Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chất vấn

Bên ngoài trời vẫn mưa rả rích, nước mưa đọng thành từng hàng nối đuôi nhau chảy xuống trên mặt kính, làm nhòe đi khung cảnh bên đường. Tinh Trì ngồi nhìn ô cửa ướt nước, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Chưa bao giờ cậu nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, Tiếu Thanh Hạ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu đột ngột như thế, như thể quá khứ trước đây chưa từng xảy ra vậy. Cậu không từ chối lời đề nghị muốn đưa cậu về của anh nhưng suốt cả quãng đường ấy hai người lại không nói với nhau một lời nào. Tiếu Thanh Hạ chỉ tập trung lái xe mất một mực hướng về phía trước, Tinh Trì chỉ liếc nhìn anh mấy giây rồi lại nhìn đi nơi khác. Tiếu Thanh Hạ trưởng thành quá lạ lẫm đối với cậu nhưng có thể nhận ra một điều rằng từng ấy năm trôi qua có lẽ anh đã sống rất tốt.

Tinh Trì nén một tiếng thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại không thể, dường như có bức rào chắn vô hình nào đó ngăn cách hai người. Trong đầu Tinh Trì hiện lên vô vàn câu hỏi. Muốn hỏi rằng suốt thời gian qua anh đã ở đâu? Anh sống như thế nào? Tại sao lại không quay trở về? Liệu anh có còn nhớ đến cậu không? Liệu anh có biết rằng đã có một khoảng thời gian cậu tìm anh như muốn phát điên lên hay không?

Cứ như thế cho đến khi hai người về đến căn hộ của Tinh Trì. Cậu mở cửa Tiếu Thanh Hạ theo vào ngay sau đó. Anh dừng ở cửa liếc nhìn mọi thứ một lượt rồi hỏi:

"Em sống cùng ai nữa à?"

"Còn một người bạn nữa."- Tinh Trì đáp luôn nhưng đó không phải câu hỏi và cậu đang chờ đợi.

Tinh Trì để Tiếu Thanh Hạ đợi ở ngoài phòng khách, bản thân mình thì đi vào trong lấy nước. Tiếu Thanh Hạ Không ngồi xuống ghế mà đứng lướt nhìn quanh căn hộ một lần nữa. Anh thấy con mèo trắng là màu xanh trong chuồng thì không có phản ứng gì. Sàn nhà gọn gàng và sạch sẽ lúc này lại có một cục giấy đen bị vò nát nằm chỏng chơ trông vô cùng ngứa mắt. Tiếu Thanh Hạ cúi xuống, nhặt nó lên, chợt cảm thấy quen quen. Anh mở cục giấy ra, nhận ra đó vốn dĩ là tấm danh thiếp của mình. Tiếu Thanh Hạ chau mày, ngay sau đó vò nát nó lại một lần nữa, thẳng tay ném vào thùng rác. Đúng lúc đó Tinh Trì cũng đi ra.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là rác thôi."

Cậu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ thuận miệng mời anh ngồi, đặt xuống mặt bàn hai cốc nước, động tác vô cùng gượng gạo và cứng nhắc.

Lần này hai người ngồi đối diện với nhau, không thể trốn tránh được nữa. Tinh Trì kìm nén những gì thực sự muốn nói lại, hỏi một câu khác:

"Vậy tại sao... anh biết em ở đó? Chắc không phải vô tình đi ngang qua rồi gặp đâu nhỉ?"

Tiếu Thanh Hạ phân trần, dường như đang không biết bắt đầu từ đâu. Chẳng thể đoán được điều gì qua ánh mắt của anh, cuối cùng Tiếu Thanh Hạ chậm rãi đáp một câu khiến Tinh Trì không khỏi ngỡ ngàng:

"Nói một cách dễ hiểu thì anh cũng có liên quan trong vụ này. Hơn nữa trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi, à không đúng, chỉ có anh nhận ra em thôi."

"Anh nói... Nhưng từ lúc nào cơ chứ?"

"Ừm... lần đầu tiên là ở nhà hàng đó, một cô gái bị một tên say khướt giở trò, em đã đứng ra bảo vệ cô gái đó..."

Lúc đó ngay khi nhìn thấy Tinh Trì, Tiếu Thanh Hạ liền dừng lại, chần chừ một lúc rồi quyết định đứng im quan sát cậu ở một góc khuất trên hành lang, cứ thế nhìn cậu rời đi.

Lần thứ hai là ở trong quán bar nọ, anh biết tên Triệu Tân mời bạn bè đến, bản thân vốn không muốn dính dáng đến bè phái tên này nên anh mặc kệ hắn mà lên phòng nghỉ của mình. Trong lúc anh đang tắm thì thư kí gõ cửa nói vọng vào:

"Sếp! Lại thêm một kẻ nằm đây này!"

Lúc đó anh đang tắm, anh ghét người khác chen vào công việc dang dở của mình. Hơn nữa Tiếu Thanh Hạ cũng biết thừa đấy là trò vô liêm sỉ của tên Triệu Tân, anh quá quen rồi, chỉ bực dọc đáp:

"Thương người ta thì thuê một phòng khác, không thì vứt ra ngoài đường."

"Nhưng hết phòng trống rồi."

"Ngoài đường thì không thiếu chỗ."

Nào ngờ khi tắm xong, Tiếu Thanh Hạ bước ra, đập vào mắt anh lại là Tinh Trì say bí tỉ nằm yên trên giường. Tên thư kí sợ anh giận vì làm trái ý, bèn khổ sở giải thích:

"Em không nỡ để cậu ta ở ngoài... Sếp coi, khối người chầu ông bà vì nhiễm lạnh ở ngoài đường đấy."

"Tôi thấy cái mặt anh cũng sắp đi đóng phim được rồi đấy. Vậy tối nay anh ra ngoài kiếm nơi khác mà ngủ."

"Sếp... không đuổi việc em hả?"- Gã dò hỏi.

Tiếu Thanh Hạ phất tay, không muốn nói nữa, giờ đuổi việc gã thì cũng có ích gì đâu chứ. Thực ra bản thân anh cũng không nỡ mặc kệ Tinh Trì nhưng anh cảm thấy chưa sẵn sàng để đối mặt với cậu vậy nên sáng hôm sau, anh đã rời đi từ sớm.

Còn lần cuối cùng thì cách đây không lâu, khi ở trung tâm thể hình- nơi làm việc của Tinh Trì.

"Lúc cô gái kia rơi xuống, em đã chạy vội xuống cầu thang và va vào anh mà không hề hay biết. Thực ra lúc đó anh cũng bất ngờ..."

Tinh Trì ngồi im như hóa đá. Tiếu Thnh Hạ không đùa cậu đấy chứ? À không, Tiếu Thanh Hạ đâu có biết đùa. Họ đã từng xuất hiện ở một khoảng cách gần như vậy tại sao cậu lại không hề hay biết? Cậu cứ như một thằng ngốc bị cuộc đời trêu đùa vậy. Cả Tiếu Thanh Hạ nữa, rõ ràng là đã nhìn thấy cậu, vậy tại sao lại không gọi cậu lại? Chẳng lẽ anh không muốn gặp cậu hay sao? Rốt cuộc lúc đó anh đã có suy nghĩ gì?

Thật nực cười. Tinh Trì mong được gặp lại anh như  vậy mà... 

Như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lại hỏi:

"Vậy ra nhân chứng thứ hai mà viên cảnh sát đó nhắc tới là anh?

Tiếu Thanh Hạ không đáp, ngầm như đồng ý. Lúc này Tinh Trì mới nhận ra bản thân đã làm những việc vô nghĩa như thế nào. Cảm xúc trong cậu lúc này như một đống hỗn độn. Vui có, mừng có mà đau lòng cũng có, hoang mang và không muốn chấp nhận. Cảm giác sắp chạm đến giới hạn, Tinh Trì tối sầm mặt, bàn tay đặt trên đùi siết chặt, mãi mới nói nên lời:

"Tại sao anh lại không muốn gặp em? Tại sao lúc trước vẫn còn sống anh không trở về mà lại đi biệt tích? Em lo cho anh như vậy, rất rất muốn tìm lại anh nhưng lại không thể. Anh hiểu cái cảm giác tuyệt vọng lúc ấy của em không? Nhiều lúc em đã có suy nghĩ rằng anh thực sự đã chết hoặc không thì cũng là do em không đủ tốt, đã làm gì khiến anh phật ý nên danh mới đi như vậy. Nhưng cuối cùng em vẫn phải tự an ủi mình rằng điều đó không thể xảy ra. Bây giờ anh ở đây rồi, liệu có thể trả lời cho em biết được không? Rốt cuộc là vì sao anh lại làm như vậy? Rốt cuộc sau từng ấy năm anh có còn yêu em hay không?"

"Bình tĩnh đi Tinh Trì."

"Tiếu Thanh Hạ, anh mau trả lời đi!"- Cậu đột ngột lớn giọng, đứng bật dậy. Tinh Trì nghiến răng, bật lên từng chữ- "Tại sao ngay cả trong lúc này mà anh vẫn bình tĩnh đến đáng ghét như vậy?!"

Giữa lúc bầu không khí trở nên căng thẳng vượt ngoài tầm kiểm soát, bên ngoài cửa vang lên những tiếng lạch cạch khiến cả hai giật mình, không hẹn mà cùng nhìn sang. Cửa mở ra, Tần Gia bước vào, tay xách nách mang đủ thứ đồ, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:

"Lão già ấy quá quắt thật chứ. Thiếu nhân lực là do lão, vậy mà còn muốn mình làm tăng ca không công."

Lúc anh ta nhìn lên mới phát hiện sự tồn tại của hai người.

"Ơ cậu đã về rồi hả? Nãy mới nhắn tin bảo tôi không cần đón. Mà... người này là?"

"Tôi tên Tiếu Thanh Hạ, hân hạnh được gặp."- Không đợi cho Tinh Trì mở lời anh liền chủ động đứng dậy chào hỏi- "Anh đây chắc là bạn cùng phòng với Tinh Trì?"

"Bạn hả? Tôi lớn tuổi hơn nó đấy. Tên tôi là Tần Gia."

Không khí căng thẳng không còn nữa, Tinh Trì điều chỉnh lại sắc mặt của mình. Cậu hít sâu một hơi rồi quay sang hỏi Tần Gia:

"Anh mua gì vậy?"

"Ở chỗ làm bực quá nên muốn làm bữa linh đình xả stress. Mà trời cũng rối rồi, còn mưa như vậy nữa, Tiếu Thanh Hạ ở lại đây ăn với chúng tôi luôn ha?"

Tiếu Thanh Hạ cười một cách lịch sự đáp:

"Cảm ơn vì ý tốt nhưng tôi có hẹn phải đi ngay rồi. Chúc hai người ngon miệng."

"Ồ tiếc quá, hẹn khi khác vậy."

Tiếu Thanh Hạ gật đầu nhưng không rời đi ngay mà đợi chỗ Tần Gia vào bếp liền quay ra đưa cho Tinh Trì một tấm giấy nhỏ:

"Đây là địa chỉ nhà anh, khi nào muốn có thể đến. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến công ty, hơn nữa... tránh xa tên Triệu Tân ra một chút, hắn không phải loại tốt đẹp gì đâu."

Không cần anh nhắc, ngày từ đầu cậu cũng không ưa gì tên đó. Tinh Trì nhận lấy tấm giấy từ tay anh mà không khỏi ngơ ngác. Rốt cuộc thì Tiếu Thanh Hạ vẫn chào tạm biệt rồi rời đi. Lúc này cậu mới nhận ra, bèn lao đến chỗ thùng rác đặt ở góc phòng, thấy tấm danh thiếp mà Triệu Tân đưa cho bị vò nát nằm im lìm bên trong. Cậu là người ném nó đi nhưng không phải ném vào trong này, rõ ràng là như thế.

Tiếu Thanh Hạ xuống đến hầm gửi xe bỗng nhận được một cuộc gọi. Anh không nhìn màn hình, cứ thế chấp nhận cuộc gọi.

"Tôn Vĩnh Nhân? Có chuyện gì thế?"

Người bên kia vội lên tiếng:

"Sếp đang ở đâu đấy? Em tìm thấy xe sếp rồi đứng đợi nãy giờ chân muốn rụng luôn rồi đây này."

"Đợi chút."

Tiếu Thanh Hạ đáp gọn lỏn rồi tắt máy. Anh rẽ ngang rẽ dọc một hồi trong hầm gửi xe cuối cùng cũng đến được vị trí chiếc xe của mình. Một gã béo lùn đứng ngay cạnh bên, chăm chú vào màn hình điện thoại, miệng xuýt xoa vì điều gì đó. Tôn Vĩnh Nhân rất nhanh đã nhận ra sự xuất hiện của Tiếu Thanh Hạ, gã vội chạy đến, vồ vập hỏi:

"Tình hình sao rồi sếp?"

"Sao là sao thế nào?"

Tôn Vĩnh Nhân nóng lòng, khua chân múa tay trước mặt anh.

"Sếp đừng có hỏi vặn ngang ngược như thế. Sếp đi gặp cái cậu đó đó, thu thập được những gì rồi?"

Tiếu Thanh Hạ không vội, anh mở cửa xe, ngồi vào bên ghế lái. Tôn Vĩnh Nhân lại lật đật chạy về phía ghế phụ. Tiếu Thanh Hạ thắt dây an toàn, chỉnh gương chiếu hậu như một thói quen rồi mới đáp:

"Cậu ta hơi kích động một chút nên không tiện hỏi. Đừng lo, sẽ còn những lần gặp mặt nữa."

Tôn Vĩnh Nhân mở cửa xe, vừa nghe anh nói vậy liền tròn mắt lên:

"Không tiện hỏi là sao chứ? Sếp vứt em ở đồn công an để chở tên đó về, báo hại em phải bỏ tiền thuê xe để đến được đây, rồi phải đứng chờ mười lăm phút đồng hồ ở cái hầm nóng nực này để rồi sếp ra bảo không thu thập được gì một câu tỉnh bơ như vậy hả? Sếp... Sếp..."

Gã cứ thế tuôn một tràng, đang định bước lên xe thì đột nhiên bị một kẻ khác giữ lại từ phía sau, một lưỡi dao nhỏ nhưng sắc bén vô cùng kề lên tới cổ. Lẽ xanh mặt miệng lắp bắp cuống cuồng khua tay ra hiệu cho Tiếu Thanh Hạ nhưng chỉ thấy anh ngồi yên vị, mắt nhìn về hướng này, khẽ chau mày.

Chỉ là một cô gái trẻ, ăn mặc không có gì đặc biệt, điểm chú ý chỉ là cô ta đeo khẩu trang và chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp che kín gương mặt.

Cô ta buông lời đe dọa:

"Im lặng Nếu không đừng trách tôi nặng tay."

Cũng chẳng cần cô ta nhắc, Tôn Vĩnh Nhân cũng sợ đến mức tiêu cũng không kêu nổi rồi kìa.

Cô ta quay sang nói với Tiếu Thanh Hạ:

"Mở cửa sau!"

Hết cách, Tiếu Thanh Hạ đành làm theo. Cô ta đẩy Tôn Vĩnh Nhân vào trong ghế phụ khiến gã ngã sấp với điệu bộ vô cùng hài hước còn bạn thân mình thì ngồi vào hàng ghế phía sau. Lần này cô ta đổi mục tiêu, kề dao lên cổ Tiếu Thanh Hạ, dùng anh để ra lệnh cho Tôn Vĩnh Nhân:

"Mau đóng cửa lại nếu không..."

"Được rồi, được rồi cô cứ bình tĩnh."- Tôn Vĩnh Nhân kêu lên- "Tôi làm ngay đây, đừng có manh động."

Tiếu Thanh Hạ lặng lẽ thở dài.

Anh không khởi động xe, cũng không biết cô gái này muốn làm gì. Ngay lúc ấy có một nhóm người kéo nhau chạy tới, nhốn nháo, chỉ trỏ tứ phía. Bên trong xe cả ba người im lặng quan sát. Mãi cho đến khi bảo vệ nghe thấy tiếng ồn ào mà xuất hiện mới đuổi được họ đi. Cô gái ngồi phía sau thở phào, lúc này Tiếu Thanh Hạ mới lên tiếng:

"Cô trốn họ đúng chứ? Sao ngay từ đầu không nói vậy đi."

Cô gái thu dao về, miễn cưỡng đáp:

"Lý do bất khả kháng, Tôi không muốn giải thích với người ngoài. Làm như này không phải nhanh gọn hơn sao?"

"Không phải lúc nào cũng như vậy đâu."- Tiếu Thanh Hạ nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, lạnh nhạt nói- "Có thể xuống xe của tôi được rồi chứ?"

"Được thôi."

Nói rồi cô ta nhanh chóng xuống xe, trước khi rời đi còn nháy mắt, vẫy tay với hai người họ:

"Dù sao cảm ơn vì đã hợp tác."

Tiếu Thanh Hạ luôn có cảm giác cô gái này vô cùng quen mắt, lúc này anh mới nhớ ra mình đã thấy người này khi còn ở đồn công an. Ánh mắt anh nhìn theo bóng cô gái rời đi trở nên phức tạp, bàn tay vô thức siết chặt lấy vô lăng.

Tiếu Thanh Hạ khởi động xe, quay sang nhìn thì thấy Tôn Vĩnh Nhân tròn mắt nhìn theo hướng cô gái vừa rồi rời đi, miệng há như muốn sái quai hàm đến nơi. Gã lẩm bẩm:

"Ôi nữ thần của tôi..."

"...?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com