Chap 22: Em không hiểu anh bằng cậu ta.
Khi Bạch Khanh đã bắt đầu vào lịch tập luyện thì Nam lại vẫn cứ như cũ, đến trường, đi học làm bánh và vẫn là một gia sư.
Bây giờ cả hai đều bận rộn, nhưng đến cuối ngày cầm lên điện thoại, nhắn tin hay gọi hỏi thăm nhau cũng đủ làm cho họ cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ là có chút trống vắng.
Nam Nhật đang học làm bánh ở tiệm thì phía bên ngoài đã có một bóng dáng quen thuộc ngồi đó đợi cậu. Không kịp nghĩ gì thêm, cậu vui vẻ chạy thẳng ra ngoài, thẳng đến chỗ Bạch Khanh.
-"Anh hôm nay sao lại đến đây giờ này? Không phải vẫn còn tập sao ạ?"
Bạch Khanh xoa đầu cậu một chút: "Anh hôm nay được nghỉ sớm, tranh thủ tới thăm em"
Nam Nhật cười tít mắt, thật vui.
-"Phải rồi, mông còn đau nhiều không?"
Cậu đỏ mặt một chút, đầu nhỏ cúi xuống khẽ lắc: "Không... đã hết đau rồi"
Quen nhau bao lâu rồi mà vẫn còn ngại như vậy, người yêu anh sao càng ngày càng dễ thương vậy nè.
Anh kéo cậu ngồi xuống cạnh mình, hành động ôn nhu đầy vẻ nâng niu. Hôm nay đến đây vốn là muốn báo tin tốt cho cậu: "Anh Huy nói, với tình hình này, bọn anh sẽ sớm được debut đấy"
-"Ảnh lừa anh đó..."
Nam Nhật gần đây vì để hiểu về Bạch Khanh hơn nên cậu có tìm hiểu sơ qua về lĩnh vực này. Cậu biết được đâu phải muốn debut là sẽ debut, có những người phải làm thực tập sinh rất lâu, 3 năm, 5 năm hay thậm chí là 10 năm mới có thể thực hiện được ước mơ. Vậy mà anh nói nó như chuyện giỡn chơi vậy.
-"Sao em biết anh Huy lừa anh?"
Nam Nhật suy nghĩ xong lại chắc nịch nói: "Theo em biết thì phải thực tập rất lâu mới được ra mắt. Anh với nhóm cũng chỉ mới thành lập đây thôi. Đợi anh được debut chắc lúc đó em đã tốt nghiệp đi làm mất rồi"
-"Còn tùy vào năng lực chứ, cũng có thể vừa hoạt động vừa tập luyện được mà"
-"Thôi em không phải người trong giới nên em không biết đâu. Nhưng mà nếu anh được debut thì em vui lắm đó"
Bạch Khanh trong lòng nổi lên một chút ấm áp, được hay không thì anh vẫn luôn còn có Nam Nhật bên cạnh. Ở với cậu, anh không ngừng đụng chạm, không sờ mặt thì sờ tai, sờ đến nghiện: "Em học xong chưa? Hôm nay dẫn em đi ăn nhé"
-"Dạ đi"
Kéo dài mãi như vậy, tần suất hai người họ gặp nhau cũng ngày càng vơi bớt dần. Những buổi đi chơi gần như là thưa thớt.
Nam Nhật vẫn thông cảm cho Bạch Khanh được, cậu hiểu công việc của anh quan trọng nhường nào. Chỉ là cậu sợ anh mãi lo đâm đầu vào tập luyện mà quên ăn quên ngủ.
Chiều hôm ấy mưa rơi lất phất, Nam Nhật biết hôm nay Bạch Khanh có buổi tập, cậu vì nhớ anh quá mà bạo gan mua đồ ăn đến phòng tập cho anh.
"Định mua đồ Nhật nhưng quán lại đóng cửa, đành phải mua đồ Hàn vậy. Anh ấy cũng thích mà..."
Nam Nhật đứng trước cửa công ty rồi gọi điện thoại cho Bạch Khanh ra lấy. Anh bảo cậu đợi mình một chút, Nam Nhật cũng ngoan ngoãn đợi.
Chỉ là trong lúc đợi thì có người chạy đến bắt chuyện với cậu.
-"Anh, anh là bạn anh Khanh đúng không? Em là Đan Huỳnh nè anh nhớ em không?"
Nam Nhật nhìn cậu trai trước mặt, nghe cậu ta nói thì mới mài mại nhớ ra. Cậu ta là thành viên chung nhóm với Bạch Khanh.
-"À... chào em..."- Nam Nhật có chút sượng. Vốn dĩ không nghĩ là sẽ gặp người quen nên cậu có hơi bối rối.
Đan Huỳnh vẫn hí hửng: "Anh đến tìm anh Khanh à? Anh ấy còn đang tập ý"
-"À, tôi... đưa đồ ăn cho Bạch Khanh"
-"Đồ ăn?"- Đan Huỳnh thắc mắc nhìn xuống túi thức ăn trên tay Nam Nhật, hơi khựng lại một chút nhưng sau đó vẫn cười nói: "Là mỳ cay sao? Nhưng anh Khanh không ăn cay được, anh là bạn anh ấy mà không biết sao?"
Nam Nhật có hơi đơ người ra, Bạch Khanh không ăn cay được? Tại sao cậu lại không biết?
-"Ơ..."
-"Nhưng mà không sao. Đồ anh mang đến nhất định anh Khanh sẽ thích mà"
Nam Nhật nắm chặt tay lại: "Lúc trước anh ấy vẫn ăn bình thường mà"
Đan Huỳnh lại làm ra vẻ am hiểu: "Eo ơi, tại anh không sống chung nên không biết. Anh ấy ghét đồ cay ra mặt ý, một chút cũng không đụng tới"
Thực ra là vì đồ cay không tốt cho cổ họng. Cả nhóm đều được lệnh phải hạn chế ăn đồ cay để giữ tốt giọng hát.
Cậu nghe xong liền hụt hẫng, lần nào đi ăn cùng nhau, anh cũng đều ăn rất ngon miệng. Cậu cam đoan chưa từng nghe qua Bạch Khanh đề cập đến vấn đề này.
Hôm nay lại bị một người ngoài nhắc nhở mình về người yêu của mình làm cậu có hơi buồn bã.
Nam Nhật bối rối đứng trân người, cũng may lúc đó Bạch Khanh kịp thời ra tới.
-"Nam Nhật"- Anh nhìn sang người cạnh bên: "Sao cậu cũng ở đây?"
-"À tụi em tình cờ gặp nhau. Anh ấy mang đồ ăn đến cho anh á"
Cậu ngước nhìn anh: "Anh không thích ăn đồ cay tại sao không nói cho em biết?"
Bạch Khanh ngớ người, đúng là lúc trước anh không thích thật. Nhưng từ khi quen Nam Nhật, biết cậu thích ăn nên cũng tập tành theo. Tất cả là vì để chiều lòng cậu thôi.
-"Không có, Nam Nhật mua cho anh hả?"
-"Nói dối!"
Đan Huỳnh khẽ cười, lên tiếng giải vây nhưng nghe như lại đang châm dầu vào lửa: "Anh đừng có tức giận, anh Khanh chẳng qua là vì không muốn anh cảm thấy buồn mà. Anh Khanh gần đây ăn đồ ăn do em nấu đã quen vị rồi, em có thể đem nó làm lại cho bớt cay một chút mà"
Nam Nhật nghe xong liền triệt để sụp đổ. Lúc nảy cậu ta dùng từ "sống chung", Nam Nhật vẫn chấp nhận được, bây giờ lại đến "ăn đồ ăn do em nấu".
-"Đủ rồi đó! Em không có gì làm thì vào phòng tập đi!"
Bạch Khanh hướng Đan Huỳnh lạnh giọng, ánh nhìn lạnh giá như muốn đâm xuyên.
Cậu ta lập tức rụt người, ấm ức "dạ" một tiếng rồi rời đi.
Anh xoay qua Nam Nhật, nhỏ giọng đầy dịu dàng: "Trời sắp mưa như vậy em cũng không mang ô theo sao?"
Nam Nhật chỉ đứng trầm ngâm không đáp.
Rồi cậu chợt xoay người bước đi. Bạch Khanh có chút hốt hoảng níu tay cậu lại.
-"Em sao vậy? Không phải nói là đưa đồ ăn cho anh sao?"
Nam Nhật giật mạnh tay lại: "Cái này không phải cho anh. Em tự mua cho em. Hôm sau sẽ mua cho anh cái khác"
Bạch Khanh nghe ra sự tức giận trong giọng nói của cậu, anh kéo cậu sát lại bên mình: "Em đừng để ý những lời cậu ta nói mà"
Nam Nhật lập tức phản ứng, cậu lùi lại một chút.
-"Anh nói em làm sao không để ý cho được? Anh trước mặt em gượng ép bản thân phải theo sở thích của em thì thôi đi. Bây giờ em lại không biết gì còn bị người khác nhắc nhở như vậy..."
-"Đan Huỳnh nói gì với em?"
-"Cậu ấy nói, anh rất ghét đồ cay, em là bạn của anh tại sao lại không biết. Tự nhiên em thấy bản thân mình thất bại thật..."
Bạch Khanh nghe xong liền hiểu được một chút sự tình. Đan Huỳnh cái tật hay bép xép lúc nào cũng gây rắc rối.
Trời vẫn còn lất phất mưa, anh sợ lát nữa sẽ đổ mưa to liền nhanh chóng kéo cậu vào hầm xe của công ty.
Nam Nhật lúc đầu có hơi vùng vẫy nhưng sau cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Cậu muốn nghe anh giải thích.
-"Chỉ cần là của Nam Nhật thì là cái gì anh cũng đều thích mà"
Nam Nhật vẫn cứng rắn: "Nhưng anh cũng không cần phải giả bộ là anh thích như vậy. Anh có thể nói cho em mà. Bây giờ lại để người ngoài nói em không hiểu anh..."
Bạch Khanh tập luyện mệt mỏi đã đành, bây giờ lại còn cãi nhau như thế, tâm tình vốn vui vẻ liền bị phá hỏng rồi: "Em để tâm nhiều đến người ngoài làm gì? Anh chẳng qua cũng là vì cưng chiều em, muốn em được vui."
-"Nếu anh chịu nói với em ngay từ đầu thì đâu có gì"- Cậu đẩy mạnh túi thức ăn sang người anh: "Đấy, anh nói muốn ăn thì ăn đi. Còn mà sợ cay quá thì bảo cậu em lúc nảy nấu lại cho anh ăn. Em dù sao cũng không sống chung, không hiểu anh bằng cậu ấy. Xem ra chỉ có cậu ấy mới chăm sóc tốt cho anh"
-"Em lại ghen bậy ghen bạ!"
Nam Nhật thấy Bạch Khanh lớn giọng lại càng tủi thân hơn, anh nói trúng tim đen làm cậu chột dạ.
-"Em đi về! Không phí thời gian của anh nữa!"
-"Em đứng lại đó! Hôm nay không nói rõ thì đừng hòng về"- Bạch Khanh có hơi tức giận, nhưng nếu hôm nay nói không ra chuyện thì e là sẽ không ổn.
Nam Nhật phẫn uất nhìn anh: "Còn gì để nói sao?"
-"Tạm thời bỏ qua chuyện kia. Bây giờ đến cả thành viên trong nhóm của anh mà em cũng ghen được sao?"
-"Em không có ghen!"- Nam Nhật quát vào mặt anh.
Đã vậy, hôm nay liền không nhân nhượng nữa.
-"Thái độ em như vậy mà còn nói là không ghen! Em kêu anh làm sao tin đây?"
Đôi co dài dòng chỉ thêm mệt, cho nên cậu thực lòng thú nhận: "Em ghen đó thì sao? Tự dưng cậu ấy ở đâu ra chỉ trích em không biết anh thích ăn gì. Lại còn nói anh đã quen với khẩu vị cậu ấy nấu. Đã vậy sau này liền ăn đồ ăn của cậu ấy đi!"
-"Nam Nhật! Em đừng có vô lý như vậy!"- Bạch Khanh bị cậu chọc cho nổi giận, đến nổi mắt anh trở nên đỏ ngầu.
-"Em vô lý chỗ nào!?"
-"Cậu ấy chung nhóm với anh, sinh hoạt hằng ngày đương nhiên giống nhau. Không lẽ em bảo anh tới buổi phải ra ngoài ăn, ban đêm cũng không ngủ ở kí túc xá? Em ngang ngược vừa thôi!"
Nam Nhật không nghĩ sẽ có ngày Bạch Khanh nặng lời với mình như vậy, nước mắt vô thức trào ra: "Em chính là ngang ngược như vậy đó! Còn không bằng anh đã sai ngay từ đầu bây giờ còn bênh người ngoài mà mắng em!"
-"Anh sai?"
-"Anh giấu em chuyện không ăn cay được làm gì? Làm em còn tưởng chỉ có em hiểu anh nhất. Bây giờ thì sao? Anh ở đây nói em vô lý, nói em ngang ngược..."
Bạch Khanh ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh: "Nói với em từ nảy đến giờ, rốt cuộc em vẫn không hiểu. Em về trước đi, anh về phòng tập"
Bạch Khanh chán nản rời đi.
Bên ngoài mưa bắt đầu trút xuống, nặng hạt, tiếng mưa lớn đến nổi lấn át cả tiếng khóc của Nam Nhật. Cậu ngồi bó gối tại chỗ khóc nức nở.
Nhân viên bảo vệ thấy thế mới tốt bụng lại hỏi thăm cậu, còn niềm nở cho cậu mượn ô. Nhưng Nam Nhật lắc đầu: "Con ngồi một chút sẽ rời đi"
____
Viết xong toi cũng không biết ai đúng ai sai nữa :>>
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com