Chương 12.2 - Hữu dụng thì cho sống
"Con quỷ đó từ đâu ra?" Đan Anh ma sát ngón cái và ngón trỏ, tia điện nhỉ xoẹt xoẹt bắn ra khiến Quỷ Móc Mắt ở sau lưng Tịch Dương sợ run.
Tịch Dương rất đáng sợ. Mà cô gái kia cũng chẳng vừa. Nếu không phải nó tự dưng mọc cánh bay được thì vừa nãy chắc chắn nó đã chết vì sét đánh ở trên giường rồi!
Tịch Dương nhanh chóng kể lại tình hình ở trong Quỷ Vực của Quỷ Móc Mắt. Tất nhiên là không phải kể hết, hắn chủ động lược bỏ những đoạn mình chiến đấu với Quỷ Móc Mắt và tình thế rối ren của đội ngũ lúc đó. Hắn đưa ra lời khai đúng như báo cáo của mình, trốn ở một góc cẩn thận rồi vô tình tìm thấy căn nguyên. Nhưng trong báo cáo hắn nộp cho Cục không hề nói điều này...
"Thật ra em không có phá hủy căn nguyên của nó, mà chỉ hoàn trả lại cho quỷ chủ. Tại em thấy nó có phần đáng thương. Ngờ đâu nó cũng bị lòng tốt của thanh niên nghiêm túc như em làm cho cảm động, rồi nó ngỏ ý muốn đi theo em..." Tịch Dương cố gắng giữ cho giọng điệu của mình nghe sao cho thật tự nhiên. "Em bảo mình đã có quỷ ký sinh nên không cần. Mà nó cứ quyết bám lấy... Chị biết rồi đó, em là cấp Xám mà. Một kẻ yếu như em mà có thêm một con quỷ thì cũng gia tăng thêm được chút cơ hội sống sót, đúng không?"
Tịch Dương nói chẳng sai. Nhưng Đan Anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô chắc chắn Tịch Dương vẫn còn điều gì đó giấu mình. Từ việc thằng nhóc này bất ngờ đăng ký danh tính Quỷ Nhân ở Cục, cho đến việc nó cứ nhất định từ chối việc thành lập tổ đội cố định với cô. Giờ ngay cả hành vi nuôi quỷ này cũng dùng mấy lời nói dối sứt sẹo lấp liếm cho qua.
Thằng nhóc này tưởng cô không có não thật à?
"Dòng quỷ sinh ra từ vật vô tri làm gì có tình cảm. Mày tưởng nó biết trả ơn là gì chắc?"
Đan Anh nói một câu trúng phóc.
Quỷ Móc Mắt ở phía sau hắn như chột dạ mà run lên một cái.
"Chà..." Tịch Dương thở hắt ra một hơi. "Đành vậy."
Quỷ Móc Mắt có linh cảm xấu ngay sau đó, nó lần nữa định bay đi. Tốt nhất là tránh xa hai chị em nhà này ra, nhưng tiếc là nó quá chậm.
Cánh ngài đen ở sau lưng chỉ vừa kịp giương lên, nó đã bị bàn tay to lớn của Tịch Dương tóm lấy trong chớp mắt. Quỷ Móc Mắt giãy giụa nhưng không thoát nổi, nó cứ thế bị Tịch Dương đưa đến trước mặt Đan Anh.
Tia điện còn đang nổ xoèn xoẹt giữa ngón trỏ và ngón cái của Đan Anh, cô ta không có đôi mắt đỏ như Tịch Dương nhưng cái nhìn lạnh lùng như thể nhìn kẻ đã chết khiến nó rùng mình lạnh gáy, càng cảm nhận rõ ràng hơn con đường của Chín Suối đang dần hiện ra ở trước mắt.
"Em... em còn chưa xem xong hết phim Barbie mà..." Quỷ Móc Mắt bị túm gọn trong tay Tịch Dương bắt đầu mếu máo. "Em có thể xem xong rồi chết không?"
Đan Anh khựng lại trong thoáng chốc.
"Mày xem hoạt hình Barbie?"
"Dạ. Em đang xem tới sê-ri Hồ Thiên Nga rồi... Mà em chưa xem hết nữa hức hức..." Quỷ Móc Mắt thế mà khóc thật, nước mắt rơi tí tách trên phần da silicon trắng như sứ của búp bê.
Hôm qua nó đang xem được một nửa thì Tịch Dương tỉnh dậy đi xuống nhà, bắt nó đi vào Ác Mộng của hắn làm việc. Bỏ qua quá trình nó có ý định giết người ta chiếm xác thật, nhưng sau đó nó cũng trở thành đầy tớ của Tịch Dương đúng nghĩa đen. Không thể phản bội.
Nó dự định sáng nay sẽ ngồi xem tiếp bộ phim, vậy mà còn bị Tịch Dương bắt đi gõ báo cáo, vốn chẳng phải việc của nó.
Giờ thì còn bị chị gái này phát hiện ra sự tồn tạ rồi muốn cho mình siêu thoát luôn.
Quỷ Móc Mắt cảm thấy cuộc sống sau khi thoát khỏi Quỷ Vực của mình uất ức vô cùng!
"Em muốn biết cái kết ra sao nữa mà... Huhu..."
"Quỷ kiểu nào cũng có nhỉ..." Đan Anh nhìn Quỷ Móc Mắt khóc lóc mà cảm thấy có chút thú vị. Nhất là với một con quỷ thích xem hoạt hình Barbie. Đan Anh buông tay xuống, thôi làm tia điện phát ra với mưu đồ đe dọa. Cô huơ tay trước mặt Quỷ Móc Mắt thu hút sự chú ý của nó. "Nói thử xem mày có ích gì?"
Quỷ Móc Mắt thút thít nói. "Em có thể "nhìn". Mắt của em có thể rải ở khắp nơi, xa nhất là tầm bố ki lô mét ạ."
Nếu là hồi ở Quỷ Vực thì nó có thể "nhìn" khắp nơi, chỉ duy nhất không nhìn thấy được căn nguyên của mình ở đâu. Sau khi ra ngoài rồi thì cấp bậc của nó hình như có bị hạ thấp. Chắc là do không còn tà khí của Quỷ Vực trợ lực nên nó cũng yếu đi nhiều.
"Mày đánh nhau được không?" Đan Anh hỏi tiếp, biểu cảm vẫn lạnh như tiền.
Thế nhưng câu nghi vấn của Đan Anh chẳng khác gì trao đi tấm vé hy vọng cho Quỷ Móc Mắt. Nó có phần hăng hái hơn khi giải thích. "Hiện tại thì không ạ... Em cần phải có vật chứa mới được, như con búp bê này. Nhưng mà nếu em ở trong Quỷ Vực thì chắc là được ạ... Lúc đó em không cần vật chứa, có thể dùng bản thể đi bem nhau giúp mọi người."
Đan Anh im lặng có vẻ như đang cẩn trọng suy nghĩ.
Tịch Dương cảm thấy đây là cơ hội.
"Không thì cứ thử xem, cứ cho nó đi cùng mình tiến vào Quỷ Vực." Tịch Dương lên tiếng gợi ý. "Hữu dụng thì cho sống, vô dụng thì ban chết."
Quỷ Móc Mắt nghi ngờ từ "ban chết" này hình như không được đúng lắm. Nhưng tiếng nói của nó có quan trọng không?
Tất nhiên là không rồi!
"Vậy đi. Hôm nay tao sẽ ở đây. Còn phòng trống nhỉ."
Đan Anh thật sự tạm tha cho Quỷ Móc Mắt, nhưng điều không ngờ sau đó là cô lại muốn ở lại đây.
Tịch Dương ơ một tiếng. "Sao lại ở đây?"
"Lỗ mũi 12 tỷ của mày không có chỗ chứa tao chắc?" Đan Anh hằn học hỏi ngược lại, rất là bất mãn với thái độ muốn đuổi mình đi của Tịch Dương.
"Lỗ mũi này không xứng để chị tá túc đâu. Cứ về lâu đài của chị đi." Tịch Dương thả Quỷ Móc Mắt ra, nó lập tức bay đi, chui vào góc phòng tránh xa cả hai chị em nhà này. Tịch Dương liếc nhìn Quỷ Móc Mắt rồi nói với Đan Anh. "Nó không làm gì em được đâu. Nếu làm được thì hôm nay chị đã nhặt xác em rồi."
Quỷ Móc Mắt bị liếc một cái đã bật chế độ hèn mà chui rúc sâu hơn vào trong góc phòng, thiếu điều chỉ muốn hòa tan vào nền tường để không thu hút sự chú ý của ai.
Nó chắc chắn là con quỷ đáng thương nhất trần đời này rồi.
Đan Anh nghiêng đầu, mắt mở to nhìn Tịch Dương trân trân. "Tao biết mày đang cố giấu giếm cái gì đó."
Tịch Dương lắc đầu ngay lập tức. "Đâu có gì đâu."
"Mày tốt nhất là giấu kỹ như mèo giấu cứt đi." Đan Anh mỉm cười, nhưng không hề thấy chút cảm xúc vui vẻ nào. "Đừng để chị mày phát hiện ra nha."
Tịch Dương ngoài mặt cười ha ha, nói. "Chị đùa gì vậy, em không hiểu." Nhưng bên trong hắn thì đang loạn cào cào lên cả. Bằng mọi giá hắn phải giấu cho thật kỹ, phải kỹ hơn cả mèo giấu cứt nữa.
Đan Anh chẳng nói gì, cô thu lại nụ cười rồi tặc lưỡi bảo mình về đây. Trước khi đi, cô còn quay lại nhìn Quỷ Móc Mắt chăm chăm.
Chợt, cô hỏi. "Mày tên gì?"
Quỷ Móc Mắt ở trong góc phòng, thỏ thẻ lên tiếng. "Em... em tên Ni được không ạ?"
Đó là một câu hỏi. Vì nó không có tên.
Quỷ Móc Mắt chỉ là một cái danh xưng được đặt ra khi nó còn là quỷ chủ. Nó làm gì có cái tên nào. Nó cũng chưa từng nghĩ đến việc tự mình đặt tên, vì khoảng thời gian ở Quỷ Vực nó đã bị che mắt bởi chấp niệm cực đoan. Mà sau khi rời khỏi Quỷ Vực, trong tâm trí nó cũng chẳng quan trọng đến cái tên gọi.
"Hỏi chủ nhân của mày ấy." Đan Anh thảy lại vấn đề cho Tịch Dương rồi thật sự đi mất.
Đợi đến khi Đan Anh thật sự rời khỏi nhà, Tịch Dương mới thở phào.
"Chị của anh đáng sợ quá..." Quỷ Móc Mắt vỗ cánh ngài đen, bay lơ lửng đến bên cạnh Tịch Dương. "Em hiểu tại sao anh cũng đáng sợ như vậy rồi."
Quỷ Móc Mắt nói xong còn tự gật đầu đồng tình với bản thân.
"Bả còn đỡ." Tịch Dương sa sầm mặt mày khi nghĩ tới đối tượng khiến mình quan ngại hơn cả. "Đợi mày gặp chị Đan Nghi đi rồi biết, thế nào mới là đáng sợ."
Nghe vậy, Quỷ Móc Mắt càng chẳng muốn gặp. Hầu hạ hai kẻ đáng sợ hơn cả ma quỷ cũng đủ làm tâm hồn bé nhỏ của nó muốn tan vỡ mấy lần rồi. Giờ còn phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với người thứ ba kinh khủng hơn hả?
"Không được rồi... Phải nghĩ cách thôi." Tịch Dương vừa lầm bầm vừa vò đầu, mái tóc bù xù của hắn càng thêm lộn xộn.
Tịch Dương không muốn bí mật của bản thân bị phát hiện, nhưng hắn biết một khi tiến vào Quỷ Vực nguy hiểm nghìn trùng. Hắn không thể không sử dụng đến Ác Mộng. Cứ xem như hắn có thể nhẫn nhịn, cố gắng tỏ ra vô dụng và để hai bà chị của mình hỗ trợ dọn dẹp Quỷ Vực, nhưng lỡ như có điều bất trắc xảy ra thì sao? Tất nhiên, hắn không thể làm ngơ để điều đó xảy ra được.
"Anh muốn che giấu Bốn Giờ ạ?" Quỷ Móc Mắt không hiểu sao mình có thể nhanh chóng linh cảm được khó khăn đang vây bủa Tịch Dương lúc này.
Chẳng lẽ là do nó đã ăn con ngài trồi ra từ máu thịt của Tịch Dương? Nhưng nó cũng chỉ cảm ứng được phần nào cảm xúc mãnh liệt của Tịch Dương. Chứ không hẳn là có thể đọc được suy nghĩ rõ ràng.
Quỷ Móc Mắt chỉ vào chính mình, rụt rè đề xuất. "Hay là cứ đẩy cho em đi?"
Tịch Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt đậm quầng thâm hướng về nó vẻ khó hiểu.
"Em sẽ là thế thân cho anh mỗi khi anh điều khiển Bốn Giờ hay Năm Giờ. Quỷ có nhiều năng lực chỉ khác biệt thôi, chứ không đáng ngờ." Quỷ Móc Mắc e thẹn nói. "Nếu em có đáng ngờ, anh đừng để em chết là được ạ..."
Tịch Dương nhướn mày nhìn Quỷ Móc Mắt. Phải nói là...
Ý kiến này không tệ.
---
Động lực để một tác giả có thể ra chương nhanh hơn là đọc được comment của độc giả.
Comt "hóng" thôi cũng được nữa =))))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com