Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13.1 - Lẻn vào trường khi trời tối

Trời tối đen, trăng khuyết lẩn trốn sau màn đêm huyền. Trường học bấy giờ đều đóng cửa cả, thầy cô và học sinh đều đã về nhà hết, hẳn chỉ còn bảo vệ là ở lại trực ca.

Song, ngay lúc này, tại cổng sau của trường Trung học Phổ thông NHV có hai bóng hình đang lén lút trèo tường. Qua ánh đèn đường màu cam, có thể thấy hai bóng hình này là thuộc về thiếu niên. Cả hai rất nhanh nhẹn, tay chân thoăn thoắt cứ như khỉ. Chẳng mấy chốc đã trèo tường thành công để đột nhập vào trường.

Gọi là đột nhập là vì cả hai tiến vào lén lút bằng đường lối không chính quy, mặt mày cũng lấm la lấm lét. Chân vừa chạm đất đã dáo dác nhìn xung quanh quan sát xem có ai không rồi mới nhìn nhau, mở miệng thì thào.

"Con bà mày chứ, mày bị tịch thu mất quả bóng thì liên quan gì tới tao đâu nhỉ? Tự dưng giờ tao phải chịu tội hộ tống mày đi nữa!"

Người vừa lên tiếng là Trọng Tín, cũng là anh em chí cốt của Thái Sơn. Miệng lưỡi của Trọng Tín hơi độc địa một chút, chứ tính cách lại rất tốt.

Chuyện là mới hồi sáng này, một đứa trong lớp của Thái Sơn khoe khoang về quả bóng có chữ ký của cựu cầu thủ bóng đá nổi tiếng nào đó trong đội tuyển quốc gia. Gọi là cựu cầu thủ vì bây giờ người đó đã trở thành một Quỷ Nhân nên không thể làm tuyển thủ được nữa. Song chính vị thế đó càng tăng cao danh tiếng của đối phương cũng như giá trị của các sản phẩm phái sinh liên quan.

Ai nấy đều rất hâm mộ đứa sở hữu quả bóng có chữ ký của cựu cầu thủ. Mà Thái Sơn cũng là đứa mê mẩn môn thể thao này nên càng thích chí hơn, thế là nó ngỏ lời mượn quả bóng để ngắm nghía.

Song, có một sự việc xảy ra sau đó dẫn đến hậu quả Thái Sơn và Trọng Tín có mặt tại trường học giữa ban đêm như hiện tại.

Thái Sơn cầm quả bóng trên tay, ngắm nghía chưa được đã con mắt thì đã bị một hai đứa đang giỡn chơi trong lớp đụng phải. Thái Sơn bị mất thăng bằng ngã chổng vó, mà quả bóng cũng tuột khỏi tay, tung hứng một vòng trên không trung rồi rơi trúng đầu giám thị vô tình đi ngang qua lớp.

Giám thị bị cú va chạm làm cho xây xẩm mặt mày, đồng thời cũng tức giận mà tịch thu luôn quả bóng.

Tuy rằng Thái Sơn không cố tính làm mất quả bóng, nhưng không thể phủ nhận chính cậu cũng là một phần nguyên nhân.

"Ừ ừ... Tao xin lỗi mà! Mày giúp tao cú này, tao xin đội ơn mày nhiều luôn!" Thái Sơn chắp tay vái Trọng Tín như thể hắn là thần phật đã cứu độ mình trong khắc nguy nan.

"Thôi khỏi. Đừng quên nói tốt về tao trước mặt chị Hà là được." Trọng Tín vuốt mũi, trông có phần ngại ngùng khi nhắc đến chị Hà.

"Ừ ừ, không quên đâu mà!" Thái Sơn cười khì khì hứa hẹn.

Trọng Tín được Thái Sơn nhờ vả đi cùng mình lẻn vào trường vào ban đêm để lấy lại quả bóng, do Thái Sơn không dám đi một mình. So với việc hành động lẻ bóng thì có một người song hành vẫn đỡ áp lực hơn. Thái Sơn phải năn nỉ lắm, Trọng Tín mới đi cùng mình.

Lý do ban đầu Trọng Tín không muốn đi cùng Thái Sơn cũng là do hắn không phải học sinh trường này. Nên hắn khá ngại. Cảm giác mình cứ như đi ăn trộm. Mặc dù có vẻ như bây giờ cả hai đang chẳng khác gì ăn trộm thật.

Chỉ mong là không bị bắt. Thái Sơn thì không sao, nhưng Trọng Tín mà bị bắt là không được.

Trọng Tín lắc đầu xua những suy nghĩ tiêu cực trong tâm trí, hắn bám sát theo Thái Sơn để đi đến phòng Giám Thị.

Trường của Thái Sơn là một ngôi trường Trung học Phổ thông công lập. Khi cả hai trèo tường vào, đáp xuống khoảng sân sau dành cho đá bóng, bên cạnh là sân bóng rổ, và gần đó là khu nhà thể chất, chưa kể còn có nhiều khu vực khác trong trường, đủ để hình dung trường này rộng lớn đến mức nào.

Trọng Tín có chút hâm mộ, trường hắn không rộng như trường của Thái Sơn mà xét danh tiếng cũng chẳng sánh bằng.

Bảo sao ba mẹ Thái Sơn luôn tự hào khi kể về con trai mình.

Chẳng bù lại so với hắn. Trọng Tín có hơi tự ti nghĩ.

Vì trường khá rộng, mà cả hai đang ở trong thế lén lút mà đi thành ra tốc độ cũng chậm hơn bình thường.

"Trong trường có chó. Ừ gặp nó cũng không sao, nó không dữ đâu. Mà tao sợ nó sủa động tới bác bảo vệ thôi." Thái Sơn đi ở đằng trước, thều thào nói với Trọng Tín. "Vái trời không gặp phải nó."

Trọng Tín vốn hơi cận, nên tầm nhìn trong bóng đêm càng trở nên hạn chế. Trường học vào giờ này lại không bật đèn nhiều, khiến mọi thứ trước mắt hắn càng mờ mịt. Hắn cố gắng bám theo bóng dáng Thái Sơn đang dẫn đường phía trước. Khi Thái Sơn vừa ngoặt vào khúc cua, Trọng Tín cũng vội vã đi theo.

Hắn bước vào một khoảng sân trống, hai bên tường được gắn bồn lavabo cùng những tấm gương lớn. Trọng Tín thoáng nghĩ, trường Thái Sơn quả biết cách làm màu, đến cả khu vực rửa tay ngoài trời cũng phải trang trí cầu kỳ như vậy.

Trọng Tín vừa định quay đầu tiếp tục đi theo Thái Sơn thì hắn chợt sững người, đứng lại. Trọng Tín nghiêng đầu nhìn vào gương. Hắn nheo mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình, tay đưa lên sờ vào mặt, hình ảnh phản chiếu trên gương cũng làm hành động tương tự.

"Mày sao vậy?" Thái Sơn quay đầu đã thấy Trọng Tín đứng đờ người ra đó, cậu thều thào hỏi.

"Mày thấy trên mặt tao... có gì không?" Trọng Tín vẫn nhìn vào gương, giọng hơi lạc đi.

Thái Sơn không hiểu Trọng Tín tự dưng giở chứng gì, nhưng vẫn nghiêm túc quay lại nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

"Có. Vẻ đẹp trai quỷ khốc thần sầu của mày. Được chưa?" Thái Sơn chẳng thấy gì cả, cứ tưởng Trọng Tín muốn đùa nên cậu đâm ra có phần bực bội vì trò đùa này diễn ra không đúng lúc.

"Không... không phải..." Trọng Tín nhìn mình ở trong gương, không thể tin được những gì mình đang thấy, giọng hắn run run nói. "M-mặt tao sao bầm dập hết thế này?"

Trong gương, mặt mày Trọng Tín xuất hiện đầy những vết bầm tím và trầy xước. Song, điều kinh hoàng hơn là các vết bầm ngày càng đậm màu, lan rộng như thể có thứ gì đó đang ăn mòn dưới da. Vết sưng ở mắt cũng không ngừng phình to, nhô ra như một khối u lớn, chèn ép mi dưới khiến tầm nhìn mờ hẳn đi một bên.

Hắn hoảng loạn đưa tay lên mặt, ngón tay run rẩy chạm vào khối u căng phồng ấy, cảm giác đau đớn ùa đến khiến hắn phải gào lên. Thế nhưng thanh âm hoảng loạn bị cắt ngang bởi dòng máu mũi bất ngờ chảy ra, đỏ sẫm và nóng rát, rồi những vết bầm lan xuống cả hai tay hắn.

Trọng Tín há miệng muốn hét lên, nhưng thứ hộc ra chỉ là dòng máu đen sền sệt, chảy tràn qua khóe môi. Hắn ho sặc sụa, tay vô thức hứng lấy thứ chất lỏng nhớp nháp đó. Sự việc vẫn chưa kết thúc, trong đống máu ấy còn lẫn thứ gì đó đang động đậy. Trọng Tín cúi đầu nhìn, tim như ngừng đập: những con giòi trắng nhầy nhụa lúc nhúc bò trên tay hắn, bên cạnh đó là những mảnh nhỏ cứng màu trắng.

A, răng của mình.

"Tín! Tín! Mày sao vậy???" Thái Sơn hốt hoảng gọi Tín, cậu túm lấy hai vai hắn mà lay mạnh.

Tín ngơ ngác ngửa mặt lên nhìn Thái Sơn, ú ớ nói: "Răng... răng của tao!"

"Răng mày làm sao? Mày bị gì vậy?" Thái Sơn không hiểu, cậu nhìn hàm răng thẳng đều của Tín, rồi nhìn vào gương mặt tái mét như thể nhìn thấy ma. Chợt, cậu thấy rùng mình.

Trường của Thái Sơn cũng có nhiều tin đồn ma quái hay câu chuyện bí ẩn kinh dị được truyền tai nhau. Nhất là thời nay, Quỷ Vực xuất hiện như cơm bữa, Quỷ Nhân và Bạch Hồn là sự tồn tại khác biệt để cứu rỗi những dân thường như họ. Ma quỷ không còn là câu chuyện hư cấu.

Chính bản thân Thái Sơn cũng từng nhìn thấy quỷ, nhưng đó cũng chỉ là thấy qua màn hình tivi hoặc là trên báo. Còn thực tế, cậu may mắn mà chưa gặp trực tiếp bao giờ.

Ngay cả khi ở trường cũng có nhiều tin đồn là ban đêm sẽ xuất hiện những bóng quỷ vãng lai để dọa người, Thái Sơn cũng chỉ nghĩ đó là những tin đồn được bịa ra từ miệng của mấy đứa thích khoe mẽ lòng can đảm hay là muốn nhìn thấy vẻ hoảng sợ của người khác mà thôi.

"Tín, Tín! Nghe tao nói gì không?" Thái Sơn run rẩy mở miệng, tay cậu túm chặt lấy vai Tín đến mức gân xanh nổi lên. "Mày, mày nhìn thấy gì hả?"

Tín vẫn ngơ ngác, lắp bắp nói: "Tao thấy... thấy mình bầm dập ở trong gương... Mắt to sưng to lên như bụng ếch, máu từ mũi từ miệng chảy mãi không hết, tao nôn ra cả giòi... rồi cả răng của tao nữa..."

Lúc này, mặt mày Thái Sơn cũng trắng bệt cả ra như người chết. Cậu cứng ngắc quay đầu ra phía sau, nhìn lên bồn lavabo rồi nhìn lên trên nữa.

Ở trên nền tường xỉn màu có gắn tấm gương hình chữ nhật. Khi Thái Sơn quay đầu lại, cậu nhìn thấy mình trong hình ảnh phản chiếu.

Cậu đứng đó, cùng với Tín.

Cậu đang khóc. Còn Tín thì bất ngờ đưa tay ra bóp lấy cổ cậu.

Thái Sơn hét lên, cậu cố vùng vẫy thoát khỏi. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm gương.

"Ở... ở đó..." Thái Sơn nhìn trân trân vào gương không rời. Trọng Tín với gương mặt vặn vẹo như ác quỷ, đằng đằng sát khí bóp cổ cậu như thể cậu là kẻ thù đáng chết.

Thái Sơn thì đang khóc rồi cười, gương mặt tím tái dần đi.

Rõ ràng cậu và Tín chỉ đứng ở cạnh nhau, đờ ra như hai bức tượng cùng nhìn chằm chằm vào gương.

Trong gương và bên ngoài là hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau, như hai thái cực.

Thế nhưng Thái Sơn lại chẳng nói năng được rõ ràng dù rất muốn, cả cơ thể cứ như bị đóng đinh, cảm giác bị thít chặt cổ cùng hơi thở của mình cứ như là thật.

Thái Sơn vẫn gắng gượng nói cho hết câu.

"Ở đó... không có gương..."

Dứt lời, tấm gương trên tường đột nhiên nứt vỡ. Mảnh vỡ văng ra cùng tiếng khóc ma quái, lao về phía Trọng Tín và Thái Sơn.

"Gâu gâu gâu gâu!!!"

Một con chó mực chạy đến, sủa vào chỗ Trọng Tín vào Thái Sơn vừa đứng.

Nhưng ở chỗ đó, chẳng có ai cả.

Chỉ có một vòng xoáy hiện ra trên nền sân, vòng xoáy có màu đỏ như máu, rợn người. Như miệng của con quái vật đã nuốt chửng biết bao nhiêu máu người, rửa mãi không sạch.

Con chó mực cứ sủa, thu hút sự chú ý của bác bảo vệ trường.

"Sủa sủa cái gì hả?"

Song, khi bác bảo vệ cầm đèn pin lọ mọ đi tới, đã chẳng thấy vòng xoáy nào trên sân nữa.

Cả tấm gương vốn dĩ phải gắn ở trên tường cũng không thấy.

Chỉ có tiếng chó sủa cùng tiếng quát mắng của bác bảo vệ là còn oang oang. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com