Chương 15
Cảnh Liêm nghiêm mặt dùng dây áo lụa trói tay Tử Hạ vào vòi sen sát gần bồn tắm, bỏ qua dãy dụa của cậu mà đi ra ngoài phòng khách. Lúc anh phát hiện điện thoại của Tử Hạ rung lên bần bật trong túi áo hoodie trên bàn trà, cánh môi mỏng hơi run lên một chút, tự nhiên hiểu ra lý do vì sao cả đêm qua không gọi được cho đối phương.
Cảnh Liêm vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói lo lắng ẩn chứa đầy sự quan tâm của cậu em trai song sinh.
"Anh dâu, sao anh nghe điện thoại chậm thế? Đầu có còn đau không? Anh đã ăn uống gì chưa vậy?"
Qua một lúc lâu vẫn không thấy Tử Hạ trả lời, Cảnh Minh lại hỏi tiếp.
"Lẽ nào anh vẫn còn say đấy à?"
Câu nói của Cảnh Minh như mở ra chiếc hộp ẩn chứa bí mật mà Cảnh Liêm cứ mãi kiếm tìm từ lúc Tử Hạ trở về, anh dường như đã có câu trả lời rồi, nhưng vẫn dò hỏi thêm, như sợ rằng đáp án của mình là không đúng, những việc mình đã làm trong cơn ghen hoàn toàn là sai lầm.
"Tử Hạ đang tắm. Có chuyện gì không?"
Cảnh Minh hơi bất ngờ vì đầu dây bên kia là Cảnh Liêm, hắn khựng lại một chút rồi mới trả lời.
"Hôm qua em rủ Tử Hạ đi nhậu, anh dâu uống rượu nên nửa đêm liền ói hết ra, sáng nay cũng không ăn được mấy. Anh làm bữa tối tẩm bổ cho anh ấy đi..." Người gì mà ôm vào chẳng có bao nhiêu là thịt. Vế sau thấy hơi sai sai nên Cảnh Minh không nói nữa.
Cảnh Liêm liếc mắt nhìn quyển lịch trên bàn, ngực trái bỗng nhói đau. Anh lật đi lật lại mấy trang, thấy dấu khoanh đỏ ở ngày mười sáu tháng bảy, ngón tay hơi run lên một chút. Dường như tất cả những sự việc từ hôm qua cho tới hiện tại xâu chuỗi lại thành một dòng chảy, siết chặt lấy Cảnh Liêm. Lúc anh định ngắt máy, Cảnh Minh lại nói tiếp.
"Mà này, lần sau anh đừng để anh ấy ra ngoài đi dạo một mình nữa, nguy hiểm lắm. Đêm hôm ăn mặc phong phanh như thế mà anh cũng không biết đường đưa thêm áo khoác cho người ta." Cảnh Minh đăm chiêu nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trong chiếc gương ở phía đối diện, bỗng nhớ ra gì đó nên lại nói thêm. "Nhớ giặt sạch áo cho em đấy, đồ giới hạn không mua được cái thứ hai đâu."
Nắm tay Cảnh Liêm siết chặt, miệng lưỡi khô khốc. Ánh mắt hướng về phía chiếc sô pha trống rỗng, đột nhiên anh nhớ tới dáng vẻ cô đơn của Tử Hạ tối qua, thu lu một mình ngồi trước bàn đầy thức ăn nguội ngắt, khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt thiếu đi huyết sắc. Cảnh Liêm thở dài, đáp lại một câu không liên quan.
"Hôm nào rảnh qua đây chơi với anh dâu của cậu chút nhé."
Vừa mở cửa phòng tắm, đập vào mắt Cảnh Liêm là dáng vẻ Tử Hạ đang cố sức dùng tay trái dị dạng để tháo dây trói. Nhìn thấy anh bước vào, Tử Hạ chán nản dừng lại động tác, lúc không có ai cậu đã thử dùng hết sức còn chẳng thoát nổi, người đã trở lại thì cố gắng dãy dụa có ích gì đâu, chỉ tổ rước thêm ánh mắt đánh giá. Cậu cúi mặt không muốn nhìn đến anh nữa, ngồi yên trong bồn nước dần lạnh lẽo đi.
Cảnh Liêm không nói gì, chỉ tháo dây lụa trói buộc tay Tử Hạ, dùng khăn tắm bọc lấy thân thể đơn bạc rồi bế Tử Hạ về phòng trong sự ngơ ngác của cậu. Đặt Tử Hạ lên giường xong, nhìn dấu răng cắn rách nát trên xương quai xanh lộ ra dưới chăn, Cảnh Liêm lại thói cũ khó bỏ, buông lời trách móc.
"Tại sao không nói với tôi là em đi với Cảnh Minh. Nếu em nói sớm thì tôi đã không hiểu lầm như vậy, cũng không ra tay mạnh đến mức này."
"Nếu tôi nói anh sẽ tin ư?"
Đôi mắt Tử Hạ nhìn anh giống như đêm đen tĩnh lặng, không có lấy một ánh trăng. Cảnh Liêm bị nhìn thấu tới mức chột dạ. Phải rồi, người hiểu anh nhất làm gì còn ai khác ngoài Tử Hạ đâu, câu hỏi của cậu vốn dĩ cả hai đều đã có câu trả lời, chỉ là Cảnh Liêm đã quen cho mình là đúng, giống như đứa trẻ làm sai nhưng vẫn cứ nhất quyết không chịu thừa nhận.
"Lần này tôi nương tay nhưng sẽ không có lần sau đâu, Tử Hạ, đừng làm tôi mệt mỏi thêm nữa."
"Cảnh Liêm này, anh chăm sóc tôi mệt mỏi lắm à?" Dừng lại một chút, Tử Hạ lại nhàn nhạt nói tiếp. "Nếu ở bên tôi mệt mỏi quá thì buông tay đi." Ánh mắt cậu nhìn anh vẫn thờ ơ như vậy. Nhưng thực sự khi nói những lời này, cậu cũng giống như tự dùng dao đâm vào người mình, chỉ là gom đủ thất vọng rồi thì có lẽ sẽ không còn cảm thấy đau nữa.
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên Tử Hạ nói lời chia tay. Lần đầu tiên là mười sáu năm về trước, lúc cậu và Cảnh Liêm vừa đỗ đại học được vài tháng. Đáng tiếc niềm vui còn chưa đầy gang tay, tin dữ đã vội vàng ập tới. Người quen gọi điện báo mẹ của Tử Hạ ra đi vì trở bệnh nặng, bên cạnh không có người thân.
Trường y lớn nhất cả nước nằm ở thành phố trực thuộc miền nam, cách nhà của Tử Hạ những bốn tiếng lái xe. Suốt cả quãng đường trở về nhà, Tử Hạ cắn chặt răng đến chảy máu cũng không phát ra tiếng khóc, cậu biết nỗi đau mình phải trải qua lúc ấy là xứng đáng. Nhưng tới khi chạm vào bàn tay lạnh lẽo của mẹ, thấy đôi mắt từng dịu dàng nhìn mình giờ đã nhắm nghiền, Tử Hạ cuối cùng cũng không chịu được mà vỡ òa, trái tim như bị vò nát tan thành từng mảnh nhỏ.
Căn bệnh Alzheimer cướp đi những ký ức tốt đẹp của Tử Hạ, nhưng nỗi đau đớn xé gan xé ruột không biết vì lý do gì vẫn cứ thấm đẫm trong từng mạch máu.
Vốn dĩ Tử Hạ định vào trường đại học ở quê nhà để tiện chăm sóc cho mẹ. Nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời khuyên của Cảnh Liêm mà lên thành phố, chỉ bởi vì chất lượng đào tạo ở đó tốt hơn, bằng cấp cũng có giá trị, sau này thật sự rất dễ xin việc. Nhưng mục đích trở thành bác sĩ của Tử Hạ là để chữa bệnh cho mẹ, làm chỗ dựa kinh tế để bà bớt khổ kia mà?
Tử Hạ suốt những năm tháng ấy vẫn luôn để nỗi hối hận gặm nhấm bản thân, vì những quyết định ích kỷ sai lầm mà để người thân yêu nhất phải ra đi trong nỗi cô quạnh. Bà đi rồi, giống như quả báo, Tử Hạ cũng trở thành phế nhân, hơn nửa đời người cuối cùng cũng chẳng có gì trong tay.
Năm ấy mẹ Tử Hạ mất, cậu một câu cũng không trách móc Cảnh Liêm, chỉ lẳng lặng nói lời chia tay, cậu nghĩ rằng việc họ ở bên nhau là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ, cậu không nghe lời bà nên cũng không xứng đáng có được hạnh phúc. Khó khăn lắm Cảnh Liêm mới níu kéo được mối quan hệ mong manh, chỉ thiếu điều quỳ xuống lạy lục. Nhưng Tử Hạ chưa từng đặt mình ở vị trí cao hơn so với anh, cũng chưa từng lấy nỗi đau chôn giấu thật sâu ra làm ưu thế để chiến thắng mỗi lần cãi vã.
Tử Hạ vốn tưởng rằng cùng nhau đi qua bão giông, trải qua thất niên chi dương rồi thì bách niên giai lão. Nhưng tình yêu giữa những con người xa lạ mà thành hoá ra cũng chỉ tới thế mà thôi.
Ấn đường giữa hai chân mày Cảnh Liêm nhíu lại, tay cũng run lên. Anh thà rằng Tử Hạ khóc nháo hờn dỗi rồi để anh nhường nhịn dỗ dành còn hơn nói lời chia tay. Ngày ấy Tử Hạ muốn tách ra, Cảnh Liêm đã sợ đến mức đánh mất cả tự trọng. Anh vốn tưởng lúc này vị thế của cả hai đã khác, cảm giác lo lắng ấy sẽ không còn nữa, nhưng hoá ra vẫn y nguyên như thuở ban đầu. Nhưng năm tháng qua đi, sự tự ái vì cái tôi cao, không cho phép bất cứ lời chối từ nào vẫn khiến Cảnh Liêm thao túng Tử Hạ trở thành người sai trong mối quan hệ đã mất cân bằng.
"Em nói xem, chúng ta bên nhau đã hơn mười lăm năm, tôi động vào người em là sai sao? Làm gì có cặp đôi nào không hoà hợp chuyện giường chiếu mà chia tay?" Khuôn mặt anh tuấn vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, Cảnh Liêm thực sự tức giận, giận đến nỗi nói quàng nói xiên, càng nói càng sai. "Một mình tôi lo cho em suốt bao nhiêu năm, chẳng lẽ để thằng khác ngồi không hưởng thái bình à? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Em không cho tôi động thì thôi, tôi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng đừng có khóc cấm."
Bụng Tử Hạ sục sôi từng cơn, cậu che miệng cố nhịn xuống cơn buồn nôn, khoé môi run rẩy nhếch lên, thoạt nhìn giống như chế giễu.
"Vậy nên chúng ta chia tay đi, để anh thoải mái trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Hạ Hạ, em biết tôi không có ý đó mà."
Lúc này Cảnh Liêm mới chột dạ, hơi hoảng hốt mím môi. Bàn tay to lớn vén chăn lên muốn vòng tay ôm lấy Tử Hạ nhưng bị cậu gạt ra. Đôi mắt như màn đêm đen nhìn thấu ý tứ trong lời Cảnh Liêm. Bụng cậu đau tới mức hai thái dương đã toát mồ hôi lạnh, gắng sức muốn đuổi Cảnh Liêm đi.
"Ra ngoài, đừng làm tôi buồn nôn."
Lời Tử Hạ nói làm Cảnh Liêm sững sờ, bất ngờ qua đi là phong ba kéo tới. Anh kéo chăn, đẩy Tử Hạ ngã xuống giường khiến cơ thể đầy dấu vết tình dục loã lồ ra trước không khí.
"Tôi làm em buồn nôn? Con mẹ nó chứ em mới khiến tôi buồn nôn. Yếu ớt như vậy rồi còn muốn quyến rũ đàn ông. Còn dấu hôn trên cổ của thằng súc sinh nào để lại tôi còn chưa tính sổ với em đâu!"
Cảnh Liêm còn định nói tiếp bỗng bất ngờ ăn một cái tát của Tử Hạ, anh nghiêng đầu, mắt xanh hằn tia máu nắm mạnh lấy vai Tử Hạ, vừa muốn dạy dỗ cậu thì bắt gặp đôi mắt ngập nước, lệ nóng trào ra hai bên thái dương, thấm ướt ga giường. Tử Hạ run rẩy khó nhọc chỉ tay ra ngoài cửa. Bờ vai gầy rung lên như thể chỉ mạnh tay một chút sẽ gãy ra mất.
Trứng không chọi được đá, nhưng vẻ yếu ớt của Tử Hạ cuối cùng vẫn khiến Cảnh Liêm đau lòng. Đời này, anh chứng kiến biết bao bệnh nhân và người nhà kêu khóc tới mức trái tim đã rèn thành sắt đá. Nhưng hoá ra trong lòng anh vẫn cứ có ngoại lệ.
Cảnh Liêm buông Tử Hạ ra. Cái tát rát bỏng bên má khiến anh buồn bực mà không có chỗ phát tiết, lúc ra ngoài liền đóng cửa mạnh kêu rầm một tiếng, tiện tay khoá lại, nhốt Tử Hạ một mình bên trong rồi rời khỏi nhà.
Đợi tiếng giày da xa dần, Tử Hạ mới chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Nước mắt nóng hổi thấm ướt hai gò má, giống như lửa cháy đốt rụi da thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com