Chương 2
Tiết học sáng trôi qua như một giấc mơ màng, nhưng tâm trí Giang Tâm vẫn không ngừng lởn vởn hình ảnh sân thượng tuần trước. Cậu khẽ lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, nhưng sự tò mò về "đầu gấu" bí ẩn của lớp 11C cứ như những chiếc lá ngân hạnh rơi lác đác ngoài kia, không ngừng xào xạc trong tâm trí, tạo nên một bản giao hưởng nhẹ nhàng nhưng dai dẳng.
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của lớp học. Học sinh ùa ra hành lang, tiếng cười nói rộn rã, hòa cùng làn gió thu mát rượi thổi qua sân trường An Bình, mang theo hương thơm dịu nhẹ của những tán ngân hạnh đã vào mùa. Giang Tâm định bụng xuống căn-tin mua một chai nước giải khát, nhưng lòng cậu vẫn nặng trĩu một nỗi niềm khó tả. "Mình phải ngầu hơn," cậu tự nhủ, bất giác nhớ lại khoảnh khắc mình đã liều lĩnh hét toáng trên sân thượng. Cậu ao ước thoát khỏi hình ảnh nhút nhát thường ngày, muốn mình giống như những học sinh tự tin, ngập tràn năng lượng ngoài kia, dù cho trái tim bé nhỏ vẫn đập thình thịch mỗi khi nghĩ đến việc đối mặt với đám đông. Giang Tâm bước xuống sân sau, tiến gần đến hàng rào dây leo xanh mướt, nơi gió lùa mạnh hơn, mang theo hương ngân hạnh dịu nhẹ mơn man đầu mũi.
Thế nhưng, vừa rẽ qua góc sân, Giang Tâm khựng lại, tim đập lỡ nhịp. Ba tên học sinh, với chiếc áo đồng phục xộc xệch và ánh mắt sắc lẻm như loài săn mồi, đã chặn đường cậu. Tên dẫn đầu, với mái tóc nhuộm nâu sáng nổi bật, nhếch môi, giọng điệu đầy vẻ khinh khỉnh.
"Bạn học Giang, cho tao mượn vở Lý đi, nhanh!"
Hắn cười khẩy, đôi tay đút túi quần, cử chỉ quen thuộc của một kẻ chuyên bắt nạt.
Giang Tâm siết chặt quai cặp, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ. Nhưng lần này, cậu hít một hơi thật sâu, quyết tâm không run sợ.
"Tôi không cho mượn."
"Thầy bảo tự làm bài mà, các cậu tự làm đi!"
Cậu nói, giọng tuy nhỏ nhưng lại đầy kiên định, ánh mắt lấp lánh sự cố gắng, dù đôi chân vẫn khẽ run lên. Trong đầu, cậu tưởng tượng mình như một nhân vật chính trong bộ phim hành động, dũng cảm đối mặt với kẻ xấu.
Nhưng thực tế, giọng cậu vẫn lí nhí, giống hệt chú thỏ nhỏ đang cố gắng gầm gừ, vừa đáng yêu vừa hài hước.
Đám kia phá lên cười, tiếng cười vang vọng trong góc sân vắng vẻ, nghe thật chói tai.
"Ngầu ghê gớm nhỉ, bạn học Giang!"
Tên tóc nâu châm chọc, bước tới, bất ngờ giật mạnh mắt kính từ túi áo đồng phục của Giang Tâm. Mắt kính cận của Giang Tâm - không thường xuyên được đeo. Giang Tâm chỉ đeo lúc học bài và cậu sẽ vắt nó vào túi đồng phục khi không sử dụng. Mắt kính cận của Giang Tâm - rơi xuống đất, bụi bám đầy lên mặt kính mỏng, trong suốt.
"Để tao xem mày dựa vào đâu mà dám chống lại tụi này!"
Hắn cười lớn, định cúi xuống nhặt lên hòng tiếp tục trêu ghẹo Giang Tâm. Nhưng Giang Tâm, trong một khoảnh khắc bùng nổ của lòng tự trọng, bất ngờ lao tới, nắm chặt mắt kính trong tay, cố gắng kéo lại.
"Trả... trả đây cho tôi!"
Cậu hét lên, giọng lạc đi, trông yếu mềm và đáng thương. Cậu giằng co, gương mặt đỏ bừng, giống hệt chú thỏ nhút nhát đang cố gắng hóa thân thành sư tử.
"Tôi... tôi không sợ đâu!"
Cậu lắp bắp, ánh mắt lấp lánh quyết tâm, dù trái tim đập nhanh đến khó thở. Đám bắt nạt bất ngờ trước phản ứng của Giang Tâm, chúng lùi lại một bước, nhưng vẫn cười khẩy, một tên trong số đó còn cố ý đá nhẹ vào chân của cậu, làm cậu mất lực mà trở nên chệnh choạng nhưng muốn ngã.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng, sắc như dao cắt ngang tiếng cười cợt của đám học sinh, vang lên đầy uy lực.
"Này! Làm gì thế?"
Một lần nữa, trong tình cảnh mà Giang Tâm không hề mong muốn có một ai chứng kiến mình đang chật vật, xấu hổ thì Vương Phong Huyền lại xuất hiện, ánh mắt như băng giá, toát lên một uy thế khiến người khác phải dè chừng. Cậu đứng ở góc sân, đôi tay đút túi quần, dáng đi chậm rãi nhưng mang theo một khí chất mạnh mẽ, như cơn bão sắp sửa bùng nổ. Đám bắt nạt giật mình, tên tóc nâu lúng túng nhìn Phong Huyền.
"Là cậu sao bạn học Vương, bọn tôi chỉ đùa thôi mà..."
"Ba cậu vẫn khỏe chứ?"
"Đừng tỏ vẻ thân thiết với tôi."
Phong Huyền khẽ cười, bước tới gần hơn, ánh mắt sắc bén quét qua chúng như nhìn đám cỏ dại ven đường.
"Cút ngay đi, đừng để mọi chuyện đi xa hơn!"
Giọng cậu trầm, nhưng mỗi từ như một nhát đinh đóng cột, khiến đám kia không dám cãi lại. Chúng lườm Phong Huyền đầy căm ghét, nhưng không dám đáp lời, vội vàng bỏ chạy, để lại góc sân trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng gió khẽ thổi qua hàng rào, cuốn vài chiếc lá ngân hạnh rơi lác đác.
Giang Tâm đứng lặng, đôi tay vẫn ôm chặt mắt kính, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu bất ngờ, không thể tin được mình lại gặp "đầu gấu" này trong tình huống bị bắt nạt. Những lời đồn đại về Phong Huyền – lạnh lùng, đáng sợ, khó gần – khiến cậu vừa sợ hãi, vừa không ngừng tò mò về người con trai này. Sự xuất hiện kịp thời của Phong Huyền làm cậu rối bời. "Cậu ấy... lại giúp mình sao?" cậu lẩm bẩm, ánh mắt lén nhìn về phía Phong Huyền, vừa lo lắng vừa đầy tò mò.
Phong Huyền quay lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên.
"Lại gì nữa đây? Bạn học Giang, cậu là thỏ nhát hay sao mà lại để bọn chúng bắt nạt thế?"
Phong Huyền trở nên lớn tiếng, giọng điệu đầy vẻ bực bội, như thể Giang Tâm đã cho bọn bắt nạt có cơ hội tiếp cận và làm tổn thương mình. Giang Tâm chỉ im lặng, mắt chăm chú nhìn xuống đôi giày thân quen của mình, bỗng thấy nó hôm nay xấu xí đến lạ.
"Đúng là 'thỏ nhát' này. Cứ phải 'giải cứu' cậu hoài ấy. Phiền chết!"
Phong Huyền lên tiếng khi ánh mắt cậu lướt qua Giang Tâm, thoáng một tia bất ngờ khi thấy Giang Tâm vẫn nắm chặt nắm kính bên mình, cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường.
"Còn biết tự lên tiếng bảo vệ bản thân này, ngầu ghê!"
Phong Huyền châm chọc, nhưng giọng nói không còn sắc lạnh như lúc quát đám bắt nạt mà lại trở nên bình thản pha chút cười cợt, trêu đùa.
Giang Tâm mím môi, gương mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức tối, ngước mắt nhìn thẳng vào Phong Huyền.
"Tôi... tôi không nhát!"
Cậu phản bác, giọng lí nhí, ánh mắt lấp lánh sự cố gắng.
"Tôi chỉ... Bạn học Vương! Tôi là đang cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn đấy! Lần sau gặp lại tôi sẽ ngầu hơn cho cậu xem!"
Nói xong cậu liền cúi đầu, lòng rối bời. Cậu muốn mình trở nên "ngầu" và mạnh mẽ hơn, nhưng đứng trước Phong Huyền, cậu vẫn chỉ giống như chú thỏ nhỏ, chỉ biết lí nhí những lời yếu ớt.
"Chuyện vừa nãy, cảm... cảm ơn cậu."
Cậu thì thầm, ánh mắt lén nhìn, tò mò về người con trai vừa cứu mình lần nữa.
Phong Huyền nhún vai, quay lưng lại.
"Đừng cảm ơn, mất công."
Phong Huyền vừa cười trêu chọc vừa nói, giọng điệu bất cần.
"Lần sau cậu tự lo, tôi không rảnh làm bảo mẫu đâu, thỏ nhát."
Cậu bước đi, bóng lưng cao lớn khuất dần sau góc sân, để lại cơn gió thoảng qua, như mang theo một lời trêu chọc vẫn còn vương vấn.
Trong lớp 11C, ánh nắng chiều nhạt dần, chiếu qua khung cửa sổ, rải những mảng sáng loang lổ trên sàn nhà. Vương Phong Huyền cầm chổi, quét lớp cùng vài người bạn trực nhật, nhưng tâm trí cậu lại chẳng ở đây. Góc sân vừa rồi, khi cậu quát đám bắt nạt và buông lời gắt gỏng gọi Giang Tâm là "thỏ nhát", cứ lởn vởn trong tâm trí cậu. "Phiền thật," cậu lẩm bẩm, ánh mắt lướt ra sân trường, nơi những chiếc lá ngân hạnh vẫn chầm chậm rơi. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu bất ngờ vì lại gặp Giang Tâm, cái cậu nhóc kỳ lạ từng hét toáng trên sân thượng tuần trước, và giờ lại dám giằng co với đám bắt nạt, dù cho dáng vẻ của cậu lúc đó thật vụng về và buồn cười.
Cậu dừng tay, dựa vào bàn học, ánh mắt xa xăm. Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Giang Tâm, hơn một năm trước, khi cả hai mới bước chân vào lớp 10. Hôm công bố danh sách lớp, Giang Tâm đứng lặng ở bảng tin, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt hòa vào nước mũi chảy ròng ròng vì không tìm thấy tên mình. Hóa ra cậu nhóc "mọt sách" ấy đã nhìn nhầm sang danh sách của lớp khác, nhưng cảnh tượng khóc lặng lẽ, vừa ngốc nghếch vừa hài hước đó, đã khiến Phong Huyền khẽ giật mình khi đi ngang qua. "Đồ ngốc này, khóc cái gì chứ?" cậu thầm nghĩ lúc đó, chẳng chút tò mò, cũng chẳng muốn kết bạn. Phong Huyền luôn giữ khoảng cách với mọi người, không thích dính dáng đến bất kỳ ai, giống như một cơn gió chỉ muốn thổi qua mà không để lại dấu vết.
Nhưng tuần trước, trên sân thượng, Giang Tâm lại bất ngờ xuất hiện, hét toáng lên vì con điểm 95 cứ như thể cậu đã mất đi cả thế giới. Cái tính cách kỳ lạ – vừa nhút nhát nhưng đôi khi lại bùng nổ một cách khó hiểu – khiến Phong Huyền cảm thấy có chút khó ưa, muốn chọc ghẹo... cũng thật là tò mò. Nhưng rồi cậu chợt nhận ra, Giang Tâm bây giờ đã khác. Không còn là cậu nhóc "mọt sách" lớp 10, đeo cặp kính dày cộm, cúi đầu sợ sệt. Giờ đây, cậu ấy trông sáng lạn hơn, lại có gì đó tự do, phóng khoáng, như làn gió thu khẽ len lỏi qua tán ngân hạnh. "Đẹp trai hơn rồi...". Và sự kiện ở góc sân hôm nay, đã khiến Phong Huyền để ý đến Giang Tâm nhiều hơn. Cái cậu nhóc ấy, khi giằng lấy mắt kính của mình, lắp bắp nói "Tôi không sợ", dù gương mặt đỏ bừng như quả cà chua chín. "Ngầu cái kiểu gì thế?" Phong Huyền lẩm bẩm, khóe môi khẽ cong lên, vừa thấy phiền lại vừa buồn cười. Cậu không hiểu tại sao mình lại can thiệp, như một bản năng vô thức đã kéo cậu đến đó. Như định mệnh? Cậu không tin vào những điều đó. "Chỉ là ngẫu nhiên thôi" Phong Huyền thầm nghĩ, rồi khẽ lắc đầu, như xua đi mọi hình ảnh và suy nghĩ dần trở nên kỳ quặc vừa thoáng qua trong đầu, tiếng chổi cọ sàn vang lên soàn soạt.
Tối đó, Phong Huyền ngồi trước bàn học, ánh sáng đèn mờ chiếu lên bức tranh cậu đã vẽ tuần trước, trên sân thượng. Cảnh ngoại ô thị trấn hiện ra trên giấy đẹp và thực. Những mái ngói đỏ thắm, hồ nước to và xanh lấp lánh dưới nắng, và tán ngân hạnh vàng rực. Nét bút mềm mại, như đang ghi lại khoảnh khắc gió gặp nắng. Cậu nhìn bức tranh, ánh mắt thoáng dao động, như thấy thấp thoáng bóng dáng "thỏ nhát" đang hét toáng giữa bầu trời thu trong xanh. "Phiền thật rồi" cậu lẩm bẩm, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, như một làn gió ấm áp vừa chạm vào ngọn đèn hiu hắt trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com