Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG VI

Ba người chúng tôi ( bao gồm tôi, Thanh Vĩ và Minh Hạo ) đang đứng trong từ trường họ Lý. Ở đây khá rộng, nhưng hơi lạnh. Bên trái thờ những bài vị của những người trong dòng họ Lý, bên phải là lối đi, ở giữa là bài vị tổ tiên Lý gia, còn có rất nhiều nến đỏ đang sáng. Đang đánh giá căn phòng này thì bị Thanh Vĩ làm cho giật mình

" Đừng nhìn lung tung!! " - Cậu ấy nói với vẻ giọng nghiêm túc, rồi đưa cho tôi một cây nhang rồi nói tiếp

" Làm theo tao " - Thanh Vĩ quỳ xuống. Tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì bị Minh Hạo kéo tôi cùng quỳ sau lưng Thanh Vĩ. Sau khi lẩm bẩm gì đó thì cậu ta lấy cây nhang trên tay tôi và Minh Hạo cắm vào hương

" Xong rồi!!" - Thanh Vĩ quay lại cười nói

" Tao tưởng tụi mày làm gì nghiêm trọng lắm chứ!. Tụi mày làm tao chẳng hiểu gì cả!!!. Gia đình mày đúng phức tạp "- Tôi nói rồi đứng lên và tiếp tục quan sát xung quanh. Cái cửa gần bàn thờ chính làm tôi chú ý nãy giờ

" Cái cửa đó dẫn đến phòng nào thế??" - Tôi đưa tay chỉ vào cánh cửa ấy rồi hỏi

" Không biết " - Minh Hạo lắc đầu. Tôi đưa mắt nhìn Thanh Vĩ nhưng chỉ nhận lại được cái nhúng vai tỏ ý cũng không biết. Tôi tiến lại gần cánh cửa một chút

" Đừng tới đó!!" - Thanh Vĩ khẽ nói

" Tao không đụng vào đâu, chỉ hơi tò mò thôi " - Tôi gãi gãi đầu cười nói

" Ra ngoài đi, giờ thiêng mà ở chỗ nhiều cô hồn không tốt " - Minh Hạo nói một câu làm tôi lạnh gáy

_________________________

Tôi ở lại chơi một chút rồi xin phép Lý phu nhân về trước và lí do đương nhiên là chọn bừa rồi. Trên đường về, tôi vẫn có cảm giác đằng sao cánh cửa gỗ cũ kĩ trong từ đường nhà họ Lý đang giấu một thứ gì đấy quan trọng. Mỗi lần nhìn qua cánh cửa đấy linh cảm của tôi cứ mách bảo không ngừng...... Đang mãi mê suy nghĩ, tôi không cẩn thận vấp phải cục đá, cả người đổ nhào về phía trước. Tôi nhắm chặt hai mắt lại để chuẩn bị cho việc dập mặt xuống nền đất lạnh

1, 2 ,3 ........

Tôi từ từ mở mắt, chỉ cần thêm 1 giây nữa thôi là cái mũi thân yêu của tôi đã gãy rồi. Một lực kéo đưa tôi rời xa nền đất xi măng ấy. Sau khi đứng vững, tôi định hình lại mọi thứ rồi quay mặt lại thấy một thiếu niên tóc trắng đang nhìn mình, đôi mắt xám tro vô cảm. Cậu ấy mặc chiếc áo màu trắng, quần dài và mũi lưỡi trai đen

" Th... Thiện Huy!!!" - Tôi giật mình nhận ra người trước mặt

" Ca.... cảm ơn nha!" - Tôi lấy lại bình tĩnh và tươi cười nhìn Thiện Huy

" Vâng...." - Câu nói này quá ngắn gọn đối với tôi

Không khí xung quanh bỗng trở nên ngại ngùng, hoặc chỉ có tôi cảm thấy thế. Bỗng câu nói của cậy ấy làm tôi đỡ bối rối hơn

" Anh muốn đi ăn kem không?" - Dù đây là lời mời nhưng sao tôi lại cảm giác chỉ hỏi cho vui thôi nhỉ? Hay là bởi vì giọng của cậu ta luôn không có cảm xúc !!!??!!!?

" Ừ, được đấy!" - Tôi đồng ý gần như là ngay tức khắc. Sau khi suy nghĩ lại thì......sắp mùa đông, trời lạnh chỉ muốn ngủ vậy mà Thiện Huy lại muốn ăn kem ư? Dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn đồng ý đi theo cậu ấy. Thiện Huy dẫn tôi tới một quán kem bình thường, chủ tiệm là một bà lão đã lớn tuổi, bà ấy đưa chúng tôi hai câu kem với một nụ cười vui vẻ

Sau khi thanh toán, chúng tôi rời khỏi quán kem và đi thẳng tới chiếc ghế đá đối diện khu vui chơi của đám trẻ. Sau khi ăn xong cây kem đó, tôi lại cảm thấy đói bụng. Thiện Huy có vẻ hiểu được ý tôi nên cậu ấy bảo tôi ngồi đây đợi cậu ấy đi mua đồ ăn

Sau khi Thiện Huy khuất bóng tôi có cảm giác cái gì đó chạm nhẹ vào giày tôi, theo bản năng tôi cuối xuống nhặt vật đó lên, hóa ra là một quả bóng. Rồi có một đứa trẻ lại gần tôi nói

" Anh ơii! Cho em xin lại quả bóng với ạ " - Đứa nhóc đó tầm 5,6 tuổi. Lễ phép xin lại quả bóng trên tay tôi. Sau khi trả lại quả bóng tôi xoa đầu đứa nhóc

" Tên của em là gì thế ?" - Tôi vui vẻ hỏi đứa trẻ

" Trước khi hỏi tên em thì anh phải giới thiệu bản thân anh trước ạ!" - Đứa nhóc lanh lợi đáp trả tôi. Khá ngạc nhiên nhưng tôi vẫn trả lời

" Anh tên Vũ Đình Triết, còn em ?"

" Em tên Tiêu Dương. Dương trong ánh mặt trời ạ !" - Tiêu Dương cười, hồn nhiên nói

" Em bao nhiêu tuổi rồi?.... Anh thì 26 tuổi " - Tôi hỏi

" 5 tuổi ạ! Mà anh 26 tuổi rồi ư, vậy anh đã kết hôn chưa?" - Đưa trẻ mở đôi mắt ngây thơ nhìn tôi

" À, anh phải chuyên tâm cho công việc trước, việc kết hôn thì anh chưa nghĩ tới " - Tôi hóa đá trước câu hỏi của cậu nhóc này, nhưng vẫn cười khổ trả lời

Bỗng thấy gáy mình lạnh lên, theo phản xạ mà quay lại, trước mặt tôi là khuôn mặt phóng đại của Thiện Huy. Cậu ấy cầm chai nước lạnh áp vào gáy tôi

" Cậu thích đồ lạnh nhỉ?" - Tôi nhận lấy chai nước, nói

Thiện Huy không trả lời, chỉ ngồi xuống cạnh tôi rồi lấy trong bịch ni lông ra một cái cơm nấm đưa tôi. Cậu ấy ngước đôi mắt lạnh lùng lướt qua đứa trẻ trước mặt, cúi xuống cắn một miếng cơm từ trên tay tôi, hỏi

" A dai??"

" Em xin giới thiệu lại, em tên là Tiêu Dương, 5 tuổi ạ " - Không để tôi kịp trả lời, Tiêu Dương đã nhanh nhẹn giới thiệu bản thân trước

" Hai anh là người yêu ạ? Em thấy hai anh giống nhân vật trong cuốn truyện tranh của chị em quá!!"

" Kh... Không, không phải đâu!" - Tôi hoảng hốt, xém tí nữa là sặc cơm. Vừa lắc đầu vừa xua tay bảo không phải. Ánh mắt ngại ngùng khẽ nhìn Thiện Huy, cậu ấy vừa nhàn nhã nhai cơm trong miệng, ánh mắt vẫn nhìn Tiêu Dương chằm chằm, bỗng cậu ta cất tiếng

" Truyện gì?"

" Em không nhớ rõ, em chỉ nhớ là có hình hai người con trai nắm tay nhau rồi hôn thôi ạ!" - Tiêu Dương nghiêng đầu như cố nhớ lại hình ảnh nào đó

" Tiêu Dương ơi, sao lâu quá zậy?" - Một giọng nói trẻ thơi vang lên

" Mình qua liền đây " - Tiêu Dương nói, vẫy tay tạm biệt tôi và Thiện Huy

__________________________

Tôi đứng dưới trạm xe buýt, cố gạt mọi suy nghĩ ra khỏi đầu. Rõ ràng tôi và Thiện Huy không là gì của nhau nhưng khi Tiểu Dương hỏi, tôi không nên hoảng hốt như thế chứ, xấu hổ muốn chết. Không biết cậu ấy có nghĩ gì không nhỉ ?

Tôi dùng hai tay vỗ vào má mình, lắc đầu cho tỉnh táo. Bỗng có một đôi tay đặt lên vai tôi, theo phản xạ tôi quay lại nhìn vào bàn tay ấy

" Anh Đình Triết, anh cũng đợi xe buýt à?" - Giọng nói trong trẻo vang lên

" Thanh Mã à, làm anh giật cả mình!" - Tôi thở phào nhẹ nhõm hẳn, chắc tại xem phim ma nhiều quá nên bị ảo giác

" Sao anh nhát thế!!" - Thanh Mã cười hì hì vui vẻ nhìn tôi

" Em làm vậy có khi Minh Hạo còn sợ ấy chứ!" - Tôi nói

" Mà cái người đi cùng anh lúc nãy là ai vậy ?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com