Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Hậu Valentine đăng cái hình GIF sến súa nha.

Chương này đã là chương áp chót rồi. Chương sau sẽ phải chia tay nhau. Ai có lời gì muốn nói tranh thủ thổ lộ với mình đi nhé 😂

.................

Vụ việc của Trâm lắng xuống như một giấc mơ. Cô gái nhỏ đã quyết định chuyển về quê ngoại. Nghe đồn rằng mẹ cô đang làm thủ tục để cô đoàn tụ với bà ở Séc. Trước khi đi, cô nhờ tôi gửi lại anh lẫn M-TP những lời xin lỗi. Thế rồi một tháng kể từ đó cô bặt âm vô tín. Isaac chẳng hay chuyện của Trúc nên nhanh chóng quay về nhịp sống bình thường. Chỉ mình tôi vẫn chưa thoát được sau biến cố. Tôi mãi nghĩ về người bạn mới chia xa của mình. Ngày nào tôi cũng ôn lại từng kỉ niệm giữa hai chúng tôi. Để rồi đôi lúc tôi sợ hãi vì phát hiện ra những lỗ hổng kí ức. Nếu một người chỉ tồn tại trong trí nhớ của ai đó, sẽ ra sao nếu ai kia không thể giữ gìn? Tôi không biết Trâm ra sao, nhưng tôi đang cố bảo vệ hình ảnh Trúc. Tôi không cho phép mình quên cô. Tôi sẽ là bằng chứng về việc cô từng tồn tại trên cõi đời này.

Phải. Ít nhất là trong lúc tôi còn sống.

Bên cạnh đó, Isaac và M-TP đã có vài tiến triển. Anh sang ở với hắn, một cách không chính thức. Không có thông báo rõ ràng, song đêm nào anh cũng ngủ lại. Hai người họ thống nhất với nhau rằng cần tận dụng mọi thời gian rảnh để giải quyết sang chấn tâm lý của M-TP. Giai đoạn đầu khá ngại ngùng. Họ tìm hiểu sách báo, vụng về áp dụng những kiến thức thu nhặt được. Thường thì tôi sẽ lánh đi đâu đó để họ tiện xử lý với nhau. Nhưng quanh quẩn dưới một mái nhà thì có bịt mắt cũng chẳng che được tai. Anh và hắn làm gì tôi đều biết hết.

Mặc dù Isaac có thể cưỡng ép M-TP làm chuyện ấy nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ hắn sẵn sàng. Với anh, tình dục là sự hoà hợp và thoả mãn từ cả hai phía chứ không phải đơn phương. Thế nên anh tìm đủ mọi cách để kích thích bản năng của người tình. M-TP rất dễ rơi vào trạng thái sợ hãi, đặc biệt là khi bị chạm tới nửa dưới. Khi ấy hắn giống như phát bệnh, run rẩy, vùng vẫy, lâu lâu lại bật khóc. Mỗi lần như thế hắn lại oán trách mình. Hắn cho rằng bản thân mình là kẻ tồi tệ. Chẳng gì nhục nhã hơn là không thể đáp ứng nhu cầu của người mình yêu.

Buồn cười là hắn bắt đầu nhiễm tính lo lắng của mấy bà nội trợ, lúc nào cũng sợ chồng ra ngoài tòm tèm. Hắn e hắn không còn hấp dẫn nữa, và tệ nhất là anh sẽ sa vào tay kẻ khác biết chiều chuộng hơn. Rồi không hiểu hắn học được từ ai mấy trò vờ vĩnh, giả đò. Khi anh cần, hắn luôn phối hợp, rên rỉ, làm bộ gợi tình để giúp anh xả bức bối, dẫu rằng hắn chưa một lần lên. Giới hạn xa nhất họ đạt được là va chạm bên ngoài. Đôi môi hắn là nơi sâu nhất anh từng khám phá.

M-TP thú nhận với tôi rằng được anh ôm ấp là niềm hạnh phúc khó gì sánh bằng. Nhưng nó khác với khoái cảm. Trong khi sợ hãi lại quá nhiều. Hắn muốn dung hoà cảm giác trong lòng để đạt được sự hoà hợp không chỉ cả tâm hồn mà còn thể xác. Nên hắn cố gắng, một trăm phần trăm, thậm chí hai trăm phần trăm.

Dần dần, đêm cũng không còn đủ nữa. Bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào họ cũng có thể quấn lấy nhau. Tôi chỉ cần kém ý tứ một chút là lại được chứng kiến những màn yêu đương mùi mẫn. Trên salon, trong bồn tắm, hay chính cả bàn ăn. Xác định ở với họ nên tôi cũng tập cho mắt quen dần. Lúc nào cần rút lui, lúc nào cần vờ như không biết. Tôi thậm chí còn trở thành chuyên viên tư vấn của M-TP. Cơ bản là vì chẳng ai hiểu rõ hắn hơn tôi. Đặc biệt trong khoản sinh lý. Theo tôi ghi nhận, hắn đã tiến bộ rất nhiều. Cơ thể hắn phản ứng ngày càng tích cực. Cái nhiệt huyết thanh xuân tưởng tắt ngúm dưới thắt lưng hắn đã rục rịch. Sẽ chẳng lâu nữa mà họ chính thức hoà quyện với nhau.

Ở lâu trong ngôi nhà tràn trề không khí tân hôn, tôi mất cả dây thần kinh xấu hổ. M-TP cũng thế. Người duy nhất còn ngại ngùng là Isaac. Nói gì thì nói đây không hẳn là nhà anh. Vả lại chúng tôi vẫn chưa quên những gì đã nói với nhau vào đêm hôm ấy. Tuy không ai nhắc lại, song mỗi khi ánh mắt chạm nhau, thâm tâm chúng tôi lại tự gợi về. Chỉ cần bóng tôi vô tình trùng phải bóng anh trong cửa kính, tôi lại giật mình. Và tôi nỗ lực giữ khoảng cách với anh, để không yếu lòng thêm một lần nào nữa. Isaac cũng làm điều tương tự. Chúng tôi tránh gặp mặt riêng. Nếu không cần thiết cũng chẳng nói chuyện với nhau. M-TP là mối liên hệ duy nhất giữa hai đứa. Một điểm nối mong manh và nguy hiểm. Có lúc tôi sợ nhìn vào khuôn mặt hắn. Bởi lẽ tôi không biết hắn thực sự nghĩ gì trong đầu. Hắn như màn sương trong trí não tôi, mơ hồ, khó nắm bắt. Nếu hắn thực sự ngây thơ, tôi sẽ là kẻ có tội. Còn nếu hắn đã biết sự tình mà giả ngơ thì lỗi là của cả ba. Chúng tôi thoả hiệp để bình yên. Nhưng đó là sự bình yên hời hợt bên ngoài.

Sông sâu thì sóng đáy.

Tôi cảm nhận rằng vai trò của mình đã hết. M-TP không còn cần tôi làm chỗ dựa tinh thần. Hắn đã có Isaac chăm lo từng li từng tí. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ sớm biến mất như Trúc. Chính vì thế mà tôi quyết định tận dụng thời gian rảnh để viết nhật kí. Tôi ghi chép lại cẩn thận cuộc đời ngắn ngủi của mình. Từ lúc tôi sinh ra đến lúc tôi ngồi trước những trang giấy. Tôi sẽ viết về Trúc, về M-TP, về Isaac. Viết về tình yêu của tôi và cả những lần trái tim tan vỡ. Khi tôi chết, chúng sẽ là kỉ vật về cuộc đời tôi. Tôi sẽ sống tiếp trên những kí ức này. Tôi sẽ chờ nhân duyên nào đó mang số phận của những người như tôi ra ánh sáng. Dù là sau này, mãi mãi sau này, khi tôi không còn cơ hội nhìn thấy nữa.

Tôi bặm môi, toan gõ những phím đầu tiên. Tôi sẽ bắt đầu bằng đêm trăng xanh khi tôi thức dậy trong nhà kho. Phải, đêm trăng xanh như hôm nay...

Tôi ngước lên cửa sổ tràn trề ánh bạc. Mặt trăng tròn vành vạnh, trút những ánh huy hoàng xuống cửa mắt tôi. Giống hệt cái ngày tôi được sinh ra. Tôi nghe nói trăng xanh có sức mạnh kì diệu. Nếu đó là sự thật, tôi muốn xin một điều ước. Tôi không biết mình còn bao nhiêu thời gian. Hãy để cho những ngày cuối cùng tôi được sống thật ý nghĩa, như một con người thực thụ. Không phải che giấu, không phải lén lút.

Tôi đưa tay mình lên soi. Màu xanh nhuộm tái những chiếc móng cụt lủn, lởm chởm. Xanh là nỗi buồn... Trong đầu tôi bỗng ngân lên câu hát.

Blue, blue, my world is blue...
Blue is my world, now I'm without you...

Tôi mấp máy môi theo giai điệu chảy trong đầu. Màn đêm xanh ngắt làm tim tôi thổn thức. Thế giới của tôi ngay từ đầu đã bước trong ánh trăng ấy. Thăm thẳm, bí ẩn và cũng đẹp đến đau lòng...

"Em có thấy anh để quên đồ ở đó không?"

Một giọng nói đột ngột cất lên từ phía sau. Thế rồi tôi giật thót mình khi Isaac bước vào. Điều đáng nói là anh chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm quanh hông. Thấy tôi, anh cũng đờ người lại. Mắt anh chớp liên hồi.

"Xin lỗi. Anh nghe tiếng hát cứ tưởng M-TP ở đây." Anh lúng túng không biết nên vào hay ra.

Tôi cũng chẳng kém phần. Ráng tỏ ra tự nhiên, tôi đáp.

"Tại giọng tụi em giống nhau mà. Anh nhầm cũng phải."

Isaac không nói thêm gì. Tôi đoán anh muốn sớm rút khỏi căn phòng. Oái ăm ở chỗ bộ quần áo để quên lại nằm ngay cạnh tôi. Nếu anh muốn lấy thì phải lại gần tôi. Mà anh thì không thể ở trần mãi. Isaac lần lữa, mãi chẳng nhúc nhích được thêm một li. Nhưng rồi anh cũng đạt được được quyết tâm để tiến tới. Tôi nín thở khi tiếng bước chân anh mỗi lúc một gần. Ngay sát. Bàn tay Isaac quờ ngang qua tôi. Nếu bây giờ tôi quay lại tôi sẽ thấy ngay anh sau lưng mình. Nhưng tôi không đủ can đảm để làm thế nên chỉ biết run lẩy bẩy trước liên tưởng của mình.

Tách!

Một giọt nước từ tóc anh nhễu xuống.

Tôi chùn lưng, dọc xương sống gai gai. Một mảng áo của tôi đã ướt đẫm. Lớp vải bó sát vào da làm lộ đôi gò xương lưng nhấp nhô. Chúng tôi không chạm vào nhau nhưng vẫn cảm nhận được cái nóng vô hình từ đối phương. Tôi nghe đâu đó tiếng tim đập mạnh.

Không chỉ là riêng tôi...

Chậm chạp quá. Sao anh không đi mau lên? Trước khi tôi đầu hàng sự mê muội của mình. Trước khi tình huống này trở nên tồi tệ. Có quá nhiều yếu tố để biến nó thành nguy hiểm lúc này. Tôi tóm lấy bàn chân, ép cơ thể sát xuống đùi. Đây là lần hiếm hoi tôi mong kích cỡ của mình phát huy tác dụng. Mong mình đủ nhỏ bé để đừng lọt vào tầm mắt anh thêm giây phút nào nữa. Anh đã lấy xong đồ. Tôi đoán vậy. Nhưng không rõ nguyên nhân gì còn giữ chân anh lại? Tôi cũng chẳng dám ngoảnh đầu nên chỉ có thể phỏng dụ. Một vài âm thanh sột soạt vu vơ. Bất cứ động tĩnh nào cũng khiến đôi bên nơm nớp. Bởi lẽ sự lo lắng trong chúng tôi đang ở mức báo động. Bụng tôi quặn lại. Tôi cảm thấy nồng độ axit trong dạ dày mình tăng cao. Không ổn. Tôi không thể chịu đựng được nữa.

"Nếu anh lấy đồ xong thì ra ngoài hộ em. Em cần làm cái này." Tôi gấp gáp lên tiếng. Kể cả cách hành xử ấy bị coi là khiếm nhã thì tôi cũng cần bảo vệ bản thân mình trước.

Dường như Isaac bất ngờ trước phản ứng của tôi, dù rằng hồi trước tôi dăm lần bảy lượt hỗn láo với anh. Tôi nghe rõ tiếng anh thở dài. Trong màn đêm nhợt nhạt, thanh âm ấy như bị kéo dãn. Nó tố cáo sự gượng gạo trong quan hệ của chúng tôi.

"Được rồi." Anh lẩm bẩm. "Mà..."

Mà...?

Tim tôi thắt lại theo nhịp lấp lửng của câu nói. Nhưng anh không tiếp lời. Anh lưỡng lự đặt từng bước về hướng ngoài căn phòng. Tuy nhiên, đến được cửa thì anh dừng hẳn lại. Những giây tiếp theo là sự im lặng quyết định. Thế rồi, anh cất lên.

"Em biết anh thực sự nghĩ gì đúng không?"

"Không." Tôi vờ vịt.

"Lời anh nói đêm đó đều là thật lòng. Em tin hay không là quyền của em."

Tôi buộc phải cấu vào tay mình, để cái đau nhắc mình tỉnh táo.

"Anh sai rồi. Em không có quyền tin anh."

"Có lẽ vậy."

Isaac khẽ đáp, rồi đẩy cửa bước ra. Nhưng đúng lúc ấy, một điều đã chặn đứng bước chân anh. M-TP, hắn đang đứng ngoài cửa. Chẳng rõ từ bao giờ. Biểu cảm của hắn nhạt nhoà như một mầm cây héo úa. Đặc biệt là đôi mắt trống rỗng. Hắn thả tầm nhìn lửng lơ giữa tôi và anh. Tôi cam đoan hắn đã nghe thấy những điều tối kị. Mà không chỉ hôm nay, ngay từ đầu tâm hắn đã chẳng hề an yên. Hắn đưa tay vò tóc. Môi hắn run bần bật, hơi thở gấp gáp, đứt quãng. Hắn đang nỗ lực kiếm tìm sự bình tĩnh. Giọng hắn vấp váp như một chiếc băng xước.

"Chúng ta cần nói chuyện." Hắn ngừng lại đôi chút rồi lần lượt nhìn anh và tôi. "Cả ba chúng ta."

Đã không còn đường rút lui nữa. Thoả hiệp vô hình đã bị phá vỡ. Đến lúc chúng tôi phải thẳng thắn đối diện với nhau. Hiểu rõ điều ấy nên chẳng ai có nửa lời phản đối. Chúng tôi âm thầm bước ra phòng khách. Chờ Isaac thay đồ xong, cả ba liền ngồi quây lại quanh bàn uống nước. Tất cả đều không biết phải làm gì kế tiếp. Chúng tôi không muốn than thở hay oán trách ai. Chúng tôi đều có sai lầm và lý do cho những sai lầm ấy. Biện hộ cũng không cần thiết. Ai đúng, ai sai chẳng quan trọng. Cái ba người mong muốn là làm rõ những mơ hồ từ trước đến nay. Mặc dầu tôi tin sau đó hiện tại cũng sẽ chẳng thay đổi. Isaac chống hai tay trên đầu gối. Đôi mi anh khép xuống, in sự phiền muộn vào nét mặt.

"Anh xin lỗi."

"Tại sao lại xin lỗi?" M-TP hít sâu. Có gì đó dồn nén trong giọng nói của hắn. "Và xin lỗi ai?"

"Tất cả." Anh đáp.

M-TP bật cười, song khoé mắt hắn đỏ hoe. Tôi thấy con ngươi hắn đã loang loáng nước. Hắn khụt khịt, cốt chỉ để giữ mình khỏi bật khóc.

"Vậy anh nói đi, rốt cuộc người anh thích là ai?"

Bị hắn tấn công bằng câu hỏi trực diện, anh chỉ biết đờ đẫn. Anh mất đi lòng quyết đoán đặc trưng của một tay thủ lĩnh. Đây cũng là điều tôi muốn hỏi anh. Tôi chấp nhận trao anh cho M-TP, nhưng mặt khác tôi cũng mong mình nhận được chút tình cảm. Nhất là khi những lời thổ lộ của anh liên tiếp bơm cho tôi ảo tưởng. Tôi ngước lên, đăm đắm nhìn vào người đàn ông chung của chúng tôi. M-TP cũng đang tha thiết chờ đợi. Hai người bọn tôi đều khát khao tình yêu của anh, sự quan tâm của anh. Đến mức chúng tôi quên đi cả lòng đố kị, quên đi cả việc tranh giành. Chỉ cần anh đưa ra lựa chọn, phần khổ đau ai gánh cũng được.

"Anh xin lỗi." Anh lặp lại. Song tôi chỉ vừa thoáng chưng hửng thì anh đã nói tiếp. "Xin lỗi. Anh không thể quyết định."

"Ý anh là sao?" Tôi há hốc miệng.

Isaac trao cho tôi và M-TP những ánh nhìn khốn khổ. Những nếp nhăn xô trên vầng trán của một kẻ chưa đầy ba mươi một cách đầy nghịch lý.

"Sơn Tùng M-TP, anh yêu cậu bé đó, người gặp anh khi mười tám tuổi."

"Như vậy là..." Tôi lắc đầu, trí óc rối tung rối mù.

"Anh đã thầm lặng yêu cậu ấy suốt ba năm. Anh luôn nghĩ Sơn Tùng M-TP là người duy nhất anh yêu. Nhưng một ngày anh phát hiện rằng cậu ấy chia làm đôi. Theo em anh phải làm thế nào?"

Tôi lẫn M-TP đều nín thinh. Chúng tôi lẽ ra phải vui khi phát hiện ra rằng trong suốt thời gian qua tình cảm với Isaac là song phương. Nhưng điều đó không khoả lấp được cảm giác nặng nề. Hai người bọn tôi chưa từng đặt mình vào vị trí của Isaac. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ hoang mang về tình cảm của mình. Trong khi tình yêu vốn được coi là duy nhất, không tuỳ tiện cầm lên hay đặt xuống được.

"Với anh, Tùng hay M-TP đều là cậu bé đó. Anh càng cố xác định càng không thể tách rời." Anh bộc bạch.

Tôi cũng không thể giúp anh. Vì sự tồn tại của tôi và M-TP chẳng tách bạch được. Nhất là năm mười tám tuổi, khoảng thời gian đó là của cả tôi và hắn. Tình yêu của Isaac xảy ra ở quá khứ chung giữa tôi và M-TP, nên không thể khẳng định nó thuộc về riêng ai.

"Đủ rồi." M-TP đột ngột thốt lên. "Đừng giải thích nữa. Em chỉ cần anh trả lời một điều. Anh có yêu em không?"

Anh soi vào mắt hắn rồi gật đầu.

"Có."

"Em cũng thế."

Dứt lời, M-TP quay đi nơi khác vì giọt nước mắt trên mi hắn sắp sửa rơi. Chùi mũi xong là hắn tức tốc bỏ về phòng. Như vậy cuộc nói chuyện của ba người chúng tôi chính thức giải tán. Mình tôi còn ngẩn ngơ ngồi lại ở sô pha. Tôi tiếc vì không kịp nói rằng tôi cũng yêu anh rất nhiều. Tôi còn muốn được nghe anh nói yêu tôi. Bởi tôi tin chắc chỉ ngay ngày mai anh lại là của M-TP. Đó là lựa chọn không thể khác. Vì tình yêu chỉ có thể là duy nhất, không phải của ba người.

Tôi cắn môi, để nước mắt ứa dài. Ngay cả khi tôi biết anh yêu tôi thì tôi cũng không thể giữ anh cho mình. Ở bên tôi anh chẳng hạnh phúc nổi. Đến chấn thương tâm lý của M-TP còn không đáng sợ bằng cơ thể dị thường của tôi. Tôi sẽ chẳng đem lại được cho anh bất cứ điều gì, từ vật chất, đến những nhu cầu cơ bản. Trái lại, hắn sẽ dễ dàng làm được tất cả. Tôi ước mình có thể cạnh tranh với hắn. Chỉ cần tôi có được thể xác bình thường thôi. Không cần địa vị. Không cần sự nổi tiếng nào hết.

Trăng xanh... Trăng xanh...

Hãy ứng nghiệm đi.

Tôi ngó chòng chọc vào vầng trăng khổng lồ ngoài hiên, đến mức con ngươi cay sộc và nhức nhối. Bụng dạ tôi đột nhiên thấy nôn nao. Có gì ậm ạch như thể hàng vạn phản ứng sinh hoá đang diễn ra. Dù thế, tôi vẫn dán mắt vào chỗ cũ, toàn thân bất động như bị thôi miên. Phần chân gần cửa sổ của tôi bị nhuộm trắng dã. Cái ánh sáng kì quái như thể lân tinh.

Thịch!

Tim tôi đập mạnh.

Thoáng chốc, tôi cảm thấy không khí trong phổi mình bị rút cạn. Tôi há miệng cố thở nhưng chẳng tài nào cải thiện được. Thân nhiệt tôi nóng dần. Mắt tôi hoa lên. Các hình thù phía trước trở nên méo mó, chồng chéo lên nhau. Tôi ú ớ định kêu cứu mà âm thanh không thoát ra được. Thế rồi, chân tay tôi bắt đầu co giật. Và đau. Cực kì cực kì đau đớn. Giống như có kẻ nắm tứ chi của tôi mà kéo về tứ phía. Khớp và xương kêu lạo rạo.

Tôi sắp chết rồi chăng? Ý nghĩ đáng sợ đó loé lên trong não bộ tôi. Tôi còn chưa kịp chào Isaac và M-TP cơ mà. Lẽ nào tôi cứ thế mà biến mất chẳng ai hay sao?

Không. Tôi không muốn.

Tôi sợ hãi vùng vẫy, nhưng cơn đau khiến cơ thể tôi phản ứng nhạt nhoà. Tôi gượng dậy, cố bò ra khỏi ghế. Ít nhất tôi phải báo cho họ biết về sự ra đi của mình. Với ý định đó, tôi lê lết về phía phòng ngủ. Chân tôi không còn cảm giác nữa. Tôi đi bằng tâm nguyện của kẻ sắp chết. Hãy cho tôi gặp anh lần cuối. Làm ơn...

Thịch!

Nhịp đập muốn làm nổ tung lồng ngực tôi. Tôi lăn một vòng dưới đất. Tự nhủ phải dậy ngay nhưng đầu tôi cứ xoay mòng mòng, còn nước mắt thì che mờ tầm quan sát. Nóng quá. Tôi đang bị đốt cháy. Vậy là tôi chết sẽ thành tro sao? Tôi cố gom góp những kí ức tốt đẹp cho phút ra đi của mình, song xem chừng bất lực. Các giác quan của tôi bị tấn công mạnh mẽ bởi sự đau đớn. Tôi không thể cựa quậy nữa.

Tôi sẽ chết!

"Không!!!!!!"

Tôi hét lên. Cùng lúc, tôi bật dậy. Thở hồng hộc, tôi kiểm tra lại chân tay mình. Vẫn còn. Vẫn cử động được. Vậy là tôi an toàn sao? Tôi chưa chết? Tôi ôm lấy đầu mình, ngơ ngác chưa hiểu điều gì xảy ra. Vừa ngay lúc ấy, Isaac và M-TP chạy tới. Cả hai đều hốt hoảng?

"Có chuyện gì vậy?"

Thấy anh, sự sợ hãi của tôi được nước vỡ bờ. Tôi chạy thẳng tới ôm chầm lấy anh. Tôi dựa vào ngực anh khóc nức nở. Sự ấm áp của Isaac khiến tôi tạm bình tĩnh, cho tới khi tôi nhận ra một chuyện:

Tôi có thể ôm trọn lưng anh bằng vòng tay của mình.

..................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com