Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chương này lại một bí mật được tiết lộ.

P/s: Đang hóng comt :'(

Chương 6

Tôi đang khó chịu. Cực kì cực kì khó chịu. Tôi đang phải có mặt tại nơi mà mình không bao giờ muốn đến. Đó là nơi nào à? Nếu tôi nói ra mọi người sẽ cho rằng tôi thật ngớ ngẩn. Bởi vì đây chính là nhà tôi.

Đã hơn một tháng tôi mới trở lại chỗ này. Tuy vậy, tôi chẳng có bất cứ sự nhung nhớ nào dành cho nó. Kể từ ngày tôi biết rằng bánh xe số phận của mình đã lạc lối, tôi quyết cắt đứt mọi mối liên hệ với cuộc sống cũ. Không còn chỗ cho tôi nơi ấy nữa khi đã có một kẻ làm tốt vai trò của tôi. Nếu tôi xuất hiện chỉ làm mọi thứ rắc rối thêm nhiều.

Ngày hôm nay, tôi quay về nhà, tất nhiên không phải vì quyến luyến gì nó, mà là bị ép buộc không hơn không kém. Nguyên nhân bắt đầu từ chính cú ngã tình-cờ-một-cách-tính-toán kia. Chỉ với hành động đơn giản đó, hắn đã đánh động được lòng trắc ẩn của anh. Thế là anh một mực đòi đưa hắn về nhà. Ban đầu hắn phản đối ghê lắm, cuối cùng lại để anh dìu lên taxi ngoan như mèo. Đã vậy, hắn lại hồn nhiên đến độ về tới nơi là ngủ như chết. Anh có giải thích với tôi là hắn vừa uống thuốc hạ sốt, ngủ được sẽ mau khỏi hơn, song tôi vẫn ghét cay ghét đắng cái cách hắn xử sự với anh. Thật là vô ơn.

"Ngày xưa cậu cũng thế mà." Isaac nói vọng ra phía tôi.

"Ngày xưa là ngày xưa. Giờ tôi khác rồi." Tôi gân cổ lên cãi.

"Ừ. Giờ người lớn ghê nhỉ?"

Tôi đọc được sự châm chọc từ phía anh. Nhưng tôi mà thèm để bụng ấy à. Nhầm rồi. Ngồi trên đỉnh cái cốc sứ hình con mèo, tôi ngó anh loay hoay trong bếp. Không chỉ đưa hắn về, anh còn nán lại nấu ăn cho hắn nữa. Nhờ vụ này thì tôi biết được tay nghề nấu nướng của anh chẳng phải tầm thường. Bấy lâu nay Jun làm hết việc nội trợ nên tôi cứ nghĩ anh cũng giống như hai tên tàu há miệng Will và ST. Anh mặc chiếc tạp dề màu lục nhạt kẻ carô, lưng hơi khom xuống, khuôn mặt chuyên tâm đến nỗi tôi muốn phì cười. Mồ hôi kéo những lọn tóc mái rủ xuống trên trán anh, nom y hệt đám thanh niên thập niên 90s với kiểu tóc chẻ đôi huyền thoại. Anh dùng dao cũng giỏi như chơi đàn. Từng nhát đều tăm tắp. Âm thanh và tiết tấu nhịp nhàng như muốn ru người ta vào cảm giác bình yên. Lại thêm mùi cơm chín bùi bùi. Có gì đó thật thân thương, thật gia đình. Trong mộng tưởng mơ hồ nhất, tôi chợt nuối tiếc. Giá mà anh đến đây sớm hơn, khi tôi còn là một chàng trai bình thường. Giá mà anh chuẩn bị bữa ăn này cho tôi. Thấy anh đứng trong căn bếp từng là của mình, tôi không rõ mình đang vui hay buồn nữa. Cảm xúc trong tôi dồi dào đến mức tôi trở nên hỗn loạn.

"Chán thật. Cứ tưởng hôm nay được ăn sườn nướng." Tôi nói bâng quơ, cốt chỉ để tránh cho mối liên kết giữa hai người không đứt đoạn.

"Thì tôi đang làm sườn chiên đây này." Anh đáp. "Chốc cầm về một phần về luôn."

"Thật á?"

"Không tin thì lại mà nhìn."

Dĩ nhiên là tôi chả nghi ngờ, song tò mò thì tôi có thừa. Thế là, tôi nhảy xuống chạy một mạch tới ngó. Những miếng sườn non được anh tẩm ướp gia vị nằm gọn gàng trong một chiếc tô sứ trắng. Tuy chưa phải là thành phẩm nhưng ngửi mùi đã thấy ngon lành. Thực lòng tôi vô cùng thích chí, song cười chẳng nổi vì mớ hành tây anh xắt gần đó xộc lên làm nước mắt tôi giàn giụa.

"Sao thế? Cảm động phát khóc luôn đó hả?" Anh cười.

"Khóc trong sợ hãi đó." Tôi bưng mặt, chỉ chìa ra mỗi hai con mắt đỏ lòm. "Ăn cái đó có chết người không?"

"Sợ thì chịu chết đói cũng được." Anh đưa bản mặt tỉnh rụi về phía tôi. Rồi nhanh gọn như thể một hành động vô tình, anh gạt tay đẩy tôi ra khỏi khu vực nấu nướng. Biết điều, tôi bèn tránh sang một bên. Tôi cũng chả muốn chút nữa bị đám dầu bắn tung tóe biến thành một chiếc bánh sủi cảo hình người. Vừa ngồi bó gối một góc, tôi vừa lấy áo chùi mặt. Cảm giác ngất ngây hôm trước lại trở về. Nó đang bơm đầy lồng ngực tôi. Tôi tự hỏi nó là gì chứ? Giống như khóe mắt cay này vậy, là hạnh phúc hay lo sợ đây?

"Anh nấu ăn giỏi vậy, ai lấy anh làm chồng chắc sướng lắm." Tôi nâng giọng, chỉ vừa đủ để anh nghe thấy.

Vẫn tập trung xắt rau củ, anh đáp.

"Ờ. Nhưng người ta bảo chồng đảm thì vợ cũng kinh điển lắm."

"Kinh điển? Là như nào?"

"Là..." Anh liếc sang, khóe miệng nhếch lên. "Giống cậu đó."

Tức thì, tôi nhảy dựng lên. Đầu lưỡi tôi cứ díu lại, lắp bắp không nên lời. Tim tôi đang đập mạnh, gần như sắp xé lồng ngực để nhảy ra ngoài. Anh ta nói vợ chồng khỉ gió gì vậy? Lùng bùng hết cả lỗ tai.

"Cái gì chứ??? Tôi liên quan gì ở đây?"

Mặc kệ sự cáu kỉnh của tôi, anh cứ cười ha hả. Thế rồi, trước khi cơn giận của tôi lên đỉnh điểm, anh liền đổi chủ đề.

"Mà này, cậu ta ngủ bao lâu rồi nhỉ?"

"Hử?"

"M-TP ấy."

Tôi liếc nhanh đồng hồ rồi đáp.

"Khoảng hai mươi phút rồi."

"Chắc giờ này toát mồ hôi nhiều rồi. Phải vào lau người cho cậu ta thôi."

Vừa nghe tới đấy, theo phản xạ, tôi bật lên như hỏa tiễn.

"Cái gì cơ? Lau người á?"

"Ừ." Anh chống con dao lại, ngạc nhiên nhìn tôi. "Thì sao?"

"Không được."

"Tại sao? Làm vậy cậu ta mới nhanh khỏi."

"Không được." Tôi tiếp tục cật lực lắc đầu. "Để tôi lau được rồi."

"Nhưng mà cậu lau thì bao giờ mới xong?"

"Kệ tôi!" Tôi gần như gắt. "Tôi khác có cách làm được."

Anh ta vốn thông minh lắm cơ mà, sao tự dưng đầu bò như thế chứ? Về bản chất, cơ thể tôi và M-TP là một. Mọi ngóc ngách trên người hắn giống hệt tôi. Mà ai lại thích phơi bày mình cho người khác xem. Tôi đang ở đây, lẽ nào cứ thế chống mắt nhìn anh đụng trước, đụng sau mình à? Mới tưởng tượng đã thấy ngượng muốn chết rồi. Cứ thế, mặt tôi nóng ran lên. Bị ảnh hưởng vì nguồn nhiệt dồi dào đó, trí óc tôi cứ quay mòng mòng. Tôi chẳng thể nghĩ gì khác ngoại trừ hình ảnh lõa lồ của bản thân.

"Rốt cuộc sao cậu lại khó khăn vụ này vậy?" Anh nhíu mày. Thái độ anh không mấy vui vẻ.

"Bởi vì... vì... " Tôi ngập ngừng trước khi để cơn bốc đồng thúc mình gào lên. "Nếu anh lau người cho tôi, nó sẽ là... quấy rối tình dục."

"Hả?"

Anh trợn tròn mắt. Chắc anh cũng chẳng hiểu từ đâu tôi kiếm được mấy lời gớm ghiếc đó. Về phần mình, tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên. Cái này là vạ miệng mà. Tôi thừa hiểu anh chẳng có tà ý gì với mình, chỉ có mỗi lòng tôi không bình lặng nổi. Tôi úp sát mặt xuống đầu gối, chỉ ước gì có cái huyệt cho tôi chui xuống trốn quách đi. Tuy nhiên, cũng như mọi khi, anh lại nhún vai cho qua lỗi lầm của tôi.

"Được rồi. Thế cậu lau cho M-TP đi. Khăn tôi để sẵn đầu giường rồi. Nhanh rồi còn về."

Tôi đáp bằng một cái gật đầu. Rồi nhanh như ma đuổi, tôi phóng vào trong phòng ngủ. Tên M-TP đang nằm như cá thu ướp muối trên giường. Nhìn chính mình đang ngủ thế này mang lại có tôi một cảm giác kì cục. Hôm đầu gặp hắn tôi tuyệt vọng đến đỉnh điểm. Thậm chí nghĩ rằng mình chết đi cho xong. Hên là đám tư duy tiêu cực ấy đã giảm đi nhiều. Tôi đã tách biệt cuộc đời mình với hắn. Khi không còn liên quan tới nhau, cũng chẳng có lý do gì để tôi thù hằn hắn. Tôi vớ lấy chiếc khăn rồi kéo lưng áo lên bắt đầu lau. Kể cũng may vì hắn nằm nghiêng nên tôi không mất nhiều công sức để lật được người hắn. Giờ tôi mới biết lưng mình có tận mấy nốt ruồi. Đặc biệt còn có một nốt ngay chót lưng, gần xương cụt. Muốn nhìn rõ thì phải kéo cạp quần xuống. Thứ này mà để anh nhìn thấy thì... Tôi không rõ nữa. Nhưng vị trí ấy thực sự quá khiêu khích. Tôi lấy hết sức chà lưng hắn thật lực như thể đánh bóng đồ gỗ. Tôi muốn làm cho nhanh để sớm rời khỏi căn nhà này. Vác chiếc khăn lên vai, tôi trèo qua người hắn để chuẩn bị lau mặt. Tuy nhiên, trông hắn từ góc độ này càng làm tôi phát cáu. Mặt hắn nóng bừng, hai bầu má hồng ửng. Cơn sốt khiến cho đôi môi hắn đỏ rực. Lại thêm cấu tạo cong cong khiến cho khóe miệng hắn lúc nào cũng như đang mở hờ hững. Mồ hôi ướt át. Hơi thở hổn hển. Hắn đang tính quyến rũ ai thế? Bất chợt, tôi ham muốn tột bậc là được đá cho hắn một phát. Song ngẫm kĩ đá hắn khác gì đá bản thân nên lại thôi.

Xong xuôi, tôi ngồi ở đầu giường, thở phì phì như đầu máy hơi nước. Nghe tiếng xào rán trong bếp, tôi đoán là anh vẫn còn dở việc. Đành phải chờ thêm. Tiện tôi cũng tranh thủ thăm lại cái ổ của mình. Mọi thứ hầu như không có gì thay đổi. Vị trí sắp xếp các đồ đạc vẫn thế. Vẫn vừa bãi, lộn xộn vô tổ chức. Điều này cũng khó trách vì với lịch làm việc dày đặc, đi sớm về khuya, lết được tới nhà người ta chỉ muốn lăn ra ngủ. Hơi sức đâu mà dọn dẹp. Ngắm nhìn căn phòng, bao kỉ niệm trở lại trong tôi. Tuy căn hộ được công ty cung cấp, song chính tay tôi là người lựa chọn tất cả vật dụng. Tất nhiên, tôi có mục đích khi mua mỗi món đồ. Bởi có xuề xòa đến đâu thì tôi cũng có một vài thứ cần đúng quy tắc. M-TP chắc chắn vẫn giữ nguyên chúng. Giờ nhắm mắt tôi cũng có thể chỉ nơi nào hắn cất mấy cuốn tạp chí bậy bạ. Hắn là thần tượng thật đấy, nhưng nhu cầu tâm sinh lý cũng giống mấy tên thanh niên bình thường thôi. Hộc tủ kia chứa bộ sưu tập tem của hắn. Hắn mê đến mức sẵn sàng tỉ mẩn bóc từng chiếc tem trên mỗi lá thư của người hâm hộ. Còn ngăn kế bên là một trăm lẻ một loại nước hoa. Hắn ghiền mấy thứ tỏa hương song không dám để lộ vì sợ bị chê nữ tính. Hộc bên dưới nữa, có khóa mã số hẳn hoi, đó là... Là...

Là gì nhỉ?

Tôi đã đặt xưởng gỗ đóng riêng cho mình chiếc tủ đặc biệt này nên tất nhiên thứ nó đựng phải rất quan trọng. Nhưng tại sao tôi không thể nhớ đó là cái gì? Sổ tiết kiệm, giấy tờ tôi cất hết vào két sắt. Còn gì khác được nữa? Tôi cố nặn óc song chỉ tổ làm thái dương đau buốt. Đây là lần tôi bất lực nhất với trí nhớ chắp vá của mình. Cứ thế, tôi hằm hằm nhìn vào cánh cửa. Sự tập trung, tò mò, ngờ vực và khó chịu của tôi cô đọng lại dưới hình thái của nỗi bức bối. Tôi linh cảm vật nằm trong ấy có liên quan đến chứng đa nhân cách của chúng tôi. Đây hẳn là một bí mật hắn không thể chia sẻ với bất cứ ai, kể cả phân thân của mình. Càng nghĩ ngợi, lòng hiếu kì của tôi càng dâng cao. Tôi thực sự muốn mở chiếc tủ ra. Điều duy nhất khiến tôi đắn đo là liệu tôi có nên xâm phạm quyền riêng tư của M-TP không? Nhưng, tôi và hắn vốn dĩ là một cơ mà. Đây đơn thuần là tự khám phá chính mình mà thôi.

Vin vào cơ đó, tôi cho phép mình lại gần hộc tủ. Đặt tay lên mặt gỗ, tôi hít một hơi thật sau để động viên mình. Sau đó, tôi vươn người lên để nhập mã số. 1306. Tôi vẫn nhớ y nguyên. Cơ mà dòng số này có ý nghĩa thế nào nhỉ? 1306? Tôi không tìm thấy mối liên hệ trực tiếp nào giữa nó và tôi. Chẳng lẽ chỉ là một tổ hợp ngẫu hứng thôi sao? Kì lạ thật. Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc quan tâm đến chuyện đó. Tôi cần phải kiểm tra chiếc tủ đã.

Cánh tay tôi run run. Có thể tôi đang đứng trước bí ẩn về sự ra đời của mình. Ý nghĩ đó làm tôi hồi hộp điên cuồng. Hãy đẩy cánh cửa ra và dùng con mắt mình kiểm chứng. Tôi ra lệnh cho bản thân. Bất chấp trống ngực đập dồn dập, tôi lấy sức kéo thật mạnh. Chào đón tôi là bóng tối nhờ nhợ. Dưới sự trợ giúp của chiếc đèn ngủ mờ mịt, tôi chỉ thấy được hình khối chung chung của các đồ vật. Phải mất một lúc mắt tôi mới quen được với ánh sáng thấp. Mọi chi tiết bắt đầu hiện lên rõ ràng. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một cuốn album. Lại là cái cảm giác nửa quen nửa lạ. Tôi bị một ma lực mạnh mẽ cuốn hút vào vật đó. Đáp án đang ở rất gần tôi rồi. Nín thở, tôi cẩn thận mở quyển album. Và rồi, những khung tôi tìm kiếm đã lộ diện...

"Này!!"

Tôi giật bắn mình. Bằng phản xạ thần tốc, tôi nhảy ngay khỏi hộc tủ và đóng sập cửa lại. Ngay sau tiếng gọi, Isaac liền tức thì xuất hiện ở trong phòng. Về phần mình, tôi đứng áp sát vào chiếc tủ, căng thẳng chờ anh bước đến. Ruột gan tôi quặn lại, mồ hôi chẳng biết từ lúc nào đã chảy mướt cả gáy.

"Cậu đang làm gì thế?" Anh hỏi.

"Ôn lại kỉ niệm đó mà." Tôi đáp cùng một cái cười gượng gạo. Lúc này tôi chỉ thầm hi vọng sự tù mù của căn phòng sẽ giúp tôi che được vẻ giả tạo của mình.

Dường như anh chẳng nhận ra điều gì bất thường bởi anh vẫn giao tiếp với tôi bằng thái độ bình thường.

"Có gì vui không?"

"Vui muốn chết luôn." Tôi nhếch môi, rồi lập tức chuyển chủ đề. "Mà anh nấu xong rồi đó hả?"

"Ừ."

"Giờ mình về luôn hả?"

"Đợi tôi kiểm tra M-TP xong rồi chúng ta về." Anh trả lời.

Nghe thấy thế, tôi vội nhào đến chặn trước. Do kích thước tí hon của mình vốn không đủ sức để tạo nên chướng ngại vật nên tôi đành lăn thân vào mà tóm lấy chân anh.

"Thôi khỏi. Tôi mới đo nhiệt độ xong. Hắn không sao đâu."

"Thật không?" Anh nhíu mày nhìn tôi.

"Thật." Tôi cố nhấn mạnh sự thành thực của mình trong giọng nói, cũng như từ lực siết của cánh tay. Dù vậy, tôi không thể kiểm soát được cơn run chạy dọc cơ thể mình. Cứ thế, tôi ôm lấy anh. Quai hàm tôi cứng lại. Bộ máy ngôn ngữ của tôi tự động đóng băng nhằm ngăn bản thân tiết lộ những thứ dư thừa. Tôi không cần quan tâm anh nghĩ gì về mình. Trên hết, tôi muốn chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nơi này. Và nếu được, anh hãy tránh xa M-TP. Đừng nghĩ về hắn, đừng quan tâm đến hắn. Làm ơn...

Anh vẫn ngần ngừ. Dù không ngẩng lên nhưng tôi biết anh đang nhìn xuống mình. Tôi biết mình nợ anh một lời giải thích, nhưng hôm nay chưa phải là lúc tôi trả cho anh.

"Mình về luôn nhé." Tôi cố gắng thuyết phục. Khóe mắt tôi giần giật. Hốc mắt tôi nóng hổi. Trong tôi đang giữ một nỗi ứ nghẹn khổng lồ. Nó được che đậy bằng một lớp màng mỏng manh như vỏ trứng. Tôi cảm nhận được chiếc vỏ trứng đã đạt đến giới hạn và sắp sửa vụn nát. Khi mất đi lớp kìm hãm cuối cùng, tôi không biết mình sẽ làm gì nữa. Rất có khả năng tôi sẽ cắn anh, đấm đá anh, miễn cản được anh lại.

"Xem nào." Isaac bất ngờ cúi xuống nhấc tôi lên. Trong tích tắc, tôi được đặt ngay ngắn trong lòng bàn tay anh. Sau đó, anh đưa tôi lại gần cho tới khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn hơn chục centimetre. "Sao cậu lại vội vàng đòi về vậy?"

Tôi đang bị nuốt gọn bởi con ngươi màu nâu xám của anh. Vẫn ánh nhìn thâm trầm và sâu đến ớn lạnh. Nếu tôi vẫn còn đủ sức chống cự thì hẳn là nhờ nhiệt độ của tay anh. Ít ra thì da thịt của anh vẫn có hơi ấm của con người. Tôi thỏa hiệp với trái tim mình rằng hãy bình tĩnh thêm một chút. Thật ngốc nghếch. Đây đâu phải là lúc để bối rối vì một điều đơn giản như thế.

"Muộn rồi mà. Về luôn còn ăn cơm với hội ở nhà." Tôi lấp liếm.

Rèm mắt anh động khẽ. Tuy vậy, Isaac cũng không để lộ nhiều biểu cảm trên khuôn mặt. Anh chỉ im lặng thử thách tôi bằng cái cự li chẳng thể gần hơn này. Tôi rất sợ. Không phải là sợ anh lật tẩy được lời nói dối của mình mà là sợ anh biết rằng tim tôi đang đập mạnh.

"Được rồi." Anh đột ngột cất tiếng. "Về vậy."

Quyết định của anh làm tôi mừng húm. Thở phào nhẹ nhõm, tôi hớn hở cười.

"Ừ ừ. Nhanh nào. Mình thu dọn đồ rồi về."

Không cần tôi thúc giục nhiều, Isaac quay lại phòng khách sắp xếp đồ đạc của chúng tôi. Anh không quên mang món sườn rán mà tôi đã đòi. Sau đó, cả hai xuống tầng bắt taxi về chiếc tổ tập thể của 365. Tôi thầm cảm ơn sự hiện diện của tài xế, vì nhờ đó mà tôi có thể tránh trò chuyện với anh. Sau tất cả những gì đã chứng kiến, tôi cần thêm thì giờ để sắp xếp lại cõi lòng mình. Lọt trong túi, tôi cuộn mình thật sâu vào phía luồng ấm áp. Sau lớp da này chính là anh. Tôi đang gián tiếp chạm vào anh, vào ảo tưởng cồn cào của mình. Ráng ru ngủ bản thân, tôi dặn mình quên mọi thứ đi. Thế nhưng, hình ảnh tôi nhìn thấy trong hộc tủ khóa kia vẫn trở về. Phía sau cuốn album ấy là ảnh của một người. Chỉ một người duy nhất.

Isaac.

Tôi đã nhớ ra bí mật mình luôn chôn vùi.

Một bí mật vừa ngọt ngào, vừa đớn đau.

Tôi yêu anh.

................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com