Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở đầu

Hơi ngán tình cảm gà bông của Nhật ký nuôi mèo nên mình chuyển phỏm sang thể loại trầm hơn chút nhé :)

.................

.................

Mở đầu

Cách đây khoảng một tiếng, tôi vừa có một cuộc gây gổ khủng khiếp với đàn anh của mình, mà nguyên nhân là do sự cằn nhằn dai dẳng của anh ta. Tôi thừa nhận mình là một người đầy thói hư tật xấu, vì thế mà chuyện bị ca thán đã thành cơm bữa. Tuy nhiên, tôi không đời nào chịu được một kẻ chẳng mấy thân quen với bản thân chỉ trích. Chỉ có mấy điếu thuốc lá mà anh ta đã quy kết tôi là một kẻ thiếu trách nhiệm với nghề nghiệp. Đúng là hút thuốc ảnh hưởng đến giọng hát của tôi, song tôi tin sự thành công của mình nằm ở khả năng sáng tác hơn. Thế nên, điều ấy có gì to tát. Vậy mà anh ta mắng nhiếc tôi, còn bắt tôi bỏ thuốc. Dĩ nhiên, tôi nổi điên. Và hậu quả là màn khẩu chiến nổ ra và chỉ kết thúc khi tôi quẳng chiếc gạt tàn vào người đối phương.

Gạt tàn vỡ tan.

Tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra tiếp sau đó vì tôi đã bỏ đi ngay lập tức. Tôi chui vào nhà kho, toan hút thêm một điếu để hạ hỏa. Nhưng tại tôi quên mang bật lửa nên đành phải dẹp bỏ ý định. Chán nản, tôi nằm phịch xuống sàn, gối đầu lên một chiếc bao tải. Qua những chấn song han rỉ của cửa sổ, tôi thấy mặt trăng lưỡi liềm soi xuống mình như một nụ cười ma quái. Ánh vàng trắng ám chút xanh. Thế giới này đầy một lũ ngạo mạn. Nghiến răng, tôi lẩm bẩm chửi thề. Thế rồi, tôi thiếp đi lúc nào không hay...

Một tiếng sau đó, tức là bây giờ, tôi tỉnh lại. Nằm dưới sàn hồi lâu khiến người tôi ê ẩm cũng như lạnh toát. Song, đó không phải là điều làm tôi phiền lòng. Dù mới ngủ dậy nhưng tôi đảm bảo là mình cực kì tỉnh táo. Mắt của tôi lần lượt là 8/10 và 9/10. Thị giác của tôi hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Nhưng tại sao cánh cửa sổ lại xa như thế? Phải xa hơn cả chục lần lúc nãy. Dẫu tôi có đứng dậy, khoảng cách ấy vẫn không hề thay đổi. Có gì đó kì lạ. Ngờ ngợ, tôi nhìn xung quanh. Khung cảnh của phòng kho chẳng chút thay đổi, ngoại trừ mọi thứ đều lớn hơn. Tim tôi bắt đầu đập mạnh dần. Một ý tưởng đáng sợ đang hình thành trong đầu tôi. Không đúng. Điều này rất hoang đường. Tôi không nên nghĩ như vậy. Thế rồi, tôi hít thật sâu và nhìn xuống dưới. Chân tôi chìm trong một tấm vải rất lớn. Sọc carô đen và trắng.

Tôi không lầm. Đây là áo của tôi. Bên cạnh nó là chiếc điện thoại vừa rồi tôi mới dùng để chơi game. Tôi chạy đến, cố gắng nhặt lên nhưng không tài nào làm nổi. Rồi tôi gục xuống, chìm đắm trong nỗi bất lực.

"Lừa đảo mà."

Tôi thốt lên.

Mặt kính của chiếc di động đang phản chiếu cái bóng của tôi.

Toàn bộ cơ thể tôi.

Tôi đã gặp rất nhiều cơn ác mộng. Nhưng chưa có cơn ác mộng nào lại kinh khủng như thế này.

Mà không. Tôi chỉ ước đây thực sự là một cơn ác mộng.

Cách đây ít giờ, tôi còn là một nghệ sỹ nổi tiếng, trời tôi còn chẳng biết sợ. Thế mà giờ mọi thứ đã hoàn toàn đảo ngược. Bộ dạng tôi lúc này đến một con gián cũng trở thành nỗi đe dọa.

Tôi đã biến thành một gã tí hon.

Tôi quỳ mọp xuống, liên tục đập vào màn hình. Tôi không thể tin vào mắt mình. Nhìn tôi xem, tôi chỉ cao đúng bằng một con búp bê. Tay tôi còn nhỏ hơn cả nút bấm điện thoại. Và tôi hầu như chẳng nâng nổi bất cứ thứ gì trong phòng. Đầu tôi căng ra khi cố tìm hiểu nguyên nhân gây ra sự kiện này. Song, nỗi hoảng sợ làm tư duy của tôi hỗn loạn. Hàng trăm thứ chồng chéo trong đó thành một nùi rối tung, và chỉ tổ làm sự lo lắng của tôi tăng lên.

"Được rồi. Mình sẽ ngủ và tỉnh dậy mọi thứ sẽ biến mất."

Tôi lẩm bẩm với bản thân. Song tôi thừa hiểu là chẳng có mộng mị nào ở đây. Tất cả đều là hiện thực. Tuy thế, tôi vẫn nhắm lại. Giống như bất cứ ai trong hoàn cảnh này, tôi không thể thu vén được sự bình tĩnh. Tôi thở gấp gáp, mệt mỏi đến mức lồng ngực tôi đau đớn. Cái việc không nhìn thấy gì chỉ khiến tôi hoang mang hơn. Cuối cùng tôi đành bỏ cuộc. Tôi co cụm lại, lấy một góc áo quấn quanh để che đi cơ thể trần trụi của mình. Sự tuyệt vọng bao phủ lấy tôi. Làm cách nào để cứu bản thân đây? Nếu tôi cứ ở đây thì sớm hay muộn tôi sẽ bị lũ chuột ăn thịt, hoặc không thì với hình hài bé nhỏ này lũ muỗi cũng dư sức trở thành kẻ sát nhân. Nghĩ mà xem, chỉ với một cú chích bao nhiêu máu của tôi sẽ bị rút đi? Tôi sẽ trở thành một cái xác khô trong chớp mắt mất. Mới tưởng tượng đến tôi đã rùng mình. Không còn thời gian để bi lụy nữa. Phải ra khỏi đây.

Tôi xông thẳng về phía cửa. Lấy hết sức, tôi cố nhảy lên níu tay nắm nhưng thứ ấy hiển nhiên nằm ngoài tầm với. Khe cửa lại quá hẹp, không thể chui qua được. Không ổn rồi, tôi cần phải có người giúp. Nghĩ vậy, tôi bèn quay lại chỗ điện thoại. Phải lấy hết sức tôi mới bấm được nút home. Ngày xưa, chỉ với một ngón tay là tôi tha hồ tung hoành với chiếc di động của mình. Thế mà giờ tôi phải dùng cả bàn tay, bò lăn bò lê ra để mở được khóa màn hình. Loay hoay đến chục phút tôi mới tìm được số của quản lý.

Reng! Reng! Reng!

Tôi hồi hộp chờ chuông vang lên từ đầu kia. Một, hai hồi. Không ai nghe máy. Chưa nản lòng, tôi bấm nút gọi lại. Vẫn vậy. Tôi phát cáu.

"Lão béo kia. Nghe điện đi chứ!"

Tên quản lý của tôi là một gã phục phịch, tốt tính và nhiệt tình lắm. Có mỗi tội động đến ăn là gác hết mọi thứ xung quanh sang một bên. Khéo hiện tại gã đang ăn tối quá. Chưa từ bỏ hi vọng, tôi mở danh bạ, tìm kiếm cứu tinh. Danh bạ của tôi dày đặc nhưng phần lớn trong đó là những nghệ sĩ tôi quen qua loa. Chỉ một phần nhỏ là chơi thực sự. Tôi loại đi gia đình mình vì họ ở miền Bắc, cũng như một số người bạn tôi biết tỏng là đang chạy show. Danh sách còn lại trên dưới một chục. Tôi bắt đầu bằng số của một cô bạn cùng tuổi khá thân. Tuy nhiên, hôm nay có vẻ là ngày đen đủi của tôi. Cô nàng tắt máy. Với người tiếp theo tôi chọn, mọi thứ lặp lại giống y hệt với tay quản lý. Còn nhân vật thứ ba thì... Không. Chẳng có thứ ba vì điện thoại tôi đã hết pin. Cũng tại cái thói mê game của tôi. Nếu ban nãy không chơi nhiều quá thì đâu ra nông nỗi này.

Hết cách thật rồi sao?

Bóng tối mỗi lúc một dày, và ánh trăng bên ngoài chẳng còn đủ sức soi sáng cho tôi. Công tắc điện lại quá cao. Ở nơi mà thị giác vô dụng, tai tôi bỗng trở nên tinh tường. Những tiếng loạt soạt kia là lũ chuột. Sẽ mất bao lâu nữa để tôi biến thành bữa tối của chúng? Nhằm bảo toàn tính mạng, tôi quyết định trèo lên cao. Ngự trên đỉnh một bao tải lớn, tôi tiếp tục đảo mắt dè chừng. Tôi có cái cảm giác như nguy hiểm bủa giăng khắp nơi. Có tiếng u u của côn trùng. Nuốt nước bọt, tôi ớn lạnh. Tôi lùi sát vào tường, ráng quấn người thật kĩ để phòng vệ. Chợt...

Tặc! Tặc!

Tôi giật bắn mình. Vừa ngoảnh lại, đập vào mắt tôi là một con thạch sùng khổng lồ. Với tôi nó giống như một con quái thú gớm ghiếc lẽ ra phải tuyệt chủng từ thời cổ đại. Kinh hãi, tôi lăn một mạch văng xuống đất. Trái với tôi, con thạch sùng chỉ đứng im, đôi mắt đăm đắm găm vào sinh vật nhỏ bé mà chính nó cũng lạ lùng. Chưa bao giờ tôi thấy mình thảm thương như hiện tại. Một con vật vô năng như nó cũng có thể nhìn xuống tôi, nhạo báng tôi, khinh thường tôi.

Tôi thở mạnh, môi tôi run lật bật. Tôi thấy mình sắp khóc tới nơi. Không. Tôi không muốn cuộc đời mình kết thúc lãng nhách thế này. Trong cái căn phòng xấu xí hôi mùi gián, lạnh cóng và hoàn toàn khỏa thân. Ai đó làm ơn giúp tôi.

"Có ai ở ngoài không?"

Tôi lấy hết sức bình sinh gào lên. Bất chấp cổ họng đau rát, tôi vẫn không dừng lại.

"Trong này có người mắc kẹt. Mở cửa cho tôi!!"

Vẫn chưa có tín hiệu khả quan. Khắp nơi chỉ là sự im lặng chết chóc. Quyết liệt hơn, tôi lao vào cửa để tạo tiếng động. Mỗi một tiếng ruỳnh là tôi lại bật ngược ra sau. Vai tôi đau buốt. Nhưng thế vẫn chưa đủ. Tôi cần tạo tiếng lớn hơn. Tôi lùi lại lấy đà, chạy hết tốc lực rồi nhắm mắt liều mạng phi thật mạnh.

Rầm!!!

Một âm thanh chấn động. Dĩ nhiên là sau đó tôi ngã ngửa. Nằm bẹp dưới đất, tôi tiếp tục la hét.

"Mở cửa ra!!! Có ai ở ngoài không???"

Khoang miệng tôi khô roong. Mỗi vần thốt ra đều là một nỗ lực. Mắt tôi nóng dần lên. Nhưng đúng lúc đó, cố gắng của tôi đã được đền đáp.

Có tiếng bước chân lại gần. Tôi nín thở khi nó dừng lại ngay cánh cửa cầm tù tôi nãy giờ. Tôi vuốt ngực, đợi chờ... Núm cửa đang xoay. Thế rồi, thế giới trước mặt tôi dần dần hé mở.

Và ánh sáng.

Đúng. Là ánh sáng của hành lang. Thật rực rỡ và ấm áp. Tôi không thể kiềm nỗi vui mừng mà reo lên. Lạy trời! Tôi sống rồi.

Bước vào là một khuôn mặt kinh ngạc. Hai mắt anh mở trân trân. Có vẻ như anh cũng khó chấp nhận điều này không kém tôi.

"Sơn Tùng? Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

Anh ta đang gọi tên tôi – cái con người mới nãy còn cho anh nếm trọn chiếc gạt tàn. Anh ta ghét tôi thế nào tôi thừa biết. Nhưng vấn đề ấy chẳng còn quan trọng nữa. Mặc kệ mớ mâu thuẫn cá nhân, tôi nhào đến tóm lấy chân anh. Khẩn thiết, tôi thốt lên. Tôi gọi tên cái kẻ mà trước đây mình chẳng bao giờ muốn đội trời chung.

"Isaac!!! Cứu tôi với!!..."

...

Hết chương mở đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com