Chương 31: Những ngày bình yên kéo
Sáng sớm Hà Nội, sương mỏng phủ trên mái ngói rêu xanh của ngôi nhà nhỏ trên phố Hàng Trúc, tạo nên một bức tranh yên ả, thanh bình đến lạ lùng. Ân thức dậy trước, kéo rèm cửa, nhìn ra con phố tĩnh lặng nơi tiếng rao phở gánh vọng lại từ đầu phố, hòa cùng mùi hoa sữa thoảng qua khe cửa. Tiếng còi xe đạp, tiếng chó sủa xa xa, tất cả đều là âm thanh quen thuộc mà trước đây Ân từng chỉ kịp lướt qua trong vô thức. Nhưng bây giờ, mọi thứ trở nên sống động và quý giá hơn bao giờ hết. Cậu quay lại, thấy Văn đang ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách cũ. Ánh mắt anh ấm áp, ánh nắng sáng sớm hắt qua làm nổi bật đường nét trên khuôn mặt, khiến Ân cảm nhận được sự bình yên lan tỏa khắp căn phòng.
“Anh đọc từ khi nào thế?” Ân hỏi, giọng còn lơ mơ ngủ.
Văn mỉm cười, giọng trầm ấm: “Anh muốn tận hưởng buổi sáng cùng em, nên đọc một chút cho lòng nhẹ nhõm. Thấy em thức dậy, anh thấy ngày mới cũng trở nên đẹp hơn.”
Ân bước tới, đặt tay lên vai Văn, cảm nhận nhịp tim anh hòa cùng nhịp tim mình. Họ không nói thêm gì nữa, chỉ lặng yên thưởng thức khoảnh khắc tĩnh lặng, nơi mà mọi lo toan đều tạm lắng, chỉ còn lại tình yêu và sự trân trọng hiện tại.
Buổi trưa, họ cùng nhau dọn dẹp căn nhà nhỏ. Ân lau bàn, Văn kê lại ghế, cả hai cười khúc khích vì những cú trượt ngã nhẹ khi bê đồ. Không gian ngập tràn ánh sáng từ cửa sổ, mùi xà phòng pha chút hương trà, khiến căn nhà trở nên vừa ấm áp vừa gần gũi. Ân lấy chiếc hộp gỗ cũ, mở ra những lá thư mà Văn từng viết cho mình hồi yêu xa, đọc lướt qua và mỉm cười. Những dòng chữ cũ kỹ ấy chứa đầy nhung nhớ, lo lắng, nhưng cũng là minh chứng cho tình yêu bền bỉ vượt mọi thử thách. Văn đứng sau Ân, đặt tay lên vai, nhìn cậu chăm chú. Giữa tiếng phố tĩnh lặng bên ngoài và nhịp tim hai người, họ thấy một hạnh phúc bình dị mà sâu đậm đến lạ thường.
Chiều đến, họ dắt nhau ra hồ Tây. Lá vàng rơi lả tả, gió heo may thổi qua những tán xà cừ già, tạo thành một bức tranh mùa thu tràn ngập ký ức. Ân cười nhìn Văn, giọng nhẹ nhàng: “Em thích đi dạo cùng anh, thấy lòng mình thanh thản quá.”
Văn nắm tay Ân, khẽ siết: “Anh cũng vậy. Mỗi bước chân bên em đều quý giá. Không cần xa hoa, chỉ cần có em, mọi nơi đều trở nên đặc biệt.”
Họ đi dọc theo bờ hồ, ngắm những chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ, ánh nắng cuối chiều phản chiếu lên mặt nước. Cảnh vật trở nên sống động, nhưng vẫn mang một nét trầm lắng, như chính Hà Nội những năm cuối thập niên 90. Họ ghé vào một quán nhỏ bên hồ, mua bó sen hồng và vài cuốn sách cũ, rồi quay về nhà, đặt lên bàn giữa phòng khách. Văn nhìn Ân, giọng trầm: “Có em ở đây, mọi thứ đều trở nên thơ mộng hơn.”
Tối đến, căn nhà nhỏ bừng lên ánh đèn vàng ấm áp. Ân và Văn ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, mở lại album ảnh cũ. Mỗi tấm ảnh là một kỷ niệm, một chặng đường đã đi qua: từ những ngày đầu gặp nhau ở giảng đường Đại học B con khác, những lá thư tay gửi vội trong những ngày yêu xa, đến những buổi chiều dạo hồ Tây và những khoảnh khắc bên gia đình Ân. Ân cười khẽ, rưng rưng nước mắt: “Nhìn lại chặng đường ấy, em thấy mình thật may mắn.”
Văn siết tay Ân, giọng trầm: “Anh cũng vậy. Mỗi ngày bên em là món quà lớn nhất. Mọi khó khăn, mọi thử thách đều dẫn chúng ta tới khoảnh khắc này: có nhau, có mái nhà nhỏ, và có hạnh phúc bình dị nhưng trọn vẹn.”
Đêm xuống, họ lên ban công tầng hai. Ân tựa vào vai Văn, nhìn xuống phố Hàng Trúc yên bình dưới ánh đèn vàng. Tiếng xe đạp nhẹ nhàng, tiếng rao hàng xa xa, và hương hoa sữa thoảng qua như nhắc nhở họ rằng thời gian có thể trôi đi, nhưng tình yêu và ký ức vẫn nguyên vẹn. Cả hai lặng yên, không cần lời nói, chỉ cần cảm nhận nhịp tim nhau, sự bình yên len lỏi vào từng khoảnh khắc.
Trong căn nhà nhỏ, từng món đồ, từng bức ảnh, từng lá thư đều mang một ý nghĩa đặc biệt. Chúng không chỉ là vật kỷ niệm, mà còn là minh chứng cho một tình yêu vượt qua mọi khoảng cách, mọi thử thách, để cuối cùng trở về bên nhau trọn vẹn. Văn và Ân nhìn nhau, nở nụ cười nhẹ nhàng, thấy Hà Nội dịu dàng ôm lấy họ, thấy ngôi nhà nhỏ trở thành nơi chốn an yên, nơi họ có thể sống thật với chính mình và yêu thương trọn vẹn.
Căn nhà phố Hàng Trúc không chỉ là nơi để trở về, mà còn là minh chứng cho hành trình trưởng thành của hai con người: từng trải qua yêu xa, từng đối diện với thử thách và sự xa cách, giờ đây họ có thể tự hào rằng mọi khó khăn đều đáng giá, bởi cuối cùng, hạnh phúc bình dị nhưng sâu đậm này đang ở ngay trước mắt.
Bầu trời đêm Hà Nội se lạnh, những ánh đèn vàng hắt xuống mái ngói, hòa cùng tiếng gió heo may. Văn khoác chiếc áo lên vai Ân, cả hai dựa vào nhau, lặng yên ngắm phố phường. Không cần lời nói, không cần phô trương, chỉ cần nhau và mái nhà nhỏ, họ đã có tất cả. Bình yên len lỏi trong từng hơi thở, trong từng nhịp tim, và trong ánh mắt đầy trìu mến, chứng minh rằng hạnh phúc thật sự đôi khi chỉ cần giản dị đến thế thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com