Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38: Tại sao??

Ba bốn nữ hầu trong nhà chạy loạn núp sau phòng bếp đưa mắt nhìn ra hình ảnh đáng sợ bên ngoài. Đám  vệ sĩ được lệnh của ông Pun chắn lại đằng trước cữa ra vào để bảo vệ những người bên trong. Kao kéo Earth đứng bên cạnh mình, Off che chắn trước mặt Gun cả bốn người đều đứng vào một góc tường an toàn nhìn chằm chằm Mean trước mặt. Ông Pun đứng sau lưng đám vệ sĩ đau lòng nhìn cháu trai của mình, ông lắp bắp run rẩy gọi Mean:

" Mean là ta, Cậu ruột của con đây, con không nhớ ra cậu sao?"

Dù ông có gọi thế nào , Mean đứng đó vẫn không hề phản ứng, hắn dường như quên mất mình là ai, trong đầu chỉ có một ý niệm giết người, giết hết tất cả những kẻ ở đây, hắn sẽ được tự do, hắn sẽ được vui vẻ. Mean đỏ ngầu đôi mắt nhìn chằm chằm từng người, đến lượt gia đình của ông Tan cũng chính là ba ruột mẹ kế em trai khác mẹ của hắn đôi mắt không tự chủ được mà trợn ngược lên, mọi sự thống khổ đều được khuôn mặt hắn vặn vẹo biểu hiện, hắn cười đau đớn, sau đó lại miếu khóc, hắn từ từ đi từng bước bước đến muốn chen qua đám vệ sĩ, hắn lẩm nhẩm gì đó trong miệng từ nhỏ nhẹ cho hắn nghe đến gào thét cho cả đám người ở đây , tiếng chất vấn ngày càng lớn, phẫn nộ ngày càng tăng , hắn đẩy ra từng tên vệ sĩ, vệ sĩ muốn chắn hắn lại nhận được ánh mắt lắc đầu của ông Pun thuận theo cái đẩy tay của hắn hai chiều mà tảng ra hai bên. Chỉ có mụ gì ghẻ như đạp phải lữa la hét :

" Làm gì thế hả, mau chắn nó lại, nó bị điên đó, mau đem nó nhốt vào trại."

Lời nói này trực tiếp đánh mạnh vào não bộ thần kinh của Mean, hắn nhào đến hai tay chụp lấy cứ thế chuẩn sát bóp cổ bà dì ghẻ, hắn đỏ mắt nhìn bà ta, hắn gằn từng tiếng qua cuống họng:

" Tại sao bà lại muốn giết tôi?"

" Tại sao bà lại giết mẹ tôi?"

Mụ dì ghẻ dù có được giúp sức bởi con trai mình cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Mean khàn giọng dẫy giụa:

" Mày....mày điên à, mẹ mày là đỗ bệnh mà chết!"

Đứa em trai bên cạnh hét lớn:

" Anh điên à, bỏ tay ra, thả mẹ tôi ra!"

Mean hai tay giữ chặt cổ bả ta, hắn ngơ ngác nhìn sang giọng nói lên cạnh, lực tay chỉ nới lỏng một chút chứ không hề thả mụ dì ghẻ đó ra. Hắn đăm chiêu nhìn đứa em trai kia:

" Tại sao mày lại bảo đám hộ sĩ kia đánh tao, dìm tao vào nước, sau đó chích  điện vào người tao, sau đó lại trói tao, tiêm ma túy cho tao?"

Câu hỏi nói rõ thắc mắc của hắn khiến đám người ông Pun cùng nhóm của Gun phẫn nộ trợn mắt. Đám vệ sĩ nghe đến đây đưa ánh mắt nổi da gà nhìn đại gia đình ác ôn kia. Ông Pun trừng mắt nhìn ông Tan run rẫy ngồi thu lu một góc đó:

" Ông Tan ông bây giờ nên chết đi mới phải, đã muốn chiếm tài sản của con mình, ông còn tiếp tay cho người giết hại nó!"

Ông Tan lắc đầu sợ sệt:

" Không phải tôi, tôi không biết gì hết, là hai mẹ con bọn họ tham lam hám tiền."

Bên này nghe câu nói chối đành đạch kia của ông Tan, mụ gì ghẻ tức giận triệt để, lần này không tiếp tục nhẫn nhịn một hơi đem chuyện xưa nói ra toàn bộ:

" Ông Tan, ông nói gì thế hả, là năm xưa ai hứa với tôi lên thành phố làm ăn có công việc ổn định sẽ cưới tôi. Ai nói với tôi là ông chỉ lợi dụng mẹ nó để lấy hết tài sản của mẹ nó nuôi mẹ con chúng tôi, ông hứa cái gì hả?"

Chuyện đến đây vở lẽ, ông Pun càng tức giận, không kìm được một đấm vào má còn lại của ông Tan, ông Tan cứ như vậy mà cúi đầu nhận lấy không một khí lực đáp trả.

Mean đỏ mắt nhìn đứa em trai đứng đó, bất ngờ một đá vào chân phải của nó, khiến nó ngã ụy đau đớn, mụ dì ghẻ nhìn thấy con mình bị bảo vệ lao đến giữ chặt sau cú đá chân của Mean bà ta càng gào càng lớn:

" Mày làm cái gì thế hả, thằng điên kia!"

Giọng của bả chanh chua, làm điếng tai tất cả mọi người ở đây, ai ai cũng đem ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía bà ta, anh mắt khinh bỉ, xem thường như nhìn thấy một con vi khuẩn gớm ghiếc kia, khiến bả không thể nào cảm thấy quen hơn, cái cảm giác bị khinh bỉ , cảm giác người người xem thường đó dù bả có mặc một bộ váy sang trọng trên người cũng bị cảm giác thấp hèn đê tiện túng khổ bu bám lấy bà ta, bu bám đến lúc bà ta chết vẫn còn. Bà ta há hốc mồm thở dốc, hai tròng mắt lồi ra trắng dã nhìn thấy Mean kéo theo cổ bà ta đi về hướng ông Tan trên ghế sofa, hắn lạnh lùng hắn bình tĩnh đến đáng sợ nhìn ông Tan:

" Tại sao ông lại giết mẹ tôi, tại sao ông lại đá mẹ tôi xuống giường khi bị bệnh nặng, tại sao ông lại đem bọn họ về khi tang lễ mẹ tôi vừa kết thúc một tháng, tại sao ông lại nhốt tôi trong phòng, tại sao ông lại cho mấy tên áo trắng tiêm thuốc cấm vào người tôi, để tôi mỗi ngày đều ngủ li bì, tại sao ông lại cho tôi ăn cơm thừa canh cặn của bọn họ, tại sao ông lại để đứa con trai hoang kia dành đồ chơi của tôi, tại sao ông không hỏi tôi là ai đã làm sai, ai đẩy tôi đâm đầu vào hố bùn sau nhà, ai xé sách tôi, ai cướp tiền dành dụm của tôi, tại sao ông không hỏi, tại sao ông vì đứa con hoang kia mà đối xử với tôi như thế, đánh đập tôi, chán ghét tôi, tại sao hả, tại sao?????"

Hàng loạt câu hỏi tại sao bày ra trước mắt, ánh mắt hắn vừa ngây thơ vừa cô độc hệt như một đứa trẻ dùng trí tuệ chỉ vừa mới phát triển của nó mà hỏi ra sự tình, tựa như thắc mắc cũng là tự như tra hỏi, Mean nhỏ giọng dần, nhỏ dần như đang nói cho một mình hắn nghe, nhưng tất cả mọi người ở đây ai cũng nghe hết một cách rõ ràng chân thật:

" Ngay cả khi tôi tìm được người đối xử tốt với tôi, ông lại một lần nữa đem tôi hủy hoại, đem cuộc đời của tôi phá nát!"

Gun đau lòng cùng Earth và ông Pun không kìm được nước mắt, bọn họ nhìn thấy Mean cúi đầu nước mắt từng giọt rơi xuống hai bên má trắng nhợt của hắn, uốn lượn theo chiếc cầm nhọn của hắn, sau đó rơi vào sau trong áo sọc trắng xanh bệnh nhân của hắn. Ông Pun lau đi khóe mắt muốn tiến đến an ủi hắn, lại bị hắn lạnh nhạt hất ra, hắn cười lạnh, nụ cười chua chát, một tay bóp cổ mụ dì ghẻ, tay còn lại thò vào bọc áo móc ra một con dao díp, con dao díp trong không khí bật lên mùi rỉ rét củ kỉ, hắn cười cười thỏa mãng, nhìn hắn bây giờ hệt như một con quỷ, một thằng điên nặng, một thằng tâm thần bệnh hoạn. Hắn cười khe khẻ ,giọng cười như hồi chuông của thần chết nhẹ giọng nói:

" Hôm nay chúng ta cùng chơi một trò chơi , trong nhà này người nào tôi ghét nhất tôi sẽ giết trước, sau đó từ từ từng người một cho đến khi cái nhà này toàn xát người lúc ấy sẽ cực kì vui, tôi sẽ chặc tay chân ra nấu một nồi thịt thật tho sau đó đem nó ăn sạch, các người cảm thấy có vui không, thú vị không, hà hà."

Mụ dì ghẻ trợn trắng mắt, nhìn cây dao từ từ dí vào cổ mình gào to:

" Mau, mau cản hắn , hắn muốn giết tôi, hắn muốn giết tôi."

Đáp lại là nụ cười biến thái của Mean, hắn cười lớn hihi, haha:

" Vui quá, vui quá, tôi sẽ móc mắt của bà trước nhé, hêheeee!"

Mồ hôi chảy ròng ròng, cả đám người nhìn chằm chằm cây dao díp rỉ rét kia, căn biệt thự từ yên tĩnh đến rối loạn từ rối loạn đến điên loạn!

"...."

.....................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com