Sắc đẹp vĩnh cửu - Chương 10 (Phần 3)
Chương 10: Tôi mãi yêu người tình đẹp nhất dưới cõi thiên thanh này (Phần 3)
Khi tôi còn chưa kịp tư duy, Nguyên Vũ Thụy đã đứng chắn trước mặt. Có cảm giác ánh mắt cậu sắp lôi hết tâm can ruột gan tôi. Tôi bứt rứt không yên, thà cậu ta lột trần tôi, vứt tôi giữa đám đông còn thoải mái hơn.
"Muốn... muốn gì?" Tôi lùi xuống, đầy cảnh giác.
Vũ Thụy bước đến, cái mũi lướt nhẹ lên gò má tôi, chạm vào vai tôi rồi di chuyển đến lồng ngực như đang tìm kiếm điều gì đó. Cả người tôi cứng đờ, để cho cậu ta muốn làm gì thì làm.
"Cậu có mùi của Nghiêm Hoàng Khanh, anh ấy đang ở chỗ cậu à?" Cậu ta thầm thì bên tai tôi, một luồng khí lạnh ngắt.
Quá kinh ngạc, tôi giật nảy mình, đẩy cậu ta ra xa. Nguyên Vũ Thụy lùi xuống vài bước, lấy lại thăng bằng. Tôi không xin lỗi, mím môi, đau đau nhìn gương mặt cậu, cố tìm kiếm điều gì đó. Dấu hiệu giả dối, âm mưu của thứ biến thái, kẻ lạm dụng, hay thứ gì đó đại loại như thế. Tuyệt nhiên không có bất kỳ một chi tiết nào khả nghi. Tôi đành chịu thua, gật đầu thừa nhận.
"Hoàng Khanh đang ở chỗ tôi. Nhưng hiện giờ không nhớ gì đâu, cũng quên luôn cậu rồi."
Vũ Thụy che miệng, giấu đi thảng thốt, run rẩy nắm chặt lấy cổ tay tôi.
"Dẫn tôi đến chỗ anh ấy." Cậu ta nói gần như là ra lệnh.
Tôi cố nở một nụ cười, giấu đi nỗi đảo lộn tâm can. Cậu ta không bận tâm, dặn đứa em trai trở về trước, bản thân kéo tôi chui vào một chiếc taxi. Sau khi tôi đọc điểm đến, Vũ Thụy nhíu mày lại, không nghĩ lại cách đây xa đến thế.
"Giá thuê nhà ở khu vực ấy khá rẻ." Tôi nói.
Cậu duy trì sự im lặng, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm về tôi. Ánh mắt khiến tôi bồn chồn không yên, miệng cứ thế tuôn ra hết mọi chuyện đã xảy đến với Hoàng Khanh, dĩ nhiên tôi đã giấu nhẹm việc đêm qua thiếu chút nữa thì bọn tôi quan hệ với nhau.
"Bị đâm nhiều nhát vào bụng rồi ném xuống sông, kẻ nào lại có thể..." Vũ Thụy lẩm bẩm trong miệng, trông cậu muốn khóc mà không khóc được.
"Tôi nghĩ đó là kẻ giết người hàng loạt đang gieo rắc tai ương trong thành phố này." Tôi nói ra suy nghĩ của mình.
"Hoàng Khanh đã nhận được thư của hắn sao?"
"Không, lúc tôi kiểm tra thì không tìm thấy bức thư nào. Có thể trước đó, anh ấy đã vứt nó đi. Nhưng kẻ đã hại Hoàng Khanh, tôi tận mắt thấy hắn đâm rất điệu nghệ, không một động tác thừa, đâu ra đấy. Đúng chuẩn một người giàu kinh nghiệm."
Thêm một lý do không thể chối cãi đó là kẻ giết người hàng loạt đang săn lùng những ai có bộ phận đẹp nổi trội trên người. Còn Hoàng Khanh, từng tấc da trên người anh ấy đều là kiệt tác.
Vũ Thụy không phản bác, sau một quãng im lặng đáng kể chiếc xe dừng lại trước một con ngõ nhỏ chỉ đủ cho hai xe máy tránh nhau. Vậy nên, chúng tôi chỉ còn cách đi bộ vào phòng trọ. Thoạt đầu, cậu ta vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhưng khi bước vào bên trong thì làm vẻ phán xét, đánh giá những viên gạch xước và từng mảng tường bong tróc, miệng lẩm bẩm không ngờ vẫn tồn tại thứ giẻ rách này giữa lòng thủ đô.
"Tôi cũng từng nghèo lắm, nhưng không nát đến mức này." Vũ Thủy nhăn nhó.
Tôi xấu hổ, muốn độn thổ, thanh minh rằng tôi làm vậy vì muốn chăm sóc tốt cho Hoàng Khanh mà không phải dựa vào người nhà. Thực tế thì anh ấy đang không thiếu thốn thứ gì.
"Cứ ăn bám đi, cắm sổ đỏ bà già đi. Nuôi trai còn bày đặt ngượng ngùng." Cậu xẵng giọng. Tôi cứng họng.
Tôi dẫn cậu lên lầu 3, bước chân cố tình chậm lại nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Cửa mở ra, Hoàng Khanh ngồi đọc sách trong tư thế xếp bằng trên ghế, lưng thằng, người mặc bộ quần áo be sữa bằng vải lanh. Mái tóc chạm vai, vén qua tai để lộ chiếc khuyên bạc. Dưới ánh nắng thu nhẹ nhàng, anh trông giống một vị thần hạ phàm.
Đôi mắt vốn dán chặt vào quyển sách, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên, thấy tôi lẫn Nguyên Vũ Thụy đang ngẩn ngơ như hai thằng khờ.
Vũ Thụy là người sực tỉnh trước, cậu đắng hắng vài tiếng ở cổ họng, chậm rãi bước đến về phía anh.
"Anh quên em thật rồi sao?" Lời nói lẫn trong sự run rẩy, Nguyên Vũ Thụy kiềm chế không kích động.
"Cậu là ai? Cậu biết tôi sao?" Hoàng Khanh nhìn cậu ta bằng vẻ xa cách.
"Em biết mọi chuyện về anh."
Lời vừa dứt, cậu ta gần như quên mất sự hiện diện của tôi, từ tốn cởi khoảng ba nút áo. để lộ bờ ngực trắng nhợt nhạt. Ánh nhìn vẫn đắm say, cậu cầm lấy tay anh, luồn vào dưới lớp vải cotton, chạm vào da thịt mình. Hoàng Khanh nheo mắt lại, còn hai má cậu ửng hồng.
"Cũng như anh biết từng ngóc ngách trên cơ thể em."
Nghe vậy cũng đủ hiểu hai người là gì của nhau. Tôi đặt tay lên ngực, tim bị hẫng đi vài nhịp và giờ thấy đau khủng khiếp. Hoàng Khanh rút tay lại, mặt lạnh tanh. Dù mất đi ký ức, nhưng có một số thứ đã thành bản năng. Anh gần như vô cảm với mấy hành động gợi tình.
"Biết gì thì kể đi."
Vũ Thụy vẫn để nguyên chiếc áo đã bung gần hết cúc, bắt đầu nói với chất giọng đều đều như kẻ một đường thẳng tắp trên giấy.
Quá khứ là câu chuyện rất dài, thế nên để mọi thứ hấp dẫn và ai cũng muốn lắng nghe thì nên bắt đầu từ điểm cao trào rồi lộn về nguyên nhân.
Vậy nên, Vũ Thụy mở đầu bằng một cuộc làm tình hoang dại. Sau khi đã vắt kiệt lấy nhau, chính Hoàng Khanh đã kể trong những tiếng thở hổn hển rằng sở thích phá nát đời mình và cả đời người khác của anh bắt đầu vào năm 13 tuổi.
Cụ thể hơn, nguyên nhân là dì của anh - một người có hàm răng đều, mái tóc ngắn, đặc biệt nhất đôi mắt to bất thường đã tạo nên vẻ ngây thơ, trẻ trung hơn so với tuổi thật. Cái nét ấy làm cô ta mãi tưởng mình một thiếu nữ nên ngủ với một thiếu nam mới chớm dậy thì là điều thật ngọt ngào và đáng yêu.
Chính người dì ấy đã có được lần đầu tiên của Hoàng Khanh và dạy anh đủ chuyện điên rồ về tình dục.
"Tức là bị lạm dụng ấy à?" Hoàng Khanh hỏi.
"Anh chưa bao giờ thừa nhận đấy là cưỡng bức hay lạm dụng, ít nhất là chưa bao giờ thừa nhận với em. Anh chỉ bảo là anh ghét người dì đó, dù hai người làm tình với tần suất nhiều khủng khiếp, tại khắp mọi nơi có thể nghĩ ra, thậm chí là dù nơi ấy chỉ ngăn cách với bố mẹ anh bằng một bức tường mỏng dính."
"Bịa đặt! Anh đừng có tin."
Tôi chen vào, ôm lấy cánh tay anh, cầu khẩn. Hoàng Khanh của tôi, Hoàng Khanh đẹp đẽ và trong sạch của tôi làm sao có thể trải qua những chuyện loạn luân, bẩn thỉu ấy được.
"Có còn gì nữa không?" Anh hất tay tôi ra, nhìn chằm chằm vào Nguyên Vũ Thụy.
Sau chuyện ấy, cuộc đời anh cứ lặng lẽ trôi như dòng sông tinh dịch trộn lẫn với hai dòng máu đến từ một cây phả hệ. Nhưng anh lớn lên đẹp quá chừng, đến cái ngưỡng tuyệt trần thì ông trời lại ban thêm cái nét lẳng lơ, kiêu kỳ, giỏi nói lời gợi tình, mà không bị dâm dục, thấp hèn, tục tĩu.
Nghiêm Hoàng Khanh chưa kịp ra quân đã đánh thắng mọi mặt trận tình ái. Ai ngủ với anh rồi cũng mê mệt hơn cả bọn nghiện thèm thuốc. Chỉ cần được kéo khoá quần anh xuống thêm lần nữa, là bọn nó nguyện dốc lên tiền bạc trong người, dâng cho anh bằng cả hai tay.
Anh nhận lấy, bình thản khuấy đảo mấy lỗ sâu thèm khát dục vọng. Quy tắc ứng xử cơ bản mà, cầm tiền của người khác thì phải có trách nhiệm.
Từ đấy, anh bước đi trên con đường trai bao hạng sang và chưa có dấu hiệu quay đầu.
Ngẫm vài giây, Vũ Thuỵ sửa lại.
"Nói hạng sang thì chưa hẳn. Vì thỉnh thoảng anh ngứa mắt bọn nhà giàu hợm của nên đi khách với mấy đứa khố rách áo ôm với giá rẻ hơn cả cave hết thời. Mấy cuộc mây mưa ấy chỉ vì anh muốn thấy bọn nhà giàu tức đỏ mắt, cảm thấy mình còn không bằng bọn nghèo mạt hạng."
Hoàng Khanh bất động, nhìn cậu bằng vẻ hoài nghi.
"Vì sao tôi phải tin cậu?"
"Em không bao giờ nói dối anh bất cứ chuyện gì cả." Nguyên Vũ Thụy giơ tay thề thốt.
"Theo cách nói của cậu thì có vẻ cậu yêu tôi lắm đấy. Vậy thấy tôi đi làm trai bao, sao cậu không ngăn cản? Hay gu của cậu là thích nhìn người yêu làm tình với kẻ khác?"
"Không có, em đã nói rồi đấy chứ. Nói nhiều là đằng khác"
Nguyên Vũ Thụy phụng phịu, đôi mắt không giấu được vẻ ấm ức.
"Anh bảo em là thằng không có nổi năm nghìn thì đừng khuyên thằng ngày kiếm năm tỷ bỏ nghề."
Đột nhiên, Hoàng Khanh cười phá lên, cơn khoái trá không lý giải được làm anh ôm bụng cười ngặt nghẽo đến mức bờ vai run rẩy.
"Vậy... vậy là tôi thích tiền lắm à?" Hoàng Khanh cố kiềm chế sự suồng sã bất ngờ của mình.
"Không, anh bảo với em là tiền bạc là chuyện nhỏ thôi, nhưng đã mất công hạ chày mà không được cái gì thì khoái cảm giảm đi một nửa."
Đến lúc này, tôi không nhịn được nữa, không xen vào không chịu nổi.
"Hai người chẳng có gì giống người yêu cả. Có kiểu người yêu nào lại nói với nhau những câu ấy? Cậu về đi, đừng ở đây bịa chuyện nữa!"
Vũ Thụy im vài giây, cầm tay Hoàng Khanh, một lần nữa đặt lên lồng ngực mình.
"Tim em đang đập rất mạnh, anh có cảm nhận được không?"
Hoàng Khanh khẽ gật nhẹ.
"Bởi vì em rất nhớ anh, em đã tìm anh khắp mọi nơi. Trong lúc bế tắc nhất thì em lại gặp được anh, em phấn khích đến mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đây này."
Cậu nhìn sâu vào gương mặt anh, đôi mắt đượm sự chân thành.
"Em yêu Khanh, yêu đến mức đã thành một loại bản năng. Thậm chí, anh có hành hạ em thế nào, em cũng chấp nhận."
Hoàng Khanh bất động, không đáp lại cũng chẳng khước từ. Nguyên Vũ Thụy chuyển tầm nhìn về phía tôi, cái lườm gai góc, ý bảo tôi đang làm phiền bọn họ.
_Hết chương 10 (Phần 3)_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com