Sắc đẹp vĩnh cửu - Chương 9 (Phần 8)
Chương 9: Tôi là kẻ xấu xí nhất trên đời (Phần 8)
Vòi hoa sen tạo ra âm thanh róc rách, tôi ngồi trong bồn, vòng chân ôm lấy thân một lúc rất lâu mới đứng lên bước ra khỏi phòng tắm, lúc này phần hông chỉ quấn độc một cái khăn tắm. Vũ Thụy bước đến nắm lấy bàn tay tôi, để tôi ngồi xuống giường. Cậu cắm điện máy sấy, tiếng ù ù nuốt trọn mọi âm thanh trong không gian. Ngón tay cậu luồn qua mái tóc tôi như con rắn bò trườn, làm da đầu tôi hơi tê dại.
Máy sấy tắt đột ngột, tiếng thở đều đặn của Vũ Thụy nghe rõ mồn một. Điều tiếp theo tôi biết sau đó là cậu vuốt dọc sống lưng tôi, mơn trớn nhẹ nhàng và sâu lắng. Cơn rùng mình chạy dọc khắp người, nhưng tôi không nhúc nhích.
Lúc này mặt trời đã lên thiên đỉnh, tôi phát hiện hóa ra bản thân đã tắm rất lâu. Vũ Thụy kéo rèm, căn phòng lập tức tối sầm, rồi cậu thắp chiếc nến thơm mùi oải hương đặt lên đầu giường giúp tôi thư giãn. Trong ánh sáng vàng ấy, tôi trông gương mặt cậu mệt mỏi khác thường.
Rồi, cậu chậm rãi mặc cho tôi chiếc áo ngủ đã chuẩn bị sẵn, không một tiếng hỏi, cậu cứ thể cởi chiếc khăn tắm đang quấn quanh hông tôi, khi cậu đang với lấy chiếc quần lót thì bị tôi ngăn lại.
"Tôi sẽ tự làm." Tôi luống cuống mặc lại quần áo.
"Để tôi chăm sóc cậu." Vũ Thụy nhẹ nhàng nói.
"Tôi không cần cậu chăm sóc!"
Tôi hơi cao giọng, gần như là gắt gỏng. Vũ Thụy hơi sững lại, nhìn tôi không chớp mắt. Biết bản thân hơi quá, tôi gượng gạo, nói lý nhí:
"Bởi vì cậu muốn dành hết điều này cho anh ta, tôi không liên quan nên cũng không muốn nhận. Đừng... đừng coi tôi là vật thay thế của anh ta."
Vũ Thụy gật đầu một cái rất nhẹ, rồi đi lấy cốc sữa ấm đặt lên bàn, thay lại ga giường và vỏ gối, trông cậu không có vẻ gì hụt hẫng hay tức giận. Nhưng sự im lặng đằng đẵng này còn tôi làm thấy căng thẳng, khó xử, tội lỗi hơn nhiều.
Nhìn thấy tôi đã chăn ấm đệm êm, cậu mới tỏ ra chút hài lòng, chuẩn bị đứng lên rời đi thì tôi vội nhổm dậy, giữ lấy ống tay áo cậu:
"Ở lại với tôi một lúc được không? Hiện giờ tôi rất sợ phải ở một mình."
Cậu ngồi xuống giường, một mực giữ im lặng, không giống giận dỗi chỉ đơn thuần là không có gì để nói với tôi. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng mở lời trước.
"Kể cho tôi nghe về Nghiêm Hoàng Khanh đi."
"Cậu muốn nghe về cái gì?"
Thoáng chút bối rối, thú thực tôi không có nhu cầu biết về anh ta. Nhưng Nghiêm Hoàng lại chủ đề duy nhất để Nguyên Vũ Thụy trở nên nói nhiều một cách bất thường.
"Lần đầu tiên hai người gặp nhau là như thế nào?" Tôi thuận miệng nói bừa.
Đúng như tôi nghĩ, sau khoảng 5 giây hồi tưởng, Nguyên Vũ Thụy bắt đầu tuôn ra một tràng.
Cái dạo đấy Hoàng Khanh cặp với mấy đứa công tử thiếu gia, thằng nào thằng nấy cũng nghiện ngập, hút chích không thiếu món gì. Có lần chúng nó muốn cùng anh làm tình trong cơn phê thuốc, nhưng bị Hoàng Khanh từ chối nên đành giở trò sau lưng.
Hoàng Khanh biết được thì điên tiết đập cho chúng nó lên bờ xuống ruộng, sau đó rời đi khi đầu óc không tỉnh táo, chẳng hiểu loạng choạng thế nào lại đụng trúng Nguyên Vũ Thụy đang trên đường về nhà.
"Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Những gì tôi biết về Hoàng Khanh khi ấy là một nam sinh trên tôi một lớp, nổi tiếng đàng điếm, lẳng lơ và đẹp không ai sánh bằng."
"Khi Hoàng Khanh nói gì với cậu?"
"Anh ấy chỉ bảo... một là tôi tụt quần xuống, hai là cút ngay cho khuất mắt. Cậu biết tôi chọn cái nào mà, gương mặt đấy khiến người ta không thể từ chối bất cứ yêu cầu gì."
"Chuyện tình của cậu chẳng lãng mạn gì cả." Tôi bĩu môi.
Cậu bật cười, lộ ra hàm răng trắng. Tự nhiên tôi thấy cậu thật rạng rỡ và đáng yêu. Tôi đâm ra thương cậu yêu đương vô vọng, nhưng thấy cậu vui vẻ cam chịu thì lại chẳng biết an ủi ra sao.
"Sao đó thì yêu nhau à?"
"Không, có bao giờ chính thức là người yêu đâu. Chỉ là sau đấy Hoàng Khanh vẫn ngang nhiên đến nhà tôi, ngủ trên chiếc giường tôi, sử dụng đồ đạc của tôi, bắt tôi hầu hạ như ông hoàng trong khi vẫn mắng mỏ tôi."
Nói đến đây, Vũ Thụy phụng phịu, hờn dỗi, kể lể với tôi những cái mà tôi không định hỏi.
"Hoàng Khanh ấy mà, hư hỏng không lời nào để tả. Chỉ có cặp kè để thỏa mãn chứ có bao giờ yêu ai, danh sách người tình dài bằng cả bách khoa toàn thư. Chủ yếu là bọn nhà giàu, chỉ có bọn ấy mới chiều được thói tiêu xài hoang phí của anh ấy. Nhưng thỉnh thoảng hứng lên thì Hoàng Khanh cũng lên giường với mấy đứa dị thường lắm; nào là mấy con nhà văn tin tưởng mình chỉ có thể nổi tiếng sau khi chết, mấy thằng tà đạo không ưa Chúa, không tín Phật mà nghe theo vị thần không ai biết, rồi thêm cả lũ dở hơi cầm khư khư bộ bài tarot, lải nhải về việc cuộc đời là một chuỗi tín hiệu vũ trụ."
"Thế Nguyên Vũ Thụy được xếp vào nhóm nhà giàu, hay nhóm dị nhân?" Tôi hỏi vậy, chứ không tò mò, chỉ muốn nhìn dáng vẻ liếng thoáng của Vũ Thụy. Trông cậu lúc này rất giống người bình thường.
"Không nhóm nào cả." Vũ Thụy lắc đầu. "Bạn thân nhất của anh ấy, chính xác hơn là từng thân bảo tôi là đứa bình thường nhất trong dàn tình nhân của Hoàng Khanh. Người đó còn kết luận đây là lý do tôi được Hoàng Khanh đối đãi đặc biệt nhất."
"Là bị đánh đau nhất ấy hả?"
"Không, ý tôi là cái đấy là một phần thôi. Vấn đề là có những điều tôi nghĩ với ai Hoàng Khanh cũng làm vậy, nhưng khi nghe anh bạn thân ấy kể thì mới biết Hoàng Khanh chỉ làm với mình tôi."
"Là làm gì?"
"Buổi sáng thức dậy, Hoàng Khanh có thể nói cho tôi nghe về Nam Cao, Nguyễn Huy Tưởng, Kafka Franz, Trương Ái Linh và Haruki Murakami, chiều đến chúng tôi mang theo tâm hồn mơ mộng văn thơ truy cập p*rnhub.com, ngồi xem phim "Anh chủ nhà dâm đãng và thợ sửa ống nước may mắn" rồi tua liên tục. Những ngày nắng đẹp, Hoàng Khanh bảo tôi hát và đọc thơ dỗ dành anh đi ngủ, phải hôm trái gió trở trời Hoàng Khanh sẽ đòi tôi thủ dâm trước mặt anh ấy, tuy nhiên vẻ mặt tự thỏa mãn của tôi thường không làm Hoàng Khanh nứng nổi. Thực ra đó là những ngày hạnh phúc, vui vẻ nhất trong đời một đứa trẻ mồ côi, bị họ hàng đùn đẩy như tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nói Hoàng Khanh biết điều ấy."
Thật khó tin nhưng tôi nhận ra câu chuyện lập dị này phảng phất chút gì đó đáng yêu.
"Tôi thấy Hoàng Khanh đã thực sự thoải mái khi cạnh cậu, hoàn toàn không quan tâm cậu có muốn hay không, anh ta thích làm gì thì làm thôi."
"Có lẽ vậy..."
Vũ Thụy đỏ ửng mặt, cúi đầu xuống bẽn lẽn, tự nhiên nghĩ ra một chuyện gì đó, cậu cười rạng rỡ như nắng hạ.
"Vì đã từng bên nhau như vậy, tôi từng hỏi anh nếu chúng tôi yêu nhau thì thế nào. Hoàng Khanh bảo rằng nếu không chia tay thì anh sẽ tự tử khi còn rất trẻ và tôi phát điên cả đời. Chuyện tình của bọn tôi đến thế là cùng."
"Thế là người ta từ chối cậu rồi đấy, có gì mà cậu cười tươi quá vậy."
"Nhưng đã có rất nhiều người hỏi Hoàng Khanh cậu ấy và anh ấy còn không thèm trả lời."
"Thế thì chắc Nghiêm Hoàng Khanh thích cậu nhất trong đám tình nhân rồi."
Hai má Nguyên Vũ Thụy lập tức đỏ bừng, cậu ngượng gần chết nhưng vẫn mạnh miệng bảo cậu yêu Hoàng Khanh là được rồi, còn anh ấy nghĩ gì cũng không quan trọng, rồi kéo chăn lên cao cho tôi.
"Cậu nghỉ ngơi đi, bây giờ quan trọng nhất là nghỉ ngơi."
Tôi ngả xuống giường, chẳng hiểu sao vẻ "thiếu nam mới biết yêu" của cậu đánh động vào góc nào trong lòng tôi, để khiến tôi cất lời.
"Vũ Thụy, tôi rất đau khổ."
Cậu khựng lại, gương mặt chúng tôi đối diện nhau ở cự ly gần.
"Cuộc sống của tôi trước đây không có một giây phút nào hạnh phúc. Ban đầu tôi đổ lỗi cho nhan sắc, nhưng mà tôi của bây giờ vẫn đầy rẫy tổn thương, thậm chí là khổ sở hơn trước."
Tôi nhìn Vũ Thụy trân trối, chậm rãi hỏi.
"Hoàng Khanh có đau khổ không?"
Vũ Thụy lặng đi, không đáp. Bây giờ chả có âm thanh nào, ngoài hơi thở nặng nhọc của cậu. Mùi hương ngọt nào từ ly sữa nóng, mùi oải hương từ cốc nến thơm luẩn khuất trong bầu không khí.
"Tôi thấy cái nhan sắc tuyệt trần này thật đáng sợ, giống như cái nhà tù giam tớ với đám người điên mất trí. Vũ Thụy à, tớ đã bị cưỡng bức, bị cưỡng bức liên tục trong 5 ngày, tớ làm sao sống tiếp với ký ức như thế này đây?"
Đôi mắt Vũ Thụy rưng rưng, nhưng cậu nhanh chóng quệt đi. Cậu thổi tắt nến, mọi thứ chìm vào bóng đêm, tôi căng mắt hết sức cũng không thể biếu cảm lúc này của cậu.
"Ngủ đi."
Nguyên Vũ Thụy buông một cậu, ngồi bệt xuống đất, ngồi dựa lưng vào mép giường. Tôi muốn bảo cậu có thể nằm cạnh tôi, nhưng đoán cậu sẽ từ chối, nên cũng không mở lời. Trong bóng tối yên lặng, tôi nằm nhắm mắt, để tâm trí đi hết dòng suy nghĩ này đến tâm tưởng khác. Chẳng hiểu sao, những ký ước không phải của tôi hiện về.
Đâu đó có mùi bánh ngọt thoang thoảng, ánh nến sinh nhật rung rinh trong làn gió nhẹ. Tôi thấy chính mình, đúng hơn là tôi với nét đẹp đơn thuần, non nớt đang không mảnh vải che thân nằm tắm mình dưới ánh trăng dịu nhẹ đang chiếu qua khung cửa sổ.
Và chính nhờ thứ ánh sáng bàng bạc ấy, thân thể tuyệt mỹ của tôi trong hình hài thiếu niên 13 tuổi ánh màu huyền bí, quyến rũ hòa quyện vào nét thanh thuẩn ban sơ. Tôi dấy lên ham muốn, và ngay sau đó lập tức ân hận, tội lỗi vì lỡ nổi lên dục vọng.
Một người phụ nữ bước đến, đi xuyên qua người tôi, nằm xuống bên cái thằng tôi 13 tuổi. Gương mặt bà ta đây say mê và hoàn toàn mất hết lý trí.
"Con đẹp như tranh vậy, thuần khiết hơn cả thiên thần. Dì muốn vấy bẩn con... Nghiêm Hoàng Khanh của dì!"
Rồi bà ta đè lên tôi của 13 tuổi, phủ lên tấm thân tuyệt đẹp bằng dục vọng và tội lỗi, bọc kín cái thằng tôi khốn khổ ấy trong tối tăm không lối thoát. Tôi nghe thấy đâu đó có tiếng đổ vỡ, là âm thanh rơi của một cái ly thủy tinh hay chiếc đĩa sứ. Tôi hoảng hốt đảo mắt một vòng nhưng không hề thấy bất cứ sự xê dịch nào của đồ đạc..
Nhưng tôi chắc chắn đã có thứ gì đó trong căn phòng này tan vỡ!
_Hết chương 9 (Phần 8)_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com