Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⚸ Chương 9 ⚸

Qua vài giây im lặng, tiếng cười trầm của Schmetterling truyền tới:

"Đùa hay thật đấy? Vì kèo này nghe có vẻ ngon."

"Thật. Tôi sống một mình nên thoải mái lắm." Bách Thanh nghiêm túc đáp. "Nhà hai tầng, ba phòng ngủ, hai nhà vệ sinh, một bếp, một phòng ăn, một phòng khách. Có gara để ô tô. Có thể nuôi động vật."

"Cậu lấy tiền thuê bao nhiêu một tháng?"

"Một... Hay là hai triệu đi."

"Có đủ giắt răng không thế?"

"Kiếm tiền tiêu vặt thôi. Ăn uống thì anh có thể góp chung với tôi, tiết kiệm hơn là ăn một mình mà."

"Ồ... Vậy cậu mở cam được không?"

"...Hả?"

"Cậu mở cam cho tôi xem nhà thử được không?"

Bách Thanh ngồi bật dậy, lúng túng nói: "Được chứ được chứ". Cậu cuống đến mức bật cam lên rồi mới biết mái tóc dài bị tư thế nằm xấu xí vò rối tung rối mù, cổ áo thì xộc xệch nhăn nhúm. Trước bộ dạng này của Bách Thanh, ngay cả Schmetterling cũng không nén được tiếng cười.

Coi như để đáp lễ, hắn cũng mở cam bên mình lên.

Đập vào mắt Bách Thanh vẫn là vết sẹo đáng sợ trên mặt khiến người ta sởn gai ốc khi nhìn vào ấy.

Ánh sáng màn hình đen với kín những dãy code hắt lại trên chiếc kính hắn đeo, có vẻ như người đàn ông này vẫn đang làm việc. Từ nãy tới giờ cậu luôn nghe thấy tiếng gõ bàn phím, còn cho rằng hắn đang chơi game; song nghĩ lại cái người hễ online là chỉ đi lang thang nhặt rác này có sự kiện gì để gõ nhiều như vậy chứ? Thì ra không phải ai cũng như mình, Bách Thanh chột dạ nghĩ, sau đó bắt đầu dẫn tour tham quan trực tuyến.

"Đây là phòng khách, mấy món đồ trang trí này đều là mẹ tôi đi công tác đem về. Bên này là phòng ăn và nhà bếp."

"Cậu có tự nấu ăn không?"

"Thi thoảng? Chắc một tháng ba lần."

"... Không bất ngờ lắm."

Bách Thanh đóng tiền ăn ở công ty, về nhà cũng chỉ có một bữa tối nên chẳng buồn bày bừa phiền phức làm gì, hôm nay không đặt đồ ăn bên ngoài thì úp đại một tô mì tôm hoặc nhịn đói, từ năm mười ba tuổi đã như thế rồi. 

Mẹ Bách Thanh sinh cậu ra một mình. Đến năm lên hai, một người tự xưng là "bố" cậu xuất hiện, cùng họ chơi trò gia đình ba năm rồi lại biến mất không tăm tích. Bách Thanh năm tuổi khi cậu được gửi cho ông bà ngoại chăm nom, còn mẹ thì theo đuổi sự nghiệp ở nước ngoài. Rồi đến tuổi mười bốn, mẹ Bách Thanh về Việt Nam mua căn nhà này để hai mẹ con sống cùng nhau. Khi Thanh hỏi mẹ, lần này mẹ có ở lại luôn không? Bà nói có, lần này bà sẽ không đi nữa. Nhưng cái "lần này sẽ không đi nữa" đó cũng chỉ kéo dài hai năm.

Từ bấy đến nay, Bách Thanh vẫn luôn sống một mình trong căn nhà này.

Mà cũng không hẳn là "căn nhà" này. Cậu chỉ sống trên chiếc sofa cũ mèm giữa phòng khách và trong căn phòng nhỏ bé của chính mình mà thôi. Cậu chưa từng đụng vào những món quà lưu niệm mẹ đem về trên tủ TV, chưa bao giờ bước vào căn phòng thứ ba trong nhà, càng không mở cửa phòng mẹ xem thử lần nào. Cậu không xuống bếp, không ra ban công, không biết ở những nơi ấy có gì. Bách Thanh chỉ biết cuối tháng sẽ gọi điện cho cô Loan tới giúp dọn dẹp và trả công cho cô thôi.

Trong cuộc gọi với Schmetterling này, đây là lần đầu tiên Bách Thanh mở phòng thứ ba ra. Vốn là cậu muốn để hắn thuê ở đây trong thời gian công tác, nhưng đâu ngờ rằng trong phòng này lại chẳng có gì cả. Chỉ đơn giản là một căn phòng trắng trơn không có cửa sổ hay điều hòa.

"Chà, mùa này mà ngủ không có điều hòa thì nóng lắm. Phòng bên cạnh thì sao?" Schmetterling hỏi.

"Là phòng của mẹ tôi."

"Thế à."

"... Anh ngủ phòng tôi được không?" Bách Thanh vừa đề xuất vừa cầm điện thoại đi vào phòng mình. "Đây, cũng không chật lắm đâu. Vẫn đủ để anh set up máy tính này."

"Có chỗ đặt lưng là tốt rồi, tôi không kén chọn đâu." Schmetterling dễ tính nói. "Sợ phiền cậu thôi."

"Tôi không phiền. Cũng không phải chúng ta chưa ngủ với nhau bao giờ."

Schmetterling nghe vậy thì bật cười. Vốn hắn định dành một ngày tới xem xét trước rồi mới quyết định, nhưng đối diện với sự nhiệt tình của thằng bé này, hắn lại không nỡ khước từ. Trong giao kèo này, Bách Thanh là người có tiếng tăm và uy tín, giá thuê thì rẻ sập sàn, nhìn thế nào cũng không thấy bị thiệt nên Schmetterling đồng ý luôn:

"Vậy tôi thuê. Ba tháng nhé?"

"Ừm." Bách Thanh gật đầu. "Để tôi làm hợp đồng."

"Ok. Chủ Nhật tuần này tôi sẽ tới, cậu cho tôi xin địa chỉ cụ thể đi."

"Ừm, tôi sẽ nhắn cho anh."

"Cảm ơn chủ nhà. Thế nhé. Tôi tắt máy đây."

"Bye... À-"

Bách Thanh vừa nhớ ra chuyện cần hỏi, Schmetterling đã ngắt kết nối. Thế nhưng chỉ vài giây sau đó, cứ như đọc được suy nghĩ của Bách Thanh, người kia đã gửi tới hai tấm ảnh chụp căn cước công dân mặt trước và mặt sau kèm dòng tin nhắn: Nhờ cậu làm hợp đồng giúp cho nhé.

Bách Thanh bấm vào căn cước của hắn rồi phóng to lên quan sát. Căn cước mới được làm đầu năm nay nên ảnh thẻ không khác gì người thật hiện tại cả. Chỉ là khi không cười, trông Schmetterling thật giống dân xã hội đen...

"Nguyễn Thuyên..."

Tên hai chữ, nhưng chữ nào cũng dài. Giống tên húy của danh nhân Hàn Thuyên.

"Thuyên." 

Bách Thanh lặp lại tên hắn rồi cười khúc khích. Biết được tên của người bạn mình đã quen hơn một tháng khiến Thanh vui hơn cậu tưởng.

Cậu hí hoáy gửi đi một tin nhắn:

"Chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng. Ngày 14 tháng 3."

"Thật?"

"Ừm. Nhưng anh hơn tôi năm tuổi."

"Cậu tuổi hổ à?"

"Ừm."

Thuyên trả lời bằng một cái sticker con vịt vàng tay giơ nút like. Qua hồi lâu không thấy nhắn thêm gì, Bách Thanh tắt máy rồi đi tắm rửa, xong xuôi thì trèo lên giường nằm đọc truyện. Đến khi sờ vào điện thoại để kiểm tra báo thức, cậu mới phát hiện ra Thuyên đã gửi thêm một tin nhắn cuối cùng.

Chẳng có ngữ cảnh gì, chỉ đơn giản hai chữ: "Em bé."

***

Vốn Bách Thanh định dành mấy ngày cuối tuần để dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị đón khách thuê, vậy mà bao nhiêu việc lại cứ nhân đây dồn đống. Nào là thành viên chuyển nhượng, nào là tiệc chào mừng, phân bổ người hướng dẫn, luyện tập phối hợp... xoay đi xoay lại cả ngày trời, Bách Thanh có cảm giác mình chẳng được nghỉ ngơi phút nào cả. Vậy mà đến cuối ngày công ti vẫn chẳng muốn buông tha, từ quản lý đến huấn luyện viên trưởng mỗi người hai tay quơ hết đám tuyển thủ đi ăn liên hoan. 

Bách Thanh vừa bước sang tuổi 20 được nửa năm đã bị họ kéo sang bàn "người lớn" để nhậu nhẹt chè chén.

Huấn luyện viên trưởng ái ngại nhìn thằng nhóc mặt mĩu non choẹt thản nhiên để quản lý rót rượu cho, càng cảm thấy ái ngại hơn khi đôi mắt xanh sắc bén của cậu cứ chòng chọc nhìn thẳng về phía mình. Anh ta không thể lý giải được cảm giác gai gai đang bám lên sống lưng mình.

"Anh Thành đừng tưởng thằng này trông trẻ con mà coi thường, nó uống rượu không ai bằng đâu." Quản lý vừa cười vừa nói. 

"Đi uống rượu mà có thằng Thanh là thích nhất đấy." Một nhân viên phòng Chiến lược chêm vào. "Nó chẳng chê cái gì, nhạc nào cũng nhảy được, đã thế còn máu chiến! Nào! Ly đầu cạn chén nhé mọi người! Ai không cạn phạt thêm hai chén!"

Ánh mắt Bách Thanh vẫn dán chặt lên huấn luyện viên trưởng kể cả khi họ đã cụng ly xong, khiến cho huấn luyện viên trưởng cảm thấy thứ mình đang nuốt xuống họng là axit đặc chứ không phải rượu mơ đơn thuần nữa. 

Cụng đến chén thứ mười, anh ta bắt đầu lờ mờ nhận ra Bách Thanh thật sự đang cố ý nhắm đến mình. Lúc này, anh mới hiểu được ý nghĩa những lời mà các tuyển thủ từng nói với mình, rằng:

"Bách Thanh không để ý chứ không phải là không để bụng."

Chẳng qua chờ cho tới khi cảm giác khó chịu được tích lũy đủ, cậu ta mới trút nó ra ngoài. Giống như việc ngày hôm nay huấn luyện viên trưởng chắc chắn sẽ không toàn vẹn trở về.

Những tuyển thủ lâu năm ngồi ở bàn bên liếc sang chiến trường nọ, trong lòng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện nạn nhân xấu số của Thanh. 

Chuyện Thanh uống rượu khỏe chẳng có gì vẻ vang để khoe khoang, nhiều người nghe xong truyền kỳ của cậu còn thấy hãi hùng hơn là khâm phục. Chỉ mới đầu năm nay thôi, nhà nhóc Quyết cùng đội có tang sự nên nó không đi chúc tết, buồn chán không có gì để làm nên mới gọi Thanh đến nhậu nhẹt. Từ mùng ba Tết đến mùng Năm Tết không ngày nào là chúng nó không uống rượu, bạn bè người quen rủ kèo nào cũng nhận, uống từ chín giờ tối đến năm giờ sáng mới về. Thằng Quyết cứ uống say là ngủ li bì cả ngày thì đã đành. Thanh không ngủ được nhiều đến thế. Cậu chợp mắt đến chiều dậy là lại bị người ta rủ rê đi uống, khiến vòng lặp kinh hoàng một lần nữa bắt đầu. 

Cố vấn sức khỏe và quản lý biết chuyện thì tá hỏa cả lên, bắt Thanh phải bỏ rượu ngay lập tức, đồng lời hạn chế tất cả những buổi tiệc tùng xuống chỉ những dịp thật sự trọng đại mới được tổ chức. Tất nhiên thì trong một môi trường toàn đàn ông, việc hạn chế rượu bia gần như là không thể. Đó là lý do mà bữa tiệc mừng này mới được tổ chức.

Như mọi khi, Bách Thanh vẫn là người duy nhất còn trụ lại được trong số những kẻ ngốc cứ ra sức uống thay vì tận hưởng bữa ăn. Sau khi giúp quản lý đưa mọi người ra xe, cậu xin phép đi bộ hóng gió rồi tự về nhà sau. Quản lý biết thừa chút rượu đó với vị Thần Cồn này chưa thấm vào đâu nên cũng chỉ dặn dò cho có lệ mấy câu rồi rời đi.

Cậu cuốc bộ dọc công viên gần đó, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía bên kia ngã tư. Trên tấm bảng LED khổng lồ treo trên tường tòa nhà cao tầng bên ấy, đoạn PV quảng cáo có ảnh đại diện và giọng nói của Quỷ Ba Đầu đang được chiếu lên. Rực rỡ hơn cả trăng sao, chính là vị Thần mà Bách Thanh vẫn luôn ngưỡng mộ. Động lực để cậu đi được tới ngày hôm nay.

"Thật kỳ lạ." Bách Thanh lầm bầm trong cổ họng. "Người đi lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không nhớ ngai vàng của mình sao?"

Người đã mở ra vô số chiến thuật, vô số lối chơi cho Non Exieris những ngày đầu tiên; người đã đặt nền móng cho sự phát triển điên rồ của trò chơi này; tượng đài bất di bất dịch suốt bao nhiêu năm vẫn không ai thay thế được. Tuy rằng Quỷ Ba Đầu không phải mội người chơi hoàn hảo đến mức vô thực, bởi Quỷ Ba Đầu cũng từng thua, cũng từng mắc nhiều sai lầm; nhưng người ta vẫn tôn kính xem người là vị vua đầu tiên chính bởi sự cống hiến cả về trí lực và tài lực của người. Không có Quỷ Ba Đầu thì sẽ không có Kỳ Tài Phố Cổ, sẽ không có những trận đấu 5v5 đỉnh cao, sẽ không có "Izar" Hoàng Bách Thanh, càng sẽ không có Thành Hải Phòng mạnh mẽ nào hết.

Quỷ Ba Đầu là tất cả.

Tất cả của Bách Thanh.

"Còn tôi thì rất nhớ người."

Có lẽ lời thổ lộ này nghe quá mùi mẫn, Bách Thanh bỗng bật cười một tiếng. Chuyện đáng lẽ chỉ tới đây nếu như không có ai đó đột nhiên lên tiếng bình luận:

"Tôi tưởng cậu chỉ ngồi ngẩn người thôi, ai dè còn tự cười một mình nữa. Cậu ổn không vậy? Đây chính xác là lý do phụ huynh sợ con cái họ chơi điện tử quá nhiều đấy."

Giọng nói trầm ấm nhưng lời lẽ thì cay nghiệt này không hắn ta thì còn ai vào đây nữa.

"Chào anh Thuyên." 

Bách Thanh nhìn sang bên cạnh, tầm mắt chỉ vừa đến vai đối phương. Thuyên đang mặc một chiếc áo polo trắng với quần baggy tối màu, dù cách phối đồ rất đơn giản nhưng do hiệu ứng chiều cao nên trông hắn thật giống một người mẫu.

Thuyên hơi cúi đầu để nhìn cậu, sau đó đáp:

"Chào Izar. Cậu uống rượu à?"

"Tôi vừa đi liên hoan. Đang đi dạo cho đỡ say."

"Nghe mùi thế này xem ra là uống không ít rồi. Ghê thật." Thuyên cười châm chọc. "Loại này mà cầm lái ra đường rồi bị thổi nồng độ cồn kiểu gì cũng kịch khung."

"Nhưng tôi không có bằng lái."

"Thế thì thi đi."

"Để làm gì?"

"Để bị thổi kịch khung."

Bách Thanh á khẩu, thật sự không hiểu nổi việc trêu chọc người khác rốt cuộc có gì hay ho mà tên này không có điểm dừng đến thế. Từ xưa đến giờ cậu vốn là người không biết đùa, vì ai đùa cậu cũng sẽ nghĩ là thật. Nhưng cậu không thân với Thuyên đến mức để chửi mắng hắn, cuối cùng chỉ có thể giơ tay đánh lên vai hắn một cách vô hại.

Thuyên nhìn cậu như nhìn một con chó con đang rất cố gắng để tức giận, nhưng bằng cách nào thì trông vẫn rất đáng yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com