Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 08: Ức chế

Về đến nhà rồi mà câu hỏi của Siyeon cứ luẩn quẩn quanh tâm trí tôi mãi. Lần cuối cùng tôi quan hệ là lúc nào?

Câu trả lời là: Tôi không biết. Không phải không nhớ, mà là thật sự không biết.

Mọi người quan tâm lịch sử tình trường và kinh nghiệm chăn gối của một nhân vật phụ làm quái gì? Có là tôi cũng không muốn biết. Bởi lẽ đó, tác giả đã không viết về những yếu tố ấy của tôi. Tôi đã ba mươi tuổi rồi, theo lẽ thường mà nói, ý là trong trường hợp tôi không có vấn đề kiểu như rối loạn cương dương, thì tôi đã phải qua một hai đời người yêu rồi đi; ấy là chưa nói đến hôn thê hay vợ cũ vợ mới gì đó, khi mà bạn bè đồng trang lứa của tôi con đã chuẩn bị vào cấp hai hết cả rồi. Thế mà tôi lại chẳng có gì cả. Giống như một người không có lịch sử du lịch, passport đời tôi trắng xóa.

Nhưng tôi đoán là mình cũng phải có một vài mối tình một đêm, nếu không thì tôi sống thế nào được.

Không ai tìm đến tôi bắt vạ nhận con rơi, hay là đánh ghen tôi, hay là ném mắm tôm vào cửa nhà vì tôi lúng liếng với vợ hoặc chồng họ; thì tôi đoán đời sống giường chiếu của mình cũng khá là lành mạnh và sòng phẳng. Mà cũng chỉ là tôi đoán thế. Bởi ngộ nhỡ tôi thật sự độc thân suốt mấy chục năm, là một đức cha đồng trinh hàng thật giá thật thì sao? Ngộ nhỡ mai tôi biến thành phù thủy có thể đọc suy nghĩ của người khác thì sao?

Không đúng, đây không phải điều tôi nên lo lắng. Tôi là một quý ông thế kỷ 21, tình dục không phải thước đo nhân cách của tôi, tôi ngủ với bao nhiêu người không phải là thành tích, cho nên tôi độc thân cũng không phải chuyện xấu. Chuyện xấu là, tôi phải giải quyết vấn đề "ức chế tình dục" mà bác sĩ nói như thế nào đây?

Tôi nhìn quanh căn phòng trống một lúc, nghĩ thế nào lại cầm mảnh vải trên đi-văng rồi đi vào phòng khóa trái cửa.

Tối hôm ấy, Nhật Anh trở về nhà. Tôi viện cớ không tới đón được để cậu ta phải tự bắt xe bus trở về, thế nhưng vẫn loanh quanh dưới sảnh chờ người. Sau khi hỏi một tràng về tình trạng sức khỏe và các loại thuốc thang, tôi mới yên tâm ngậm miệng lại. Cửa thang máy chậm chạp đóng lại. Lên tới tầng 15, vị khách đồng hành vừa vội vã rời đi, Nhật Anh lập tức bảo tôi:

"Anh vừa mới..."

"Ừ?"

"Không. Anh... Pheromone của anh... đang tiết ra đấy..."

Tôi đưa cổ tay lên mũi, không giấu nổi sự bối rối: "Vậy sao?... Siyeon cũng nói mùi pheromone của tôi rõ ràng đến mức kích thích cậu ấy. Quái thật. Tôi đâu có vào chu kỳ hay gì."

"...Siyeon?" Nhật Anh nhướng mày.

"Thằng con nhà cô Han Gyeol, kể với cậu rồi thây." Tôi nhìn người bên cạnh. "Mà này, không phải vừa mấy hôm trước cậu đứng trước mặt Omega trong chu kỳ nhiệt còn như người mũi điếc không ngửi thấy gì sao? Sao cậu lại nghe được mùi pheromone của tôi? Omega của chị Long khi ấy còn dày đặc hơn thế này."

Nhật Anh nhìn tôi bằng ánh mắt xa cách, đoạn dửng dưng đáp: "Em không biết."

"Hờ."

Tôi cười khẩy một tiếng, quyết định không truy cứu nữa. Người ta đã không muốn trả lời thì mình hỏi cũng bằng thừa. Tôi cố gắng kìm pheromone lại, từng thớ cơ bên dưới cơ thể đều gượng gạo căng cứng cả lên. Rồi là giải tỏa ức chế tình dục dữ chưa. Sao chẳng thấy hiệu quả miếng nào hết vậy.

Tôi tiếp tục giữ khoảng cách với Nhật Anh khi bước vào trong nhà, chủ yếu không muốn pheromone Alpha của mình ảnh hưởng đến người vừa chỉ mới bình tĩnh được khỏi chu kỳ Mê quái quỷ kia. Nhật Anh cũng không bình luận gì thêm nữa, nghe tôi nhắc hâm lại đồ ăn để dùng bữa tối cũng chỉ ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ như mọi khi.

Hiện tại Nhật Anh đã có phòng riêng, thế nhưng khi rảnh rỗi cậu ta vẫn thích ngồi ở phòng khách hơn. Chủ yếu vì TV phòng khách nhà tôi có kết nối internet, cậu ta có thể xem Youtube và Tiktok ngay trên đó. Ấy là lý do Nhật Anh để khá nhiều đồ đạc vớ vẩn quanh khu vực này. Thi thoảng tôi có nhắc cậu ta dọn, nhưng xét thấy không quá bừa bộn nên đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Theo thói quen, Nhật Anh lại lượn ra phòng khách nhặt đồ một hồi mới về phòng thay đồ để ăn cơm. Nhưng qua lúc lâu không thấy trở ra tôi đâm tò mò, bèn lật đật ngó ra xem.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy Nhật Anh đang cầm chiếc áo phông màu đen cậu ta bỏ ở băng ghế phòng khách buổi sáng. Cậu ta quay sang nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng, vành tai đỏ bừng lên như vỏ cà chua chín. Tôi bàng hoàng nhận ra chiếc áo đó chính là thứ mình mang vào phòng trước khi cậu về, trên đó toàn là pheromone Alpha! Tôi xấu hổ đến mức tim vọt ra khỏi cổ họng, luống cuống không biết nói gì. Tôi chưa bao giờ rơi vào tình huống khó xử như vậy. Nhật Anh thậm chí có thể tố cáo tôi vì tội quấy rối với những gì tôi đã làm đấy!

Sao tôi già rồi mà không nên nết vậy chứ.

Tôi chạy tới giật áo khỏi tay Nhật Anh, lí nhí "Để tôi giặt luôn cả thể" rồi giấu mình ngoài ban công chứa máy giặt. Biểu cảm của Nhật Anh cứ ám mãi trong trí óc tôi, làm tôi thà đứng đây cả đêm đón gió lạnh còn hơn là quay lại đối diện với cậu ta.

Tôi chắp tay trước miệng, trút ra một hơi thở dài não nề.

Hai mươi phút sau khi gió hồ Tây đã gột rửa tất cả tội nghiệt đeo bám tôi dưới thù hình pheromone, tôi trở lại vào trong. Nhật Anh vẫn đang chờ tôi cùng ăn cơm, tôi đành sượng sùng ngồi xuống đối diện cậu. Đương vắt óc nghĩ xem nên nói gì để xoa dịu tình hình, tôi chợt nhớ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng mà tôi đã quên không nói với cậu. Mà chính ra, tôi còn chưa kịp nghĩ xem nên nói thế nào kìa.

Chuyện Túc Duyên đến ở nhà tôi ấy.

'Này, cậu có biết mình có con gái không? Nó năm tuổi rồi, chuẩn bị về nước đấy' à? Hay là 'Tôi có một đứa cháu ruột cậu không cần biết là ai đâu, nhưng nó sẽ sống ở đây một thời gian' rồi bỏ mặc cho Nhật Anh tự hiểu? Khốn thật. Những lúc như thế này, thật muốn biết kịch bản là gì để ứng biến mà.

Tôi vò đầu bứt tóc, mãi mới nặn được một câu:

"Tôi có... Một đứa cháu chuẩn bị bay từ Úc về. Tôi muốn để nó ở đây hết mùa hè này. Cậu..."

Nhật Anh tập trung ăn cơm chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái, song vẫn đáp bằng một câu hỏi nghe chừng bình thản:

"Là con của Quỳnh Anh ạ?"

Con của Quỳnh Anh thì không phải con cậu chắc? Câu hỏi dửng dưng này của Nhật Anh khiến tôi hơi khó chịu, song tôi không phản ứng ra mặt mà chỉ gật đầu.

"Hiện tại tôi vẫn phải ưu tiên nhiệm vụ của mình là giám sát cậu hơn, vậy nên nếu như cậu thấy không thoải mái, tôi có thể hoãn cuộc đoàn tụ này."

"Em có gì mà không thoải mái đâu ạ..." Nhật Anh thấp giọng. "Anh thì sao? Anh có... Không thoải mái không ạ?"

Tôi không biết. Tôi thành thật nghĩ. Tôi thật sự không biết.

Tôi sẽ đưa cháu gái yêu quý của tôi gặp cha ruột của nó, người đã cưỡng bức mẹ nó để sinh ra nó; tôi nên không thoải mái, tôi phải thấy không thoải mái. Nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì cả. Mọi tình tiết thuộc về các nhân vật chính không được phép trở thành xúc cảm của tôi, tôi nghĩ thế, dù nó có khoét thành một cái lỗ trong lòng tôi. Tôi nhìn vào lương tâm và tri giác trống rỗng của mình, chúng chẳng có phản hồi gì với tình huống này cả, cho nên tôi không biết mình đang cảm thấy gì hết.

Tôi là một nhân vật phụ đáng thương.

Tôi im lặng lâu đến mức bữa ăn đã kết thúc từ lúc nào, Nhật Anh đã dọn xong bát đũa mà tôi vẫn còn ngồi đó.

"Nếu như anh muốn gặp cháu gái, anh có thể để cô bé sống ở đây, em không có vấn đề gì cả..."

Cuối cùng, Nhật Anh là người phá tan bầu không khí im lặng giữa chúng tôi.

"Em định sẽ... Sẽ kiếm một công việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng... Sẽ không... Ở nhà nhiều đâu."

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Đáp lại ánh mắt của tôi là cái mím môi nhíu mày của Nhật Anh. Lúc này, trông cậu ta thực sự chững chạc.

"Sẽ không phiền mọi người đâu ạ."

Thế rồi cậu trở về phòng.

Tôi tựa lên lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi lại thở dài hết lần này đến lần khác. Vấn đề không phải là ai phiền ai, thằng nhóc ngốc nghếch. Con bé là máu mủ của cậu, ruột thịt của cậu, là con gái của cậu cơ mà. Cho dù khi ấy cậu có lỗi hay không có lỗi, con bé cũng đã ở đây rồi; cậu phải đối diện với sự thật đi. Cho dù hai mẹ con Quỳnh Anh có hận cậu hay không...

Đây cũng là nơi câu chuyện của cậu bắt đầu.

Tôi ngoái đầu nhìn cánh cửa đóng im lìm của Nhật Anh. Đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác nặng lòng như vậy.

Thế mà tôi còn tưởng mình không thể có cảm xúc với tình tiết chính tuyến chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com