Chương 15: Sống còn
Thiên Thiên lững thững bước đi trong đêm tối. Con đường vắng lặng không một bóng người. Vừa rồi vì chạy vội mà cậu còn chẳng màng tới việc mang giày, đôi chân trần dẫm trên con đường nhựa đầy sỏi đá đã bắt đầu sưng lên.
Rõ ràng là rất đau, cớ sao lại không đau bằng trái tim nơi lồng ngực của cậu.
Quả nhiên, con người và quỷ không giống nhau. Có lẽ đúng như Duy Khanh đã nói, tình yêu của cậu dành cho J sẽ vĩnh viễn không có kết quả tốt đẹp. Tất cả, đều là cậu tự mình lừa mình, cố tình làm ngơ những gì diễn ra rành rành trước mắt, cố tình lờ đi những manh mối dẫn đến chân tướng của sự thật. Tất cả, đều là vì cậu muốn được ở bên J.
Nhưng mà hiện tại, Thiên Thiên không thể giả vờ như không biết được nữa. Không nói ra thì thôi, đã nói ra rồi làm sao có thể vờ như không nghe thấy đây?
Thiên Thiên vô thức đi đến bên rìa con sông Đinh Hà, đây là con sông lớn nhất cắt ngang thành phố B.
Cậu đứng bên bờ sông nhìn ra mặt nước phẳng lặng, không một gợn sóng, êm đềm trôi dưới ánh trăng tròn sáng ngời. Nhưng trong lòng cậu thì lại hoàn toàn trái ngược với sự yên ả đó. Từng cơn sóng nặng trĩu cuộn trào nơi lồng ngực, không ngừng dày vò tâm can cậu. Như con thuyền lênh đênh trên biển giữa trời giông bão, không ai nói chắc được khi nào nó sẽ bị đánh quật và chìm xuống đại dương sâu thẳm, chỉ để cho người thủy thủ nỗi sợ hãi và sự hy vọng mỏng manh, để rồi lại tuyệt vọng cho đến lúc chết.
Thiên Thiên cứ đứng ngây dại giữa trời đêm. Gió lạnh của mùa đông nhè nhẹ thổi, khẽ trêu đùa trên mái tóc đen mượt mà của cậu. Thiên Thiên nhắm lại đôi mắt, hít vào một hơi khí lạnh, thả hồn mình theo cơn gió.
"Ngươi nói lỗ hổng không gian? Vua của Alaric thực sự tìm được đường đến Trái Đất sao? Thật khó tin."
J đứng giữa khu rừng tăm tối, phía trước hắn là một cư dân của lục địa Larath. Người kia không đáp lại lời hắn như một cách khẳng định, J nói tiếp: "Ta tưởng tộc hoa yêu bản tính vốn ôn hòa, không thích gây chiến. Giờ ngươi tìm đến ta như thế này cũng thật khó tin đấy, Flosh."
"Cũng là vì vấn đề sống còn mà thôi." Flosh bấy giờ mới lên tiếng. Hắn vốn là cư dân của vương quốc Gold Lake, nơi sở hữu hồ bụi vàng lớn nhất lục địa.
Flosh đặt một tay lên bông hoa trước ngực mình. Bông hoa màu hồng đang bắt đầu héo úa, một cánh hoa rơi xuống khi hắn vừa chạm vào.
"Chính vì tộc của ta chưa từng gây chiến với bất cứ ai, nên khi cuộc chiến với Angzara xảy ra, chúng ta đã không thể giúp được gì ngoài đứng nhìn. Ta rất tiếc. Nhưng không dừng lại ở Angzara, tộc hắc huyết đã lập liên minh đánh chiếm cả vương quốc của chúng ta, quốc vương không thể làm gì khác mà đã chấp nhận quy hàng đối phương. Ngay cả Gold Lake hiện giờ cũng đã rơi vào tay Alaric."
"Ta hiểu rồi." J nói: "Và việc ngươi bị đưa đến Trái Đất là vì bọn chúng muốn dùng ngươi để thăm dò nơi này đúng không?"
"Không chỉ ta, còn có rất nhiều người khác, thậm chí cả đồng tộc hắc huyết cũng sẽ bị cưỡng chế đến nơi này nếu dám chống đối liên minh của bọn họ."
Flosh ngước nhìn bầu trời đêm, ánh trăng sáng soi rọi xuyên qua từng tán lá cây, là khung cảnh mà ở Larath không bao giờ có thể thấy được.
Hắn đã ở Trái Đất gần một năm. Lần đầu tiên bị đưa đến đây là vì hắn đã bí mật cứu trợ một cư dân của Angzara. Khi chuyện này bị bại lộ, hắn đã trở thành một trong những kẻ bị đưa đi làm vật hy sinh để do thám vùng đất mới. Tộc hoa yêu vốn có ngoại hình nhỏ bé và yếu ớt hơn tộc hắc huyết, hơn nữa Flosh cũng không có khả năng chiến đấu, muốn chống cự cũng hoàn toàn không làm nổi.
Nhưng mà bây giờ, ngay lúc này, hắn đã không thể chịu đựng được nữa.
"Ngươi biết đấy, nếu không có bụi vàng thì chúng ta không thể duy trì được sự sống. Ta cũng vậy, ngươi cũng vậy, cả hai ta đều đang dần úa tàn. Dù không biết ngươi đã làm cách nào mà có thể trụ được đến tận hôm nay nhưng... J, ta cần bụi vàng."
Sắc mặt của J lập tức trở nên nghiêm trọng. Hắn cũng giống Flosh, đều sắp chạm tới giới hạn của sự sống, thậm chí có khi tình trạng của hắn còn tệ hơn Flosh. Không có bụi vàng, cơ thể và tâm trí hắn đang dần bị bào mòn. Giống như con người cần được ngủ mỗi ngày vậy, nếu không được ngủ chút nào trong một khoảng thời gian thì họ sẽ phát điên và cuối cùng sẽ phải chết.
Vậy thì ở Trái Đất lấy đâu ra bụi vàng đây? Câu trả lời đang ở ngay trước mắt bọn họ. Bụi vàng là căn nguyên của sự sống trên lục địa Larath, họ được tạo ra từ bụi vàng, và khi chết đi sẽ trở lại thành bụi vàng. Như thế rõ ràng họ chỉ có một lựa chọn duy nhất.
"Xem ra hôm nay, hoặc là ngươi, hoặc là ta, hai chúng ta, không thể nào cùng tồn tại." J nói.
Flosh cũng không hề che giấu ý định của mình. Hắn đã đi tìm đồng loại một thời gian rồi, cuộc gặp gỡ hôm nay hoàn toàn là tình cờ. Về phía J cũng như thế. Nếu muốn tồn tại ở nơi này, chỉ còn cách cướp đi sự sống của đồng loại mà thôi.
Flosh bước lùi một bước. Hai tay hắn thoắt cái đã mọc ra hai bộ móng vuốt dài nhọn. Mặc dù hắn hiện tại đã suy yếu nhưng nhìn qua tình trạng của J có thể thấy rõ, hắn đã sắp đến giới hạn rồi. "Ta biết người tạo ra ngươi chính là người mạnh nhất Angzara, việc ngươi sở hữu một phần sức mạnh của L là điều hiển nhiên. Nhưng mà J, với tình trạng của ngươi hiện giờ, ta có thể dễ dàng xé xác ngươi ra đấy!"
Nói rồi, hắn nhanh như chớp xông lên, vung bộ móng vuốt đến J nhưng hắn đã tránh được. J một bước nhảy ra sau. Flosh không hề chần chừ một khắc nào mà tiếp tục lao đến tung chiêu liên tục, còn J chỉ có thể không ngừng tránh né.
"Quả nhiên là ngươi đã yếu hơn nhiều rồi, tốc độ cũng quá chậm. Ngay cả ta mà ngươi cũng không đánh lại sao!?"
Flosh tấn công liên tiếp, không để cho J có cơ hội phản công.
J liên tục lách người, không ngừng lùi về sau vì bị đối phương chèn ép. Sau vài chiêu giao đấu, Flosh đã vô tình để lộ sơ hở trong động tác, cũng là vì hắn không mang "dòng máu chiến binh" như J, ngay lập tức đã bị J phản đòn.
Flosh lãnh trọn một đấm uy lực từ J, hắn nhanh chóng nhảy ra xa khỏi đối thủ, khụy một chân trên đất, một tay ôm lấy bụng thở hổn hển. Chỉ một đòn đánh đã khiến nội tạng của hắn gần như thương tổn, mặc dù vẫn không sao nhưng hắn không thể xem thường J được nữa.
"Quả nhiên là kẻ thừa hưởng sức mạnh của công chúa L, người mạnh nhất Angzara. Đã thành ra như vậy rồi mà ngươi vẫn thực sự rất mạnh."
J lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, hắn bước lùi một chân ra sau, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. "Quá khen rồi, không dám nhận đâu."
Lần này J là người xông lên trước. Hắn xoay người, tung một đá vào đầu Flosh. Flosh không yếu thế, đưa tay lên đỡ được chiêu này. Ngay sau đó hắn cũng vung nắm đấm về phía J. Đòn tấn công này khá đơn giản, J chỉ cần nghiêng người một chút đã có thể tránh được. Nắm đấm của Flosh đã hụt gương mặt hắn, xém chút nữa thôi đã có thể đánh trúng rồi.
Ngay lúc này, Flosh đã nở nụ cười đắc ý.
Hắn mở nắm đấm của mình ra, trong tay hắn là một bông hoa năm cánh màu tím sặc sỡ đang tỏa hương thơm ngào ngạt, chỉ cách mặt của J vài centimet. Còn chưa đợi J hiểu được chuyện gì, Flosh đã một bước nhảy vọt ra sau, thu lại bông hoa trong tay.
"Kết thúc rồi J. Đây là loài hoa có chất độc mạnh nhất ở Gold Lake, nó sẽ xâm nhập vào từng tế bào của ngươi và phá hủy chúng từ từ. Giờ, không cần phản kháng vô ích nữa đâu."
J nghe vậy mặt vẫn không đổi sắc. Tuy nhiên, hắn đang dần cảm thấy cơ thể mình không ổn. Từng tế bào trong người hắn như đang gào thét, chất độc nhanh chóng ngấm vào máu, lan ra khắp cơ thể. J thấy trước mắt bỗng chốc trở nên mơ hồ, đất trời quay cuồng. Hắn vô thức lắc đầu lia lịa, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Flosh thấy hắn như vậy cũng nhẹ cả người, khẳng định chất độc của mình đã có tác dụng, bằng không nếu đánh một cách công bằng thì một kẻ chuyên nghiên cứu thược dược như hắn sao có thể đánh lại một hộ vệ của Angzara chứ.
Lúc này, J ngã khụy xuống đất. Flosh được đà chiến thắng, đi đến chỗ hắn, giơ cao móng vuốt muốn kết liễu J.
Flosh không nói một lời liền ra tay. Bộ móng vuốt sắt nhọn vung đến J. Trong chớp mắt, thân thể của J vụt biến mất trước mắt hắn. Flosh kinh ngạc, tầm mắt của hắn vừa đảo xuống dưới lập tức bắt gặp con búp bê vải mà ai cũng biết là ai đấy. J không để hắn kịp phản ứng, lần nữa trở lại dạng quỷ khổng lồ, tung ra một đấm vào bụng Flosh khiến hắn văng ra xa.
Flosh chật vật đứng dậy, ôm lấy bụng. Vài cánh hoa trên ngực hắn vì đòn vừa rồi mà rơi xuống. Flosh nhìn lên phía trước, J đã biến mất không dấu vết. Hắn lại nhặt lên một cánh hoa sinh mệnh của mình, nắm nó trong tay với sự phẫn nộ.
Khi những cánh hoa hồng này rơi xuống hết, cũng là lúc sự sống của hắn kết thúc. Trước mắt hắn bây giờ chỉ có một cơ hội duy nhất, đó là J. Nhất định không thể để vụt mất hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com