Chương 17: Trang sách thất lạc
An Phúc ngó nghiêng xung quanh khu phố vắng người, dường như quanh đây chỉ có mỗi nhà của Thiên Thiên là sáng đèn. Ngôi nhà đối diện đang treo biển rao bán, cả những mảnh đất xung quanh cũng chỉ toàn là cỏ cây um tùm.
"Này Emma, cậu có chắc là đúng nhà không đấy? Hình như cửa mở kìa."
An Phúc lên tiếng. Emma đưa tay nâng lên gọng kính, nheo mắt một chút rồi đi thẳng vào nhà.
Ngay khi vừa bước vào, ánh đèn trong phòng khách đột nhiên chớp chớp vài cái. Emma thấy việc này cũng chỉ hừ một tiếng trong miệng.
Trong nhà không có ai, cô ấy cứ vậy mà đi vào, đảo một vòng nhìn hết chỗ này đến chỗ khác như đang tìm gì đó, nhưng trông có vẻ không giống là đang tìm chủ nhân của căn nhà. An Phúc lẽo đẽo theo sau, bồn chồn nói: "Sao lại không có ai? Chúng ta tự tiện như thế này hình như không được phải phép cho lắm đâu."
Emma chẳng buồn trả lời, cô đi vào trong bếp. Cánh cửa sập vẫn ở đó, vẫn đang mở như lúc Thiên Thiên rời khỏi. Hai người đi đến nhìn xuống bên dưới. Ánh đèn vàng lờ mờ lại lần nữa chớp vài cái như chập điện.
"Sao... cứ thấy có gì đó không ổn cho lắm." An Phúc nhìn sang Emma, chờ đợi cô ấy quyết định xem có xuống dưới đó điều tra hay không. Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô ấy vô cùng bình tĩnh bắt đầu dẫm lên chiếc thang đứng leo xuống căn hầm. An Phúc nuốt nước bọt, cũng nhanh chóng xuống dưới đó.
Trước mắt họ là căn hầm bằng gỗ đỏ, trên đất vẫn là một hình ngôi sao năm cánh được vẽ bên trong một hình tròn bằng kí tự ngôn ngữ kì lạ, mỗi năm cánh sao được đặt một cây nến cháy dở trên đỉnh.
An Phúc sau khi nhìn thấy những thứ này thì giật mình, đầu tiên là hoang mang vì không biết nó là gì, sau đó lập tức thấy sợ vì cậu em họ duy nhất của mình đã sống ở một nơi như thế này, không biết đã có chuyện gì xảy ra cho cậu ấy.
"Đây... những thứ này là gì vậy?"
"Lục địa của những kẻ bị ruồng bỏ. Danh tự chính là lời nguyền." Emma đứng trước hình ngôi sao trên đất, đọc lên dòng chữ bao quanh nó. "Đây là ngôn ngữ của Larath."
Hai người nhìn nhau, ai cũng cảm thấy khó hiểu. Họ tiến về phía chiếc bàn trong góc phòng. Một loạt giấy vụn bị xé vương vãi khắp nơi, ngổn ngang và lộn xộn. Emma cầm lên một mảnh trong số đó. Đó là một mẩu giấy màu vàng đục như sách cổ, bên trên có thể thấy được vài kí tự ngôn ngữ của Larath.
Emma chau mày, nói với An Phúc: "Đây là một phần trong quyển sách thánh cổ mà cha đã để lại cho tôi, tôi chắc chắn nó là một trong số những trang bị đánh cắp."
Sau đó, hai người đã cùng nhau lật tung đống lộn xộn đó lên để tìm kiếm các mảnh còn lại của trang sách. Quyển sách thánh cổ đó là một thứ rất quan trọng. Bên trong nó chứa đựng vô vàn tri thức cấm, phép thuật cấm, bản thân nó vốn dĩ là một thứ bị cấm sử dụng. Nhưng vì muốn xây dựng lại Angzara, Emma không còn cách nào mà phải dựa dẫm vào nó. Nó cũng là thứ duy nhất còn lại của cha cô nên đối với Emma, quyển sách là một vật vô cùng quan trọng. Thế nhưng một thứ nguy hiểm như vậy sẽ luôn bị kẻ khác dòm ngó, tìm đủ mọi cách để cướp được nó. Emma cũng vì thế mà làm lạc mất nhiều trang. Cô ấy vẫn luôn cố gắng thu thập lại chúng.
Trong lúc lục lọi tìm kiếm, An Phúc vô tình nhìn thấy một manh mối liền đưa nó cho Emma xem: "Cậu nhìn này, trông có quen mắt không?"
Emma nhận lấy mẩu giấy vụn. Bên trên có vẽ một kí hiệu hình tam giác với một ngôi sao bên trong. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nhớ rồi. Kí hiệu này thuộc về [Vô Diện Thần Giáo], một giáo hội tà giáo hoạt động gần đây đúng không?"
"Không phải gần đây." An Phúc gật đầu, đáp: "Bọn chúng đã hoạt động nhiều năm rồi, chuyên dụ dỗ và lợi dụng những người nhẹ dạ cả tin, nghe nói bọn họ tôn sùng quỷ dữ, phỉ báng đức tin thần linh rất nhiều. Chỉ là hành tung ngày càng lộ liễu nên mới bị cảnh sát và truyền thông để ý, bọn họ cũng mới bắt đầu nổi lên."
Nói rồi, An Phúc lại tự giật mình: "Tại sao ở đây lại có thứ này? Không lẽ Thiên Thiên bị dụ dỗ gia nhập cái tà giáo đó chứ?"
"Tất nhiên là không phải rồi. Cậu ta chỉ mới chuyển đến đây có vài tháng, còn những thứ này có vết tích hao mòn nhiều năm rồi. Tôi nghĩ cả căn hầm này thuộc về người chủ trước."
Nói rồi, Emma lại tiếp tục tìm kiếm. Đối với cô ấy bây giờ thì một phần của sách thánh cổ quan trọng hơn cái giáo hội tào lao gì đó. An Phúc thở phào, sau đó cũng quay lại giúp.
Tìm kiếm mất một hồi lâu, cuối cùng họ cũng đã có thể ghép được đủ một trang hoàn chỉnh. Emma chậm rãi đưa tay lên trên chúng, những mảnh vụn như nhận được một nguồn phép mạnh mẽ từ từ khôi phục lại như ban đầu. An Phúc đứng bên cạnh không hề tỏ ra ngạc nhiên, dù sao cũng quen biết cô ấy nhiều năm, những việc từ diệu kỳ đến kinh dị đều chứng kiến đủ kiểu cả rồi.
Cô ấy cầm nó lên xem rồi nói: "Một loại phép thuật triệu hồi. Tôi hiểu rồi. Vậy là tên đó bị một người nào đó triệu hồi đến thế giới này và mắc kẹt lại đây, bởi vì bản thân không thể nào tự đưa mình trở lại được."
"Hở? Là sao? Cậu đang nói đến ai thế?"
Emma gấp trang giấy lại, đút vào trong túi áo khoác. "Một cư dân của Larath đang ở trong ngôi nhà này."
"Cậu nói cái gì!? Như vậy không phải Thiên Thiên sẽ gặp nguy hiểm sao!?"
An Phúc trở nên khẩn trương, sốt sắng. Hầu hết những người từ Larath đến đây đều sẽ trở nên nóng nảy và bạo lực, vì khí hậu và nguồn năng lượng ở hai nơi khác nhau, vì là một nơi xa lạ hoặc là vì dân số con người quá đông, ngược lại sẽ biến thành mối đe dọa đối với họ mặc dù sức mạnh của hai giống loài chênh lệch một trời một vực. An Phúc lo lắng, nến Thiên Thiên gặp phải kẻ kia không biết chừng hắn sẽ làm hại đến cậu.
Emma nhún vai, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ hắn sẽ không làm hại em trai cậu đâu, có lẽ vậy, tôi cũng không thể nói chắc."
An Phúc không hỏi gì nữa, anh ta chỉ lo lắng cho em họ. Sống trong ngôi nhà này khả năng xảy ra bất trắc quá cao. An Phúc leo ra khỏi căn hầm, lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Thiên. Bấy giờ đã gần nửa đêm rồi, không biết cậu đi đâu vào giờ này. Tiếng chuông chờ vang lên từng nhịp, vẫn không có ai bắt máy. Điều này càng làm cho An Phúc thấy lo hơn. Anh ta đi đi lại lại trong phòng khách, tiếp tục nhấn nút gọi một cách mất kiên nhẫn.
Emma vẫn ở trong căn hầm. Nhìn đống bừa bộn trước mắt, cô im lặng chẳng nói gì. Chiếc thùng giấy bốc mùi trong góc phòng, cái bàn đơn độc, ánh đèn vàng chớp tắt không theo nhịp. Không khí trong căn hầm chùng xuống, đột nhiên có cảm giác ngột ngạt. Một bàn tay trắng bệch bất ngờ vươn ra từ trong bức tường gỗ phía sau lưng Emma. Còn chưa kịp chạm vào mái tóc của cô thì đã bị Emma túm được.
"Bộp" một tiếng, cô ấy bình thản quay lại nhìn vào "con người" chui ra từ trong tường kia, một nửa người của hắn vẫn còn bên trong bức tường, một nửa người trồi ra ngoài, cảnh tượng rất quái dị.
"Khứa nào đây?" Emma vô tư hỏi.
Duy Khanh mở trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu của mình, nhìn vẻ bình tĩnh đến bất thường của đối phương đột nhiên hắn cảm thấy không ổn, muốn rút tay về chuồn đi ngay nhưng không thể được, bàn tay nhỏ bé của cô gái nắm chặt lấy tay hắn trông như còn chẳng thèm dùng tí sức lực nào, vậy mà hắn có kéo kiểu gì cũng không thể thoát ra.
Emma nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi hắn: "Ngươi là một lệ quỷ? Hình như không phải. Lệ quỷ do linh hồn con người luyện thành không yếu như thế này. Ngươi là tên nào?"
Duy Khanh không thể nào chấp nhận được việc này. Cứ cho là hắn đã thành một con ma với lý do chẳng thể tin nổi, nhưng hắn đã ở đây hấp thụ toàn bộ năng lượng còn sót lại sau khi nghi thức triệu hồi hoàn tất. Không ở cấp lệ quỷ thì cũng không phải một kẻ yếu ớt. Một cô gái mà cũng có thể bắt gọn được hắn hay sao? Nực cười.
Vừa nghĩ xong như vậy, bản thân Duy Khanh cũng thấy có gì đó không đúng cho lắm. Một cô gái? Làm sao cô ấy có thể nhìn thấy hắn rõ ràng như vậy? Không lo lắng, không sợ hãi, không biểu lộ cảm xúc gì giống như người bình thường. Hắn thoáng chốc đơ người ra.
Emma lại không phải người có tính kiên nhẫn. Cô chỉ dùng một chút ma lực trong người, một phát bẻ gãy tay Duy Khanh. Hắn bị đánh bất ngờ mà kêu lên thất thanh. Dù vậy thì An Phúc ở bên ngoài vẫn chẳng thể nghe thấy.
"Đừng để ta phải lặp lại lần nữa. Mấy con quỷ như ngươi ta đã gặp nhiều rồi, tiêu diệt cũng không ít." Emma dễ dàng kéo hắn ra khỏi bức tường, ném xuống đất. Sát khí ngút ngàn bao trùm khắp căn hầm. Cô lấy bên hông một thanh kiếm gấp, chĩa về phía Duy Khanh. "Giờ trả lời câu hỏi của ta. Thứ nhất, ngươi là tên nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com