Chương 23: Mộng ảo thoáng qua
An Phúc ở lại nhà cậu thêm vài ngày rồi cũng rời đi. Anh ấy nói mình còn nhiều việc cần phải làm. Trước khi đi, An Phúc còn tặng cho cậu một lá bùa bình an, nó là bùa của Emma đã làm cho anh ấy, nay thấy Thiên Thiên ở một mình không mấy an toàn anh ấy mới tặng lại nó cho cậu, còn không quên kể cho cậu nghe một chút về Vô Diện Thần Giáo và dặn dò cậu rất kỹ là phải tránh xa bọn họ. Anh cũng giúp cậu dọn dẹp lại căn hầm, tiêu hủy hết mọi thứ ở trong đó, biến nó thành một phòng chứa đồ bình thường để Thiên Thiên có thể yên tâm.
Ngày An Phúc chia tay cậu, Miêu đã dùng móng chân của nó cấu vào tay áo anh như thể đang níu kéo. Mặc dù thường ngày nó rất hung dữ với An Phúc, thường xuyên cắn, cào vào tay anh nhưng hôm nay lại tỏ ra thái độ khác hẳn hoàn toàn. Miêu xụ mặt xuống trông rất ấm ức, có lẽ sau mấy ngày được An Phúc chăm sóc nó cũng đã có chút tình cảm với anh. Thế nhưng vẫn đâu thể níu giữ anh ấy ở lại được. Sau cùng An Phúc xoa đầu nó, nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Sau khi tạm biệt An Phúc, Thiên Thiên lại trở về với cuộc sống cô đơn thường nhật. Mỗi ngày đến trường rồi lại về nhà, lặp đi lặp lại. Cậu không có bạn bè, không có người thân bên cạnh, mỗi tối sẽ lại gọi điện về cho mẹ, mẹ cậu sẽ như mọi ngày hỏi cậu hôm nay ăn gì? Học hành thế nào? Có vui hay không? Có nhớ ba mẹ hay không...? Khoảng thời gian ngắn ngủi mỗi tối đó khiến cậu thấy vui vẻ, bớt đi sự trống vắng trong lòng.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Thiên Thiên sẽ lấy bức tranh tìm được dưới căn hầm kia ra ngắm nghía, rồi lại chìm vào nhung nhớ. Chiếc giường ngủ giờ đây thật lạnh lẽo, không còn hơi ấm của J mỗi tối, không còn vòng tay hắn ôm lấy cậu thật dịu dàng, không còn những câu nói kiệm lời nhưng đầy mật ngọt hắn rót vào tai cậu, cũng chẳng còn được bàn tay ấy vỗ về trên lưng như trẻ nhỏ. Tất cả, giờ chỉ còn tồn tại trong kí ức của cậu.
Cũng may có vợ chồng bác Văn quan tâm, đối xử với cậu như con trai mình. Thiên Thiên cảm thấy mình cũng phải thương mến họ, phải thay con trai họ lo lắng một chút, dù sao hai bác cũng đã có tuổi, rất cần con cháu bên cạnh để chăm sóc hay bầu bạn.
Mỗi ngày Miêu đều sẽ ở nhà ông bác ăn ngủ, chơi với hai vợ chồng họ, cả ngày đều dính lấy bác gái. Mà bác gái lại rất yêu thích nó, chưa bao giờ chê nó phiền, lúc nào cũng ôm nó trong lòng cưng nựng, âu yếm. Khi đêm đến, Miêu sẽ trở lại nhà Thiên Thiên, nằm cuộn tròn bên cạnh cậu trên chiếc giường ngủ ấm áp, an ủi phần nào nỗi cô đơn của cậu. Nhưng cũng có những ngày bác gái sang tận nhà để xin cậu mang nó đi, bác ấy muốn ngủ cùng với nó, không có hơi của Miêu thì bác ấy lại cảm thấy khó chịu. Những lần như thế, Thiên Thiên chỉ biết cười khổ rồi đồng ý. Cứ như vậy thì Miêu rồi sẽ trở thành mèo của họ luôn mất thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, mùa xuân đến rồi lại đi, thấm thoắt đã hai năm ròng rã. Thiên Thiên cũng đã là sinh viên năm ba, việc học của cậu vẫn rất tốt, thời gian qua cậu cũng đã quen biết thêm không ít người, đi đến nhiều nơi trước đây chưa từng tới, học được nhiều điều mới, bản thân đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Thế nhưng trong lòng cậu vẫn luôn tồn tại một khoảng trống, không có bất kỳ thứ gì có thể lấp đầy được.
Thiên Thiên vẫn giữ thói quen ngâm mình trong bồn tắm nước nóng thư giãn mỗi ngày. Ngâm mình trong làn nước ấm nóng, cậu nhắm nghiền hai mắt tận hưởng. Bất ngờ Thiên Thiên nghe thấy một âm thanh, nghe như tiếng bước chân nặng nề trên nền gạch.
Cậu thận trọng mở mắt ra, khẽ liếc nhìn qua phía cánh cửa. Một thân thể to lớn quen thuộc đang đứng ngay phía trước cửa, mỉm cười với cậu.
Thiên Thiên không thể tin vào mắt mình, người mà cậu chờ đợi suốt mấy năm cuối cùng cũng đã trở lại, ở ngay trước mắt cậu.
"J...? Là ngài... thật sao?"
Thiên Thiên run giọng hỏi, hắn không trả lời, chỉ đứng đó nhìn cậu mỉm cười. Sau vài giây định hình lại, Thiên Thiên kích động muốn chạy đến ôm chầm lấy hắn, thế nhưng cậu phát hiện dù có dùng sức đến đâu cậu cũng không thể nhấc người ra khỏi bồn tắm.
Cậu nhìn lại J, sự xúc động bất ngờ ập đến khiến cậu không thể kiềm chế được nước mắt. Hắn vẫn đứng đó, nhưng lại có cảm giác thật xa vời. Bất ngờ, J thu lại nụ cười, hắn quay người lại mở cửa phòng tắm và bước ra bên ngoài. Thiên Thiên chợt sợ hãi, cậu sợ hắn sẽ đi mất liền gọi lớn:
"J, ĐỢI ĐÃ!!! NGÀI ĐỪNG ĐI!!!"
Hắn dường như không nghe thấy cậu, vẫn cứ bước ra bên ngoài rồi đưa tay đóng cánh cửa lại.
Thiên Thiên nhìn hình ảnh của hắn khuất dần sau cánh cửa khép hờ thì trở nên hoảng loạn. Cậu muốn lao ra đó ngay lập tức nhưng vẫn không sao ngồi dậy được. Bất lực, Thiên Thiên chỉ có thể đưa tay về phía hắn, cố gắng níu giữ hắn trong vô vọng.
"ĐỪNG ĐI!!! XIN ĐỪNG BỎ EM MỘT MÌNH!!! J!!!"
Thiên Thiên la hét thất thanh bằng toàn bộ sức lực mà cậu có thể, nhưng J vẫn bỏ đi. Khi cánh cửa ấy đóng lại hoàn toàn, Thiên Thiên cũng giật mình dậy khỏi giấc mộng. Cậu ngồi trong bồn tắm thở hổn hển, tay phải vẫn còn đang vươn về phía trước, hướng vào hư không. Thiên Thiên thu tay về, lại nhìn vào bàn tay của mình, cậu siết tay thật chặt, lồng ngực thì đau nhói.
Giọt nước mắt đọng trên khóe mi cũng lăn dài xuống má, Thiên Thiên không khóc, chỉ là không hiểu sao nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống không ngừng.
Mãi một lúc sau, khi đã lấy lại được bình tĩnh, cậu mới mặc vào bộ đồ ngủ màu xám và bước ra khỏi phòng tắm. Thiên Thiên đi ra phòng khách phía trước. Cả ngôi nhà vẫn yên tĩnh như mọi ngày, nhưng không hiểu sao hôm nay cậu lại cảm thấy nó còn yên tĩnh hơn bình thường, không gian im lặng như tờ, hiu quạnh đến đáng sợ. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài của cậu khẽ vang lên.
Thiên Thiên chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang. Không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy nó thật dài, bậc thềm thật cao, khiến cho từng bước chân của cậu trở nên nặng nề.
Cậu bước vào phòng ngủ của mình, chẳng màng đóng cửa lại mà đi thẳng đến chỗ chiếc bàn học trong góc phòng. Thiên Thiên mở ngăn kéo, lấy ra một bức vẽ đã cũ nát, mặt giấy cũng đã ngả vàng theo vết tích của thời gian. Cậu ngồi xuống ghế, ngắm nhìn hình ảnh con quỷ trong tranh một lúc lâu.
Thiên Thiên đưa tay sờ nhẹ lên bức vẽ. Đôi mắt trống rỗng đáng sợ này, cái miệng rộng này, vết rạch trên miệng chỉ để dọa người này, đôi bàn tay bốn ngón này... cậu nhớ tất cả mọi thứ của hắn; giọng nói trầm thấp, nụ cười ấm áp, bàn tay dịu dàng...
"J... Ngài đã hứa rồi mà... đã lâu như vậy rồi, tại sao ngài vẫn chưa quay lại...?"
Thiên Thiên gục đầu xuống bàn. Cảm giác chờ đợi trong vô vọng. Mỗi một ngày, khi trở về nhà, cậu đều mong mỏi có thể được nhìn thấy hắn. Mỗi một ngày, cậu đều tự hỏi liệu ngày mai hắn có trở lại hay không? Mỗi một ngày, nỗi sợ hãi của cậu càng dâng cao, liệu rằng J có phải đã quên mất cậu rồi hay không...? Mỗi một ngày, cậu lại tiếp tục chờ đợi hắn một cách dại khờ.
Thiên Thiên mệt mỏi với cuộc sống hiện tại. Có đôi lúc cậu ước rằng giá như mình chưa từng gặp nhau, những sự đau khổ ngày hôm nay đã không thể tồn tại. Thế nhưng nếu không gặp được nhau, tất cả tình cảm và hạnh phúc hắn trao cho cậu đều sẽ không xảy ra. Thiên Thiên cũng không muốn như vậy. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng những ngày tháng đó trong quá khứ đối với cậu vô cùng quý giá.
Thiên Thiên mang theo tâm tư leo lên giường ngủ. Lúc này, Miêu đi vào phòng, rất nhanh đã nhảy lên giường của cậu. Nó nhìn Thiên Thiên, đôi mắt cậu đượm buồn, cố vẽ ra một nụ cười với nó.
"Mày đây rồi, qua đây. Càng ngày càng ít khi thấy mày đấy."
Thiên Thiên vén chiếc chăn trên người xuống một chút. Miêu như thường lệ đi đến nằm xuống bên cạnh cậu. Thiên Thiên vuốt ve bộ lông của nó. Miêu nhìn cậu thật lâu. Đôi mắt cậu có hơi sưng đỏ lên vì rơi lệ. Ánh mắt của Miêu cụp xuống, không biết nó đang nghĩ gì. Nó dụi mình vào người cậu, tận hưởng những cái vuốt ve, gãi đầu của cậu, khẽ rên "gru gru" vài tiếng thoải mái.
Thiên Thiên ôm lấy nó. Bấy lâu nay cũng chỉ có Miêu bên cạnh bầu bạn, nó đã an ủi cậu rất nhiều, giúp cậu vượt qua nỗi cô đơn trống vắng mỗi tối.
Thiên Thiên nhẹ hôn lên đỉnh đầu nó, tự mình thì thầm:
"Ngài ấy sẽ quay lại thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com