Chương 0: Prologue
Hãy để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện.
Đây là câu chuyện về một viễn cảnh đầy bi kịch và đau buồn, ẩn dưới lớp mây mềm mại tựa như bông gòn nhuốm màu u tối, nơi nhân loại bất lực buông tay đánh mất chính mình.
Những thứ tưởng như rất đỗi hiển nhiên, từng một thời con người ngó lơ phí hoài, giờ còn đâu cơ hội cứu vãn. Chẳng còn vòm trời từng là một màu xanh bao la vời vợi chao liệng cánh chim sải với vô vàn tia nắng ấm áp chiếu rọi, bầu không khí trong trẻo và dịu êm hết thảy, màu xanh tươi mát của rừng rậm bạt ngàn, những cánh đồng ươm vàng bát ngát mênh mông mùa thu hoạch, hay những dòng suối, con sông trong vắt một màu, chầm chậm ngân nga suốt bốn mùa. Cũng chẳng còn dày đặc những đô thị lớn cùng vô vàn công trình đồ sộ vươn mình thấu tận mây trời, những con đường ngày ngày luôn tấp nập người qua kẻ lại, ánh đèn sôi động toát rạng cả màn trời đêm, là minh chứng cho sự bền bỉ rực rỡ của nền văn minh nhân loại.
1 năm, 12 tháng, 365 ngày, 8760 giờ, tất thảy tựa như vĩnh viễn chẳng thể thay đổi.
Một thế giới từng được mệnh danh là chốn lý tưởng của biết bao sinh mệnh, một thế giới từng đi vào thiên sử thi và thơ ca đầy hùng tráng của biết bao thi sĩ, một thế giới từng in biết bao dấu tích thăng trầm trọng đại của lịch sử loài người.
Vậy mà bây giờ, tất cả chỉ còn là một đống hoang tàn dần chìm vào quên lãng, tựa như một khúc bi ca oán thán đầy bất lực và phù phiếm.
Bầu trời ngày qua ngày chỉ phủ lên độc nhất một màu vàng đầy mơ hồ và thiếu sức sống. Khái niệm bốn mùa dần trở nên mờ nhạt trên thực tế, bởi gần như ngày nào không khí xung quanh cũng ngột ngạt, nóng bức và đặc quánh cát bụi. Mặt đất khô cằn, nứt nẻ. Các nguồn nước quan trọng bị ô nhiễm nặng. Đại đa số công trình nhân tạo hiện đại thời xưa đều không thoát khỏi số phận bi thảm, ấy là khi cơ sở hạ tầng của các đô thị như các toà cao ốc, đường sá, cầu cống bị bỏ hoang, dần dà mục nát, đứt gãy, rồi sụp xuống dưới sức ép mạnh mẽ của quá trình phong hóa. Chỉ còn lại rất ít đô thị tồn tại bóng người sinh sống. Khung cảnh náo nhiệt, đông đúc người qua lại vốn là điều thường thấy ở hầu hết thành phố lớn trước đây giờ đã rơi vào dĩ vãng, để mặc cho thế giới bị bỏ rơi này tự sinh tự diệt với tất cả những gì nó có là sự vắng lặng và hiu quạnh đến tột cùng.
Vậy mà, từ trong đống đổ nát ấy, có những gương mặt trẻ trung rạng ngời vừa bước sang tuổi trưởng thành, dù còn thoáng nét ngây thơ, nhưng trong ánh mắt đã rực cháy nỗi lo âu, quyết tâm và một niềm tin mơ hồ. Họ không còn sống trong ảo mộng của sắc màu thời trang, của học đường rộn rã hay những giấc mơ an nhàn chốn thành thị. Họ khoác lên mình quân phục rằn ri cũ kỹ, mang balô nặng trĩu đạn dược, dao găm, bông băng, và khẩu súng trường lạnh lẽo trên vai. Dù đã biết rõ số phận sẽ gắn chặt với bi kịch và cái chết, cũng như chẳng có đấng cứu thế nào sẽ chìa bàn tay cứu rỗi giữa nơi trận địa tàn khốc này. Bất chấp tất cả, những con người ấy vẫn ngoan cường vật lộn, giữa hiện thực tăm tối và tanh tưởi mùi máu, để rồi nuôi hy vọng tìm thấy ý nghĩa tồn tại vào một ngày nào đó.
Đây là câu chuyện kể về số phận của những người trẻ tuổi chập chững bước vào đời, đương đầu với sóng gió và bi kịch của chiến tranh trong một thế giới đã bị Chúa trời ruồng bỏ với tinh thần chiến đấu bất diệt, cho những giấc mộng ngây ngô về một viễn cảnh tương lai tươi sáng và ngập tràn hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com