Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Thủ lĩnh của những kẻ dị biệt - 1

Xoay xở chừng mười lăm phút, bộ đàm cầm tay của đội trưởng Pyotr Leonidovich cuối cùng đã bắt được tín hiệu sóng.

Bộ đàm của Pyotr dò được sóng của một đội khác ở quận Chelbrisky cách đó tầm 6 cây số. Họ trần thuật thông tin về việc một sĩ quan bị sát hại trước cửa một quán bar có tên Bloody Flag trên phố Imyarek, quận Dorgomsky. Nhiều khả năng người này đã gặp nạn trong quá trình thực hiện nhiệm vụ tuần tra trong phạm vi quận Dorgomsky giống bọn họ. Pyotr yêu cầu đội tuần tra quận Chelbrisky nhanh chóng phát đi thông tin tới các đội đang hoạt động ở nơi khác nâng cao cảnh giác, đồng thời nhờ họ kêu đội của binh sĩ xấu số ấy đến khu vực phía trước quán Bloody Flag để tiễn đưa thi hài anh ta trở về căn cứ của họ. Quận Dorgomsky không thuộc thẩm quyền đơn vị đóng quân tại làng Yakov, phía Đông Krushtopol nơi đội Pyotr đồn trú. Hậu sự sẽ do căn cứ đặt tại quận Olevsky, Tây Bắc Krushtopol chịu trách nhiệm, vậy nên đội của Pyotr chỉ thực thi nghĩa vụ của họ đến bước này mà thôi.

Cách xa thi hài người đàn ông xấu số nọ một thước, sau khi nhẩm lời cầu nguyện bằng tiếng Prus', Đội trưởng Pyotr và Konstantin ra dấu chữ thập trước ngực. Kết thúc những lời tốt lành, từ tư thế quỳ gối, hai người chậm rãi đứng dậy. Đôi tay họ cẩn thận phủi sạch bụi đất dính trên quần phần đầu gối và lùi lại, tránh gây xáo trộn hiện trường.

Đối lập với những người trong đội của Pyotr, Igor và Viktor chỉ lặng lẽ đứng nhìn.

Nhìn hai người lính nọ, Igor chẳng biết phải trưng biểu cảm thế nào mới phù hợp với hoàn cảnh. Mặt mày cậu cứng đờ, đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự hỗn độn đang hoành hành sâu bên trong tâm trí. Bởi lẽ, Igor nào có gan đặt niềm tin vào Chúa hay bất kỳ ai trên thế gian này, kể cả chính cậu.

Chẳng nói chẳng rằng, ba người kia đồng loạt ngoái đầu về phía Igor, nhìn chằm chằm cậu. Lạ lẫm và tràn ngập hiếu kỳ. Tựa như một con nai sừng tấm với tiếng rít kiêu hãnh sải bước rời cao nguyên bên bìa rừng Taiga lúc chớm đông, để rồi đưa thân phơi dưới cái nắng bỏng rát trên những đụn cát mênh mông trải dài đến bất tận.

Vết thương trên lưng Igor đột nhiên đau nhói, và rồi trở nên lạnh toát trước cái nhìn của đám người đó, bất chấp hiện thực rằng toàn thân cậu nhễ nhại mồ hôi. Khi nỗi âu lo thường trực vừa trỗi dậy, Igor lại liên tưởng đến ánh nhìn của Viktor khi cả hai đụng độ trên phố Orkhov. Liệu rằng Igor đã cả nghĩ quá mức, hay những người lính đó đang âm thầm soi xét cậu; Igor chẳng tài nào có manh mối để phán đoán.

Đống đổ nát của thành phố Dmitrivosk lướt qua trong tiềm thức.

Đôi chân gầy guộc, nhỏ bé bẽn lẽn thò ra ngoài chấn song sắt đã hoen ố, mục gỉ.

Và rồi, Igor thấy mình như chơi vơi bên mép vực thẳm trước mũi giày. Cậu từng cố xoa dịu mối bận tâm đó rồi chấp nhận một phần của thực tế trong quá khứ chẳng mấy sáng sủa đó, nhưng liệu nó có buông tha cho cậu dễ dàng đến thế?

Ôi, chẳng biết đâu. Thượng Đế à, Người muốn làm gì thì làm.

"Chào cậu, tôi là Pyotr. Pyotr Leonidovich Khamidullin. Viktor thì cậu hẳn đã biết, người còn lại tên là Konstantin Romanovich Krayevsky".

Trong lúc đầu óc Igor còn mơ màng với những dòng suy nghĩ hỗn tạp, đội trưởng Pyotr đã chủ động bước về phía cậu.

Đối lập với một Igor u ám, anh chàng tên Pyotr kia trông rực rỡ quá thể, tựa ánh mặt trời chói lọi giữa cái xứ sở toàn cát này vậy.

Pyotr thấp hơn Igor chừng nửa đầu. Mái tóc vàng cắt ngắn. Cặp ngươi trong veo màu hồng ngọc. Nước da sáng. Vóc dáng vạm vỡ, cân đối. Biểu cảm túc trực nét thân thiện, niềm nở, cứ như thể vốn dĩ anh ta luôn vậy. Giữa cái chốn khắc nghiệt này, một gã lịch thiệp đến nỗi thừa thãi ấy chẳng thể nào không bất giác gợi trong Igor ít nhiều những linh cảm đáng ngại.

Vừa dứt lời chào, Pyotr liền chìa bàn tay ra trước mặt Igor. Đội trưởng muốn bắt tay với cậu, và Igor thấy mình chẳng có lý do gì để từ chối. Vả lại, cậu định nhờ vả đội họ cho cậu quá giang; do đó, việc khước từ quả thực không phải phép.

Để đối phương chờ lâu thì thật bất lịch sự làm sao. Không chần chừ, Igor cũng chìa tay ra và dự định bắt tay đối phương một cái thật chặt, thật chắc chắn và hào sảng.

"Oái!"

Igor hoảng hốt thét lên một tiếng đầy đau đớn, đồng thời buông tay ra khi mới chỉ tiếp xúc với lòng bàn tay đối phương chưa đến mười giây. Bàn tay cậu tạm lời tê liệt. Nó nóng ran và ửng đỏ, gần như là suýt bỏng rộp nếu Igor còn chần chừ thêm một, hai giây nữa. Không khác gì việc vừa vô thức đặt lòng bàn tay vào đế bàn là mới để nguội.

"Anh bạn, do cậu nắm chặt quá đấy".

Đội trưởng nhướn mày nhìn Igor đang bối rối ôm chặt lòng bàn tay bỏng rát, trong khi Viktor và Konstantin ở phía sau lén lút bịt miệng rồi khúc khích cười.

"Anh làm tôi suýt nữa phải cắt bỏ bàn tay của mình", Igor lúng túng nói. "Với cái bàn tay đó thì hẳn anh là pháp sư của lửa, hay cái gì đó đại loại thế".

"Thứ năng lực của tôi dễ đoán thật", Pyotr bổ sung thêm. "Bất kỳ ai mới tiếp xúc với bàn tay tôi lúc đầu cũng đều có phản ứng như vậy".

Nói đến đây, Igor mới thấy bản thân đã hấp tấp đến nhường nào. Lúc cơn đau bỏng rát nơi lòng bàn tay dịu đi, cậu mới mơ hồ cảm nhận được một nguồn nhiệt âm ỉ tỏa ra, rồi chầm chậm khuếch tán vào bầu không khí bao quanh cơ thể Pyotr.

"Xin lỗi cậu nhé. Vì muốn thấy phản ứng của cậu nên tôi đã cố tình không cảnh báo trước".

"Không, do tôi vô ý nắm chặt tay anh mà thôi", Igor bối rối. Thấy vậy, Pyotr lo lắng dò hỏi cậu. "Thật sự không sao chứ? Liệu tôi có vô tình làm cậu bị thương không?"

"Tôi không sao, anh không cần lo lắng vô ích...".

"Thế này thì không ổn rồi. Kostya, Vitya, xem này"

Đương lúc Igor còn ngơ ngác trước thái độ của Pyotr, vị đội trưởng đã lập tức ngoái đầu về phía sau. Cậu hốt hoảng nhìn hai người đồng đội đang tựa hờ vào mui chiếc GAZ Tigr, nói:

"Tôi lỡ làm cậu ta bị bỏng mất rồi?"

Thái độ của Pyotr bỗng trở nên mềm mỏng đi trông thấy. Vị đội trưởng tròn mắt nhìn Viktor và Konstantin, hệt như muốn gửi một thông điệp ngầm nào đó mà chỉ mình bọn họ thấu hiểu được.

Viktor là người đầu tiên nắm bắt được tình hình. Cậu giương đôi mắt tròn xoe ngước nhìn Konstantin, bờ môi khẽ lẩm bẩm gì đó ám muội.

Ngay khi ý thức được những cử chỉ bất thường của đồng đội, Konstantin đã lờ mờ đoán ra điều mà Pyotr định làm. Hai tên này đang âm mưu gì đây, Konstantin thầm nghĩ.

"Các người muốn làm gì thì làm".

Song Konstantin tạm thời không bận tâm đến nữa. Trước mắt ba người cần phải về đơn vị càng sớm càng tốt.

"Hãy để chúng tôi đưa cậu đến trạm y tế gần nhất", Giọng Pyotr trầm ấm đến lạ.

"Ồ không, tôi thật sự không sao hết. Nhìn đi", Igor chìa hai lòng bàn tay ra và giơ lên trước mặt vị đội trưởng. "Tay tôi hoàn toàn lành lặn. Chỉ là ban nãy hơi rát".

"Vậy cậu nói đi, tôi có thể làm gì cho cậu để chuộc lỗi?"

Nghe vậy, Igor bắt đầu thấy cái gã mang danh hỏa pháp sư trước mặt có đôi chút phiền phức. Chí ít từ cử chỉ đến lời nói của hắn không toát lên cảm giác đạo đức giả hay lễ nghi quá độ để cậu trở nên khó xử.

"Không, tôi..."

Igor chợt khựng lại. Một suy nghĩ táo bạo chợt lướt qua như sao chổi xé toạc màn trời đêm.

Ồ khoan, gượm đã! Dù chỉ là suy đoán, nhưng có vẻ họ đang tạo cơ hội để Igor có thể quá giang cùng trên một đoạn đường.

"Tôi thực sự không sao", Igor nói tiếp. "Thay vào đó, liệu mọi người có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không? Tôi cần phải đến trụ sở Tổng bộ Vệ binh Quốc gia"

Nói xong, Igor thận trọng quan sát nét mặt cả ba người. Họ và Igor đều là lính, nhưng vẫn là những người lạ lần đầu gặp nhau.

"Được thôi. Bọn này sẽ đưa cậu tới đó"

Khi nhận được sự chấp thuận từ đối phương, Igor bất giác thở phào. Cậu cứ ngỡ rằng bọn họ sẽ từ chối lời nhờ vả của mình ngay tức khắc, hoặc chí ít là đồng ý một cách miễn cưỡng. Ấy thế mà hiện giờ, điệu bộ của Viktor lẫn đội trưởng Pyotr trước mắt Igor trở nên vui vẻ đến lạ thường, hệt như muốn thốt lên rằng: "Bọn tôi chỉ chờ cậu nói vậy", trong khi Konstantin ở kế bên thì ôm lấy biểu cảm chan chứa vẻ bất lực nơi phía sau lòng bàn tay to bản vừa áp lên khuôn mặt rám nắng của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com