Chương 31: Dưới ánh hoàng hôn rực lửa
Tòa nhà Tổng bộ chỉ huy chiến lược hỗn hợp vùng Liên Bang Đông Ulran, hay gọi tắt là Tổng bộ Quân khu 5, sừng sững đứng giữa muôn vàn cao ốc mặt kính hiện đại. Vẻ ngoài cổ điển với kiến trúc mang phong cách Baroque kết hợp Gothic thời quân chủ chuyên chế càng tăng thêm vẻ uy nghiêm của tòa nhà, không lỗi thời mà còn phù hợp với bộ mặt đô thị hiện đại của quận trung tâm Andropovsky. Biểu tượng quốc huy đại bàng đen hai đầu đội vương miện, chân nắm quyền trượng và quả cầu thánh bằng bê tông hùng dũng ngự trên tầng thượng, và ngay phía trên đó, lá cờ tam sắc trắng - đen - vàng của Liên Bang Prus' kiêu hãnh tung bay trước gió. Đã từng có người ví von tòa nhà tổng bộ với một lão già gân guốc từng trải, trong khi dãy tòa nhà chọc trời hiện đại xung quanh là đám thanh niên mới bước vào xã hội, căng tràn nhiệt huyết và sức sống.
Ánh hoàng hôn chậm rãi phủ tấm chăn rực lửa trên các con phố đông đúc cùng những tòa nhà đã sớm leo lét ánh đèn mỗi lúc thời gian tiến gần đến giờ cao điểm. Những chiếc đồng hồ điện tử trên màn hình quảng cáo lớn ở quảng trường, bên trạm dừng xe buýt lẫn ga tàu điện ngầm lấp lánh hiện '16 giờ 07 phút'.
Mùa thu năm nay có lẽ sẽ kết thúc sớm hơn mọi năm.
Ban ngày nóng là vậy, song càng về đêm, nhiệt độ càng tụt giảm mạnh. Mức nhiệt lúc ấy thường dao động ở ngưỡng -10°C đến 3°C . Dẫu sao Prus' cũng là một quốc gia nằm ở vùng cực Bắc, nơi mà hình thái khí hậu hàn đới cai trị suốt bốn mùa trong năm.
Dòng người và phương tiện trên đường mỗi lúc một đông. Cái lạnh ẩm chớm màn đêm bắt đầu thấm vào da thịt. Người dân ai nấy đều bận thêm một chiếc áo khoác mỏng. Những chiếc áo lông thú, áo lông vũ hay áo măng tô tối màu ưa thích của họ vung vẩy lướt qua Igor. Chúng biến mất, rồi lại đan xen vào nhau, tựa như một vòng luẩn quẩn không bao giờ chấm dứt.
Tần ngần một lúc, Igor mới bước vào bên trong tòa nhà của Tổng bộ. Igor lúng túng xuất trình giấy tờ cá nhân cho hai sĩ quan làm nhiệm vụ canh gác ngoài sảnh, khai tên người cậu muốn gặp và nhờ họ liên hệ giúp.
Một trong số họ vội vã quay vào trong tòa nhà. Ba phút sau, người đàn ông đó trở lại và thông báo rằng yêu cầu của Igor đã được chấp thuận.
"Người mà cậu yêu cầu gặp, Đại tá Varshavski, hiện đang ngồi trước sảnh", vừa nói, người lính đó vừa đưa giấy tờ cá nhân trở về với chủ.
"Cảm ơn".
Nhận lại mớ giấy tờ từ đối phương, Igor liền gấp gọn rồi cất vào túi áo. Cậu khẽ gật đầu với người lính nọ, chỉnh lại tư thế khi bước vào tòa nhà. Khiêm tốn, nghiêm trang và cẩn trọng nhất hết thảy.
Cửa ra vào của tòa nhà nối trực tiếp với không gian tiền sảnh bên trong. Ánh sáng trắng vàng dịu tỏa từ những chiếc đèn chùm pha lê khung đồng trên vòm trần, các bức tường trắng ngà và sàn đá marble cẩm thạch hắt sáng từ phía trên và thông qua những ô cửa sổ lớn có rèm vải buông cầu kì. So với một số tòa nhà của chính quyền mang kiến trúc tương tự mà Igor từng ghé đến, nơi này dường như không khác là bao.
Tại khu vực trung tâm sảnh tòa nhà rộng rãi, một dãy ghế gỗ thông được bố trí lạc lõng trước quầy lễ tân ngay trước mặt. Và giữa những hàng ghế trống vắng ấy, bóng lưng vạm vỡ của một người đàn ông trong bộ đồ rằn ri màu xanh đặc trưng của quân đội đang tựa lưng ngồi chợt lọt vào mắt Igor. Một làn khói mờ đục êm đềm trôi trên đầu và những ngón tay nơi ông ta cầm điếu thuốc.
Ý thức được ánh nhìn của ai đó lặng lẽ chĩa vào mình, người đàn ông đó chầm chậm quay đầu lại và ngắm nghía đối phương không chút e ngại. Lúc ấy, cả Igor và ông ta đều tự tin mà ngầm xác nhận rằng, gã này chính là người mà họ cần phải gặp trong ngày hôm nay.
Thấy Igor có vẻ do dự, người đàn ông đành buông dở điếu Parliament dòng Silver Blue mà ông hằng ưa chuộng, xé một mẩu giấy bạc trong bao ra và dí mạnh đầu điếu thuốc vào. Xong xuôi, ông ta đứng dậy, vươn vai, quăng gói giấy bạc chứa điếu thuốc dở vào sọt rác nơi góc sảnh trước khi tiến gần về phía Igor.
"Đại tá Vladimir Viktorovich Varshavski, Lực lượng chỉ huy tại thành phố Krushtopol", người đàn ông đột ngột thực hiện tư thế chào. Giới thiệu xong, ông ta buông tay rồi trực diện nhìn vào mắt Igor không chút do dự. "Phải chăng cậu là Trung úy Vorobyov, người mà Thiếu tướng Yelirazov từ Saint Petersburg trực tiếp gửi lệnh điều động về đây?"
"Vâng. Là tôi, thưa Đại tá Varshavki", vừa nói, Igor vừa thực hiện tư thế chào với người trước mặt.
Trước mắt Igor là một người đàn ông đã bước sang độ tuổi xế chiều, tầm 60 hoặc hơn. Ông ta cao xấp xỉ tên đội trưởng Pyotr vừa gặp. Mái tóc và bộ râu rậm trắng bạc được cắt tỉa điệu nghệ, tỉ mỉ. Đôi mắt sắc lẻm, tinh anh. Bờ vai rộng, và những thớ cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc. Da sạm, mình mẩy vạm vỡ, chẳng mảy may vương bất cứ dấu hiệu lão hóa nào. Hơn hết thảy, khí chất tỏa ra người đàn ông này còn khiến người xung quanh phải dè chừng mỗi khi tiếp xúc gần.
"Đồng chí Vorobyov, tôi đã sớm cho người sắp xếp một phòng riêng. Chúng ta hãy đến đó bàn chuyện", Đại tá rời mắt khỏi Igor, nhỏ giọng nói. "Cậu biết đấy. Ở đây không tiện".
Để tránh mất thêm thì giờ, dứt lời, Vladimir đã vội quay người rời sảnh và đi vào sâu bên trong tòa nhà trụ sở, nơi tập hợp nhiều phòng ban chuyên trách khác nhau của Tổng bộ.
Thấy vậy, trong phút chốc Igor có đôi chút ngần ngại, song cậu gạt phắt nỗi lo tức thời trước khi nó trỗi dậy kịch liệt, tự động viên bản thân y lúc còn ngồi trên xe khách hồi sáng, rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Tiếng bốt da của Đại tá Vladimir và Igor lộp cộp trên mặt sàn đá cẩm thạch. Ánh chiều tà chuếnh choáng sắc vang cam từ những ô cửa sổ lớn dọc hành lang nối tòa chính với tòa phụ cánh phải rọi vào bộ quân phục của hai người. Bóng họ lấn lướt và đè một cách cứng nhắc lên bất kỳ ai đi ngang qua.
Dường như có một thứ áp lực nào đó đang ra sức đè nén tâm trí Igor. Cậu trầm lặng nhìn vào bờ lưng đồ sộ của lão Đại tá, đôi lúc phải kìm hãm tiếng thở nặng nề của mình sao cho thanh âm ấy không lọt tai người phía trước. Cử chỉ lẫn tinh thần của Igor đều trở nên cứng nhắc và kiên cưỡng quá đà; ngay cả chính cậu cũng đã nhận ra điều đó mà chẳng thể nào khắc phục nổi.
Giữa hành lang, hai người bắt gặp một nữ nhân viên tầm tuổi Igor. Cô ta xuề xoà trong bộ trang phục công sở, mang gương mặt khắc khổ ra chào đón Đại tá. Người phụ nữ đó, Anna Eduardovna Sakharova, tự xưng là thư ký của Trung tá Epishev thuộc bộ phận Tham mưu. Cô thuật lại rằng mình được ông ta căn dặn sắp xếp cho ngài Đại tá đáng kính đây một căn phòng trống kín đáo, khuất bóng người qua lại để bàn việc riêng. Nội dung cuộc trò chuyện với vị khách kia cụ thể ra sao, Đại tá không thuận tiết lộ, trong khi Anna Eduardovna nằng nặc đòi ông kể trên đường dẫn ông và Igor đến căn phòng do Đại tá yêu cầu. Sếp cô bắt cô làm vậy; hiển nhiên rồi, Vladimir bảo lưu quyền từ chối trả lời. Khi cuộc thẩm vấn với vị sĩ quan đến từ thủ đô xong xuôi, Đại tá định bụng sẽ bắt gã cấp dưới họ Epishev kia thôi cái thói sai cấp dưới đi chõ mũi vào việc của người khác.
Anna Eduardovna dẫn Đại tá Vladimir và Igor vào một căn phòng nằm ở góc cuối toà nhà phụ cánh phải, tầng đầu tiên trụ sở Tổng bộ. Mép trên cửa căn phòng gắn tấm biển "Chủ nhiệm bộ phận chính trị".
"Thiếu tá Preobrazhenski hiện đang công tác ở mặt trận thành phố Petropavel trong ít nhất là hai tuần tới. Sếp tôi đã hỏi ý kiến Thiếu tá và được ngài ấy chấp thuận. Hai người có thể sử dụng căn phòng này đến trước sáu giờ tối nay", Anna Eduardovna nheo mắt trước ánh chiều tà khi cô thu hết rèm cửa sổ vào và buộc thành từng bó, đoạn quay sang Vladimir: "Thưa Đại tá, thời gian gấp gáp như vậy liệu đã vừa ý ông?"
"Một tiếng, vậy là đủ. Nhờ cô chuyển lời cảm ơn của tôi tới Thiếu tá Preobrazhenski vì đã cho tôi mượn phòng"
Xác nhận tình trạng phòng làm việc của Thiếu tá Preobrazhenski không có bất cứ vấn đề gì, Đại tá Varshavski mới yên tâm để Anna Eduardovna rời đi. Cách bài trí của căn phòng khá giản dị so với bề ngoài xa hoa của toà nhà và sảnh chính. Bàn làm việc chất đầy tài liệu. Chiếc tủ gỗ thông gắn tường đầy ắp sách và hồ sơ các loại. Bộ bàn ghế salon tiếp khách cũ mèm, sờn rách ở các góc. Những ô cửa sổ lớn hé mở, đưa không khí và ánh sáng tự nhiên vào bên trong không gian phòng và làm dịu đi mùi nội thất lỗi thời, thô kệch.
Thấy Igor còn đang tần ngần quan sát căn phòng với biểu cảm bối rối thấy rõ, Đại tá không vội lên tiếng bắt cậu ngồi vào ghế. Thay vào đó, ông tiến về phía sau lưng Igor, đẩy cậu ta về khu vực tiếp khách rồi ấn cậu ta xuống ghế ngồi. Igor có thể cảm nhận được bàn tay to bản, chai sạn của Đại tá đang nắm chặt hai vai trong khi cơ thể cậu dần trở nên cứng đờ vì quá đỗi lo lắng.
"Nào, đồng chí Vorobyov", Đại tá chầm chậm ngồi xuống ghế, đối diện với Igor. "Hầu hết thông tin về cậu, đơn vị tôi đã nắm rõ. Tuy nhiên, trong cuộc họp với Đơn vị quản lý nhân sự từ Saint Petersburg, có một số vấn đề mà cấp trên trước đây của cậu không báo cáo cho tôi. Hay chính xác hơn là bọn họ đã cố tình tránh né việc tiết lộ những điều đó"
Đại tá rút bao thuốc hiệu Parliament dòng Silver Blue ưa thích ra từ túi áo. Ông châm một điếu và bắt đầu hút, đồng thời không quên chìa ra một điếu cho cấp dưới nhưng rồi bị đối phương lịch sự từ chối. Tàn thuốc nóng đỏ rỉ khói, phất phơ vờn quanh bộ ria bạc.
"Cá nhân tôi muốn xác thực một số việc, mong cậu vui lòng hợp tác. Nếu không, tôi e rằng quá trình làm việc giữa chúng ta về sau sẽ gặp ít nhiều khó khăn".
"...Tôi hiểu", Igor chỉnh lại tư thế ngồi.
"Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu từ lai lịch của cậu trước", Vladimir gõ đầu điếu thuốc vào chiếc gạt tàn sứ trên bàn. "Trong hồ sơ, cậu có ghi tên cha và địa chỉ thường trú của gia đình. Để tôi nhớ lại... Ông Pyotr Pavelovich Vorobyov, làng Yevrostroika, ngoại thành Saint Petersburg. Thông tin này chính xác chứ?"
Igor gật đầu thay cho lời đáp.
"Không có tên của người mẹ. Bà ấy mất rồi à?"
"Không", Igor ngập ngừng. "Tôi được nhận nuôi".
"Chà, hồ sơ không hề có bất kỳ ghi chép gì về việc này. Đương là Đơn vị kiếm soát nhân sự trong quân đội của thủ đô mà lại để xảy ra thiếu sót sơ đẳng", mũi Đại tá hếch lên. "Cậu có thể thuật lại chi tiết được không, về nhân thân của cậu ấy?"
Nghe vậy, mặt Igor đanh lại. Chần chừ một lúc, cậu mới dám mở lời vì không nỡ để cấp trên phải đợi chờ lâu.
"Thưa Đại tá, ông đã đọc hồ sơ và biết... tôi sinh ra đã là một người mang cái thứ năng lực mà ai cũng ghét bỏ. Có lẽ vì thế mà thân sinh đã vứt tôi ra đường và để mặc tôi tự sinh tự diệt với người cha đầu tiên của tôi, một lão vô gia cư tật nguyền bên lề đường thành phố Volgorod khi tôi còn bập bẹ tập nói. Một thời gian sau, ông ta qua đời. Người cha thứ hai, đồng thời là người thân duy nhất của tôi, ông Pyotr Pavelovich đã đưa tôi về và nhận làm con nuôi"
"Quả là một câu chuyện buồn thảm", nói vậy, nhưng gương mặt hung tợn đặc trưng của Đại tá chẳng mảy may hiện lên chút thương cảm nào. "Ông già nhà cậu hành nghề gì để kiếm sống?"
"Cha tôi từng là một võ sĩ quyền anh có thực lực. Ông giải nghệ từ hơn mười năm trước, hiện giờ đang kinh doanh một cửa hàng rượu nhỏ ở ngoại ô Saint Petersburg".
"Ồ. Bảo sao người ngợm cậu... đồ sộ"
Đại tá chăm chú quan sát Igor, tựa như đang nhập vai một người công nhân nghiền ngẫm phân tích từng bộ phận cấu thành nên chiếc xe tăng vừa xuất xưởng.
"Đồ sộ...à?"
Môi Igor mím chặt trước cái cách Vladimir cố nặn ra một từ vựng nào đó mà ông cho là phù hợp để bao quát ngoại hình cậu. Nghe thật ngớ ngẩn, bởi vóc dáng vạm vỡ của ông Đại tá đây nào có thua kém gì Igor; ở độ tuổi của Vladimir thì lại càng đáng nể với hàng chục năm sinh tử nơi chiến địa ác liệt.
"Thưa ngài, tôi sẽ xem như đó là một lời khen"
"Sao cũng được", Vladimir tiếp tục kéo dài chuỗi thắc mắc mà ông đã sắp xếp trong đầu. "Quan hệ giữa hai người dạo gần đây ra sao?"
"Thưa Đại tá, tôi không hiểu. Việc này thì có liên quan gì đến vai trò của tôi trong lực lượng?", Igor bối rối nói.
"Như đã nói từ trước, cậu chỉ cần trả lời trung thực", nói đến đây, bàn tay rắn rỏi của Đại tá Varshavski nắm chặt đầu gối. Khóe mắt hẹp lại, và đôi chân rung bần bật. Dường như ông đã dần mất kiên nhẫn.
"Nào"
Họng Igor khô khốc. Cậu chẳng biết mình vừa lỡ miệng nói điều gì không phải với cấp trên nữa.
"Được rồi", môi Igor mấp máy. "Từ khi nhập ngũ, tôi hầu như không hề liên lạc với ông ấy. Lần gần đây nhất là từ hai tháng trước, khi tôi hoạt động ở Saint Petersburg và được nghỉ phép một tuần tại nhà"
Nói xong, Igor bày ra vẻ mặt đăm chiêu, ngờ ngợ lần ra ý đồ ẩn sau chuỗi câu hỏi vô vị của Đại tá Varshavski.
"Cậu biết đấy, điều tra thân thế của các pháp sư là bổn phận của các bộ phận an ninh có thẩm quyền ở Trung Ương. Ông già nhà cậu cũng không phải là một ngoại lệ"
Từng lớp vỏ ôn hòa, tao nhã bao bọc hình tượng con người Đại tá Varshavski rơi rụng. Chúng êm đềm cuốn theo khoảng lặng đan xen tiếng gió cuối thu rít qua kẽ cửa sổ, để từ đó lột trần mưu đồ tàn bạo của ông với cấp dưới ngay trước mặt.
"Đáng tiếc thật".
Rầm!!!
Thê thảm thay, đương lúc Igor vừa kịp ý thức được hiểm nguy đang cận kề thì dường như là đã quá muộn.
"Chà... Đám chóp bu cặn bã ở Trung Ương phè phỡn hưởng lạc bất kể ngày đêm, trong khi đám thấp kém lai vãng nơi tiền tuyến là bọn tao buộc phải vật lộn chiến đấu với mấy cái dòng thứ quái thai như mày. Tất cả là chỉ để được hít thở cái bầu không khí sặc mùi thây thối này thêm một phút", giọng Đại tá chiếm lĩnh không gian căn phòng của chủ nhiệm bộ phận chính trị. Trống rỗng, cay đắng xen lẫn chút mỉa mai.
Phải mất đến gần một phút, Igor mới nhận ra rằng mình vừa mới lâm vào tình thế khốn cùng. Đại tá bất ngờ nắm lấy tóc Igor, sau đó đập đầu cậu xuống mặt bàn một cách thô bạo, y như thể một con cá im lìm trên thớt.
Cú va chạm ấy mạnh tới nỗi chiếc bàn đã sập làm đôi ngay tức khắc.
Mắt Igor mờ dần. Cậu thấy nhoi nhói ở thái dương, và có gì đó ươn ướt, nhớt nháp rỉ ra từ đó. Thứ chất lỏng ấy chầm chậm lan ra mặt bàn gỗ vốn bằng phẳng, đẹp đẽ, giờ đã nát bấy. Chúng nhuộm đỏ tầm nhìn của Igor, cũng như tình cảnh bi đát của cậu dưới ánh hoàng hôn rực lửa chói lọi của một buổi chiều tà tẻ nhạt.
"Bọn chúng đã cho tao biết về những chuyện đáng khinh bỉ mà mày đã làm ở Dmitrivosk. Nhục nhã thay, vì chẳng thể kiếm nổi một cái cớ để xử lý mày nên mới nhanh nhảu chớp thời cơ để quẳng bừa sang đơn vị này".
Igor nào có gan kháng cự cấp trên. Cậu im lặng, gục mặt xuống bàn trong tư thế quỳ rồi chịu trận trong tủi nhục. Máu chảy từ thái dương sóng sánh trên mặt bàn nứt sụp, óng ánh rọi vào gò má.
Tuy nhiên, chừng ấy nào có đủ sức xoa dịu cơn thịnh nộ long trời lở đất của Đại tá. Bạc ở râu, ác quỷ ở xương sườn. Bàn tay thô ráp của ông vẫn giữ chặt lấy mớ tóc trên đầu Igor như muốn xé toạc cả lớp da đầu cậu. Thấy thằng nhãi cấp dưới không có bất kỳ động tĩnh gì, Đại tá liền kéo đầu Igor lên đối diện trước mặt mình.
Máu đã nhuộm đỏ một bên mặt Igor. Cậu lờ đờ nhìn gương mặt bặm trợn của Đại tá, trong tiềm thức tự hỏi chẳng biết ông ta có ý định kết liễu cái mạng quèn của cậu ngay tại đây, vào lúc này hay không.
"Mày nên nhớ chỗ này đ*o phải Dmitrivosk hay Saint Petersburg. Nếu còn biết trân trọng mạng sống của ông già thì chớ manh động, bởi đám mọi linh cẩu nhàn rỗi ở Trung Ương cũng đang háo hức muốn lập công hơn bao giờ hết".
Dứt lời, Đại tá buông tay ra khỏi đầu Igor, để rồi ném cậu sang một bên như mớ giẻ rách. Cơ thể Igor tức thì va mạnh vào chân tường gần đó. Cậu bất lực nằm sõng soài trên sàn, đầu óc quay cuồng với những lời rủa xả hỗn độn thốt ra từ miệng Đại tá.
"Cứ an tâm rục xương ở cái chốn hoang phế này đi", Vladimir từ từ tiến về phía Igor. Bàn chân ông nghiến mạnh lên đầu cậu. "Khói lửa trận địa sớm muộn sẽ tiễn mày xuống địa ngục"
Một lúc sau, Đại tá mới chịu nhấc chân lên khỏi cơ thể của Igor. Ông cảm thấy việc răn đe như vậy đã đủ. Thấy đối phương đã ngoan ngoãn quy phục, ra tay mạnh hơn nữa chỉ tổ hoài phí sức lực một cách không cần thiết.
"Đồng chí Vorobyov", Đại tá hạ giọng. Ông ôn tồn căn dặn Igor trước khi liên hệ với cấp dưới để họ đưa cậu về doanh trại. "Một trong số các đơn vị dưới trướng tôi sẽ tiếp nhận cậu. Hãy cố gắng hòa thuận với mọi người, chí ít việc đó sẽ giúp cậu bớt phải chịu đau đớn hơn lúc này đấy".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com