Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

III - 𝚌𝚘𝚞𝚌𝚑𝚎𝚛 𝚍𝚎 𝚜𝚘𝚕𝚎𝚒𝚕




from ; 1/1/24

đây là lần đầu tiên Ice được ngắm hoàng hôn từ bãi biển.

"ước gì lúc nào tớ cũng được dạo biển như thế này."

Ice thủ thỉ.

Ice, em ấy rất yêu biển.

mỗi khi có chuyện gì, em sẽ nghĩ tới nó đầu tiên.

Blaze khá ngạc nhiên, ở nơi em ở hẳn là buồn tẻ lắm.

nếu không được cảm nhận hương vị mặn của biển cả, nếu không được cảm nhận tiếng gió thổi qua làn tóc.

mối liên kết của em với biển - có lẽ là ở cái tên mình đang mang.

"tớ cũng vậy.."

"mà này, tớ có một bộ sưu tập ảnh chụp về biển! nhất định sẽ cho cậu xem."

Blaze nói với giọng điệu thích thú.

cậu hạnh phúc lắm, tất cả đều là đứa con tinh thần của cậu.

đó là cả một kho tàng, Blaze sẽ không ngần ngại dựng nguyên một triển lãm chỉ để ngắm nghía những tấm hình ấy của mình.

"nếu cậu thích, tớ sẽ tặng cậu một tấm."

để khi cậu về nơi đông người ấy rồi, cậu sẽ nhớ về những kỉ niệm nhỏ nhặt ở nơi này.

đôi chân trần đang bước đi bỗng dừng lại, Ice khá bất ngờ trước câu nói của người đối diện.

Ice nhìn thẳng vào con ngươi màu đỏ, cậu nhóc này mang cảm giác rất khác với những người đã xuất hiện trong cuộc đời em.

chợt thấy đôi ngươi ấy mà Blaze cũng dừng lại theo bước chân của Ice.

"trước giờ chưa ai tốt với tớ như vậy cả."

Blaze nhìn vào mắt em rồi thầm nghĩ điều gì đó.

bỗng dưng những kí ức đó hiện lại trong tâm trí, cậu nhóc tiểu học bất lực tạo nên những tiếng hét, tiếng khóc than làm người nghe thấy phải rùng mình.

-

Blaze đứng giữa khoảng không đen, vẫn là bộ đồ đang mặc, nhìn về hướng một cậu nhóc nhỏ con đang nằm gục giữa sàn với bộ đồng phục đầy vết bẩn do đế giày dẫm lên nhiều lần.

ai đó cũng được, hãy đưa bàn tay của họ trước mặt để cậu có thể nắm lấy.

"làm ơn, giúp con."

"Tok Aba? bác Marcheline?"

"Fannet ơi?"

nhưng đợi mãi, cậu nhóc bỏ cuộc và đứng dậy không vững với đôi chân đầy thương tích của mình.

-

nhớ lại khung cảnh đấy, Blaze chỉ thở ra một hơi. con ngươi đỏ nhìn Ice rồi mỉm cười nhẹ, chẳng nói thêm câu nào mà tiếp tục bước đi trên mặt cát.

đối với Blaze, lần gặp gỡ này cả hai mới được gọi là gặp nhau - được nói chuyện, được hiểu về người nọ.

và rồi cậu chợt nhận ra, không lâu nữa thôi Ice sẽ không còn ở đây nữa.

cậu sẽ phải tìm em ở một nơi nào đó ở thế giới rộng lớn kia.

mười, hai mươi, ba mươi, bất kể là bao nhiêu năm.

bằng mọi giá.

;

Ice đang ngồi trên chiếc zabuton trước hiên nhà của Blaze, còn cậu thì ngồi gọn trên bậc thềm nhà gỗ lạnh.

Blaze chống cằm nhìn bóng lưng của Ice, em đang xoa lưng của Fannet.

chú mèo đã rơi vào giấc nồng từ khi nào, nhưng bị đánh thức bởi tiếng động lớn của cậu chủ mình gây ra.

hôm nay bầu trời đầy sao, khắp nơi đèn đường chiếu rọi nẻo đường.

chỉ còn 1 khoảng thời gian ngắn ngủi nữa thôi, em phải quay về nơi thành thị đông đúc người và khói bụi xe cộ.

không biết khi nào mới có thể về thăm nơi này.

hoặc là sẽ không bao giờ có thể quay lại.

dưới ánh đèn vàng gắn trên mái hiên nhà, chiếu xuống thân ảnh của hai người.

chiếc bóng của Blaze có phần nhỉnh hơn Ice một chút.

ba mẹ Ice khá lo lắng về việc con trai mình làm quen với một đứa nhóc như cậu, họ có cùng suy nghĩ với những phụ huynh trong trường của Blaze.

họ giam cầm, cấm đoán, khó chịu với tất cả mọi quyết định và sở thích của riêng em.

chuyến du lịch này là ý tưởng của em từ nhiều năm về trước từ khi em còn bé.

Ice luôn mơ về một ngày đôi chân mình được chạm lên những hạt cát vàng ấm, hòa mình vào làn nước mát.

cứ ngỡ sẽ được ở đây lâu hơn, lâu thật lâu.

một trận cãi vả của họ làm giấc mơ ấy gián đoạn.

tiếng cãi nhau vang vọng trong ngôi nhà,

Ice bước xuống cầu thang, nhìn xuống phòng khách bừa bộn, đồ đạc linh tinh lộn xộn, những miếng thủy tinh vỡ vụn vươn vãi khắp sàn nhà.

đóa hoa được cắm trong bình thủy tinh ấy nằm xổng xoài ra đất.

không thể ở đây thêm giây nào nữa.

vội vã quàng chiếc áo khoác của mình rồi chạy về phía nhà bếp, lần mò con đường nhỏ nối ra cửa chính.

chiếc đèn rọi cả con đường luôn ở trên cột nhưng chẳng ai thèm bật nó lên.

Ice rời khỏi nhà.

cánh cửa gỗ cũ kêu lên khe khẽ khi em dựa mình vào đó.

Ice không biết mình nên làm gì trong thời điểm mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ.

chợt, khóe mắt em ươn ướt.

Ice đang khóc.

em đã mong cầu điều mà cậu nhóc Blaze đã mong vào cái ngày hôm ấy, một bàn tay có thể cứu vớt em lên từ nơi tối tăm.

sau tiếng thở dài, một bóng người cao lớn hơn em một cái đầu xuất hiện từ xa.

dưới ánh trăng chiếu xuống làm em phải mở to hai mắt để nhìn rõ đó là ai.

lúc đó mắt Ice bỗng mờ nhòa bởi giọt nước mắt, cơ thể không nghe theo lời em mà nhắm chặt hai mắt lại, hai tay tự ôm chặt bờ vai nhỏ con của mình.

đó là Blaze.

em không rõ vì sao đã quá muộn nhưng cậu vẫn ở đây.

trên người cậu cũng chỉ độc mỗi chiếc áo tay dài và chiếc quần vải rộng, như là bộ đồ ngủ.

hai tay cậu đút vào túi quần, Ice khẽ lau đi giọt nước mắt rơi trên má.

buổi đêm nơi này, rét buốt thấu xương.

Blaze chỉ ăn mặc như vậy, cậu ấy đang gấp gáp lắm?

cậu chậm rãi rút tay mình ra khỏi túi, một vòng tay kéo em vào lòng, Ice dựa người mình vào người kia.

"ngoài này lạnh lắm."

giọng cậu khàn khàn.

"tớ mới kiểm tra nhiệt độ ngoài trời... em qua nhà tớ ở tạm nhé."

như đã trực sẵn ở đó, nước mắt Ice chảy không ngừng, em khóc lớn trong vòng tay người trước mặt.

cả người Ice run lên, là vì lạnh hay vì cuối cùng cũng có ai đó nắm lấy tay mình.

Blaze chỉ xoa lưng an ủi, đôi mày cậu nhíu lại vì tức giận.

;

"xin lỗi, Tok Aba và tớ nghe được tiếng bên nhà em mà phải chạy sang xem thử chuyện gì."

"nếu không thì tớ sẽ không xuất hiện làm em hoảng sợ như vậy đâu.."

Blaze giải thích cho Ice hiểu, tay cậu nắm lấy tay của em.

Ice cảm thấy có lỗi.

gia đình em làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác đến như vậy, trong lòng Ice bị thắt chặt làm em hơi khó chịu.

cảm giác có ai đó quan tâm đến mình... làm Ice thấy lạ lẫm.

cánh cửa gỗ sau lưng vang lên tiếng kéo khe khẽ.

Tok Aba bước ra, tay cầm một tấm chăn mỏng.

"trời đêm lạnh lắm, quấn vào cho ấm."

đôi mắt xanh ngọc nhìn lên.

"dạ, con cảm ơn ông nhiều lắm."

Blaze nhận lấy tấm chăn, nhẹ nhàng quấn lên vai em.

hành động ấy dịu dàng đến mức Ice không dám cử động, chỉ biết cúi đầu cảm ơn.

Blaze lại gần rồi dựa vào vai em, tay vòng qua eo em rồi kéo vào lòng.

cậu ước gì có thể làm điều gì đó.

cậu biết chuyến đi này là ước mơ của Ice, mong muốn nó sẽ là chuyến đi đáng nhớ nhất.

Ice nhẹ nhàng dựa lên đầu Blaze, mắt nhắm lại.

em chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa.

cả hai cứ thế ngồi yên, để màn đêm ôm lấy những tâm hồn đã quá mỏi mệt.

;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com