Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

blog viet

Đặt văn bản tại đây...Lời tác giả: "Em đã từng mong biết mấy, sẽ có một ngày em gửi những tâm sự hạnh phúc ngày mình yêu nhau đến Blog Việt, để anh đọc được và biết được những nghĩ suy em giấu kín. Nhưng em chưa kịp làm điều đó thì mình lại mãi xa nhau. Giờ đây, em chẳng biết làm cách nào để anh có thể nghe thấy điều anh nói. Chỉ biết nhờ Blog Việt, nếu những dòng này của em được đăng, thì chắc chắn, anh sẽ hiểu em đang nghĩ gì. Hãy đọc và hiểu em, anh nhé, hiểu cho tình yêu của chúng mình."

Em cứ nghe đi nghe lại mãi một câu nói đơn giản trong bức thư của chương trình Quà tặng âm nhạc: Anh à, nếu em buông tay, liệu anh có buồn không?

Cô gái ấy chắc cũng đang yêu, yêu tha thiết và say đắm, nhưng trong lòng lại có những vỡ vụn thật khó có thể chắp nối lại được. Cô gái ấy mong mỏi một sự đổi thay, đổi thay từ ai thì không biết, miễn rằng, tình yêu của họ có một sự thay đổi. Thay đổi để cô gái ấy được yêu như cô mong, và quan trọng là như họ - đã - từng - yêu nhau.

Em vẫn luôn tự dằn vặt với mình, khi tình yêu đầu tiên của em lại không phải là anh, trong khi em lại là mối tình đầu của anh. Thực sự điều đó làm em hạnh phúc nhiều lắm! Anh đã cho em những tin tưởng, những mộng mơ để em có thể xoá đi những nghi ngờ về tình yêu như lần thất bại trước vẫn cứ đeo đẳng em. Anh đã cho em những tiếng cười trong vắt mà em ngỡ rằng, một trái tim đau nhói như em sẽ khó có thể tin yêu được như vậy. Anh cho em nhiều điều, những cái nắm tay, những vòng ôm siết chặt, những chiếc hôn nhẹ và ấm,... tất cả đều là đầu tiên. Những ngày tháng em sống trong tình yêu của anh, em đã tin là vĩnh cửu. Anh đã từng yêu em nhiều đến mức, em luôn cảm thấy tình yêu của mình lép vế. Nhớ anh đến thổn thức mỗi lần mình xa nhau, vậy mà anh vẫn làm em thấy nỗi nhớ ấy chẳng thấm vào đâu so với tình yêu của anh dành cho em. Những tin nhắn dồn dập khi em chưa kịp trả lời, chứa đựng cả sự lo lắng của anh khi nghĩ rằng em sẽ bỏ cuộc khiến càng thấy mình có lỗi. Những lúc ấy, em thấy anh thật ngốc. Anh yêu em nhiều thế, làm sao em lại có thể buông tay. Khó khăn lắm em mới tìm được một người cho em tình yêu và niềm tin mãnh liệt như vậy.

Ảnh minh họa: vi.sualize

Xước...

Trái tim em nhói đau khi những dòng tin nhắn gửi đi vẫn nằm chết hoài trong điện thoại của anh. Mấy ngày nay rồi, anh bận bịu điều gì mà chẳng nhắn tin cho em. Em sợ cái cảm giác ấy lắm, sợ những lúc một mình, sợ cái suy nghĩ tình yêu của anh đang bị phai nhạt dần cứ bủa vây trong tâm trí. Không làm sao để thoát ra khỏi tâm trạng trống rỗng và nghi hoặc, những dòng tin em gửi đi tiếp tục rơi vào hư không khiến nỗi buồn trong em càng nhân lên gấp bội. Trái tim em như có những vết xước, nhẹ thôi nhưng cũng đủ làm em đau. Và rồi, em cũng đã buông tay...

Giá mà em biết được rằng, tình yêu nào cũng có một thời điểm chán nhau. Cũng có khi chỉ có một trong hai người chán. Điều quan trọng, phải biết làm thế nào để chăm sóc tình yêu qua cái giai đoạn ấy, và rồi sau đó, họ lại yêu nhau nhiều hơn. Anh yêu em đến thế cơ mà, sao có thể chán em nhanh vậy? Đó là những nghĩ suy khiến vết xước trong tim em càng rộng và sâu hơn. Anh thay đổi? Hay đó là cái kết cục tất yếu cho một mối tình vội vã. Em mang thời gian ra đong đếm. Chưa đầy 1 năm, sao anh có thể chán em? Em tẻ ngắt đến mức thế sao? Những câu hỏi ấy ngày một xuất hiện nhiều hơn trong suy nghĩ của em khiến em tin rằng, đã đến lúc, mình cần tìm cho nhau một lối đi riêng. Em nông nổi quá phải không anh?

Sao em không hiểu rằng, thời gian của chúng mình phải được nhân lên nhiều hơn so với thời gian thông thường 1 ngày bằng 24 tiếng, 1 tuần bằng 7 ngày. Có lẽ, với tình yêu của chúng mình, ngày nào trong tuần cũng là thứ 7 và Chủ nhật. Mình bên nhau cả sáng lẫn trưa, cả những khi em bận bịu hay anh mải mê công việc. Đến cả trong giấc ngủ của mình cũng có nhau. Mình đã chăm cho tình yêu của mình no căng với biết bao nhiêu những cảm xúc chân thành và ấm áp.... Đến khi tình yêu cần đói một chút để cảm nhận hết những yêu thương mà mình dành cho nhau, thì em lại để tình yêu của mình đi vào một con ngõ cụt không lối ra!

Mình chia tay, nhẹ nhàng nhưng anh vẫn không hiểu hết lý do. Có lẽ anh trách em nhiều lắm khi nghĩ rằng, anh yêu em đến vậy mà vẫn chưa đủ, để em phải buồn, phải chán anh. Anh tự ái, anh giận, và anh không làm gì để níu kéo một tình yêu...

Ngày xa nhau, trời Hà Nội đổ những cơn mưa rào tầm tã. Mưa suốt cả một đêm hôm ấy. Lạ thay, em không hề khóc! Có lẽ vì em tin rằng, rồi thì anh sẽ mau chóng lấy lại niềm tin cho em thôi. Nhưng rồi, em chờ hoài, chờ mãi, mà anh vẫn cứ xa xôi. Em vô lý phải không anh? Vẫn vô lý như những lần em giận anh vô cớ. Nhưng lần này, em hiểu rằng, sẽ chẳng bao giờ em được giận anh như thế nữa. Chúng mình, đã mất nhau! Là em đánh mất đi tình yêu của mình. Là em đã không tìm thấy những tin tưởng ở tình yêu mình, là em, em đã dại dột đem tình yêu của mình vào một phép thử ngốc nghếch. Và giờ đây, trong em là những nỗi ân hận, nuối tiếc. Anh xa rồi, thật xa cuộc sống của em. Những vết xước trong trái tim hai đứa ...Vỡ vụn...

Ảnh minh họa: Melissa-tse

Ấy là khi em nhớ lại những lời anh đã nói. Anh đã nói gì, anh đã muốn chúng mình thế nào, sao lúc nói lời chia tay em chẳng nhớ để níu kéo trái tim mình đừng bước khỏi bán kính tình yêu của anh? Sao em không hiểu những cái nhói đau trong em là rất thật, khi em đã từng sợ một ngày mình không bên cạnh. Nhưng anh biết không, nó vẫn chưa đau đớn bằng cảm giác em lúc này! Sự lạnh lùng có vẻ như là tàn nhẫn nơi anh đã cướp đi những niềm tin mà anh đã từng mang đến trong em. Anh cố tình làm vậy để em tổn thương, để em không nuối tiếc với quyết định của mình sao? Hay tình yêu trong anh đã nguội lạnh, hoặc là anh chưa hề yêu em đến thế? Ngày nào em cũng trở dậy với những câu hỏi ấy, nhưng chẳng bao giờ em lý giải nổi. Em băn khoăn nhiều anh biết không? Và, em chỉ xin anh 1 lần ngồi lại, nói cho em những điều em đã thắc mắc. Chỉ một lần thôi a ạ, để em biết chắc chắn rằng, mình - đã - từng - yêu nhau.

-------------------------

Quên đi quá khứ để bước tiếp đoạn đường phía trước

Cập nhật lúc 09:15, Thứ Hai, 13/09/2010 (GMT+7)

,

Blog Việt

Lời tác giả: "Tôi xin được chia sẻ với mục Blogviet một bài viết của tôi về một người hết sức đặc biệt trong cuộc đời tôi. Dù được đăng hay không đăng báo thì tôi cũng rất vui vì đã chia sẻ được với mọi người về niềm vui này."

Viết cho Anh

Khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại, thường người ta cứ ngoái nhìn lại mà không nghĩ rằng có một cánh cửa hạnh phúc khác đang chờ ta ở phía trước.

Trái tim tôi tan vỡ khi chia tay mối tình đầu. Tôi đã nghĩ rằng mình thật sự không may mắn, cảm giác thất vọng và không còn tin tưởng vào tình yêu nữa. Tôi đã khóc rất nhiều, bởi lẽ nó đã cho tôi quá nhiều kỷ niệm để bây giờ bắt tôi phải quên đi để bắt đầu một cuộc sống mới. Thật không phải là một chuyện dễ dàng đối với một người khá sâu sắc về tình cảm như tôi. Tôi ước gì những nỗi đau ấy có thể cầm nắm hay chạm vào được để tôi có thể cắt bỏ nó đi nhưng không được... Và rồi tôi đã gặp anh... Anh đã đến bên tôi và yêu tôi một cách nhẹ nhàng nhưng thật sâu sắc.

Câu chuyện bắt đầu...

Sau mỗi giờ làm tôi dường như không muốn về nhà và đối mặt với chính mình, tôi sợ cảm giác cô đơn. Tôi và anh cùng nhau đi ăn, đi uống nước và tâm sự. Từ chuyện cơ quan, bạn bè đến chuyện đời tư của tôi và anh. Đã không ít những nụ cười và cũng không ít những giọt nước mắt trong các câu chuyện. Nhiều lúc tôi thấy mình vô tâm, tôi cứ sống với những kỷ niệm quá khứ để bản thân phải dẳn vặt, tự mình đem các câu chuyện ấy kể cho anh nghe nhưng mình không biết rằng lòng anh cũng rất đau khi tôi như thế. Anh đã khuyên tôi rất nhiều: "Cuộc sống còn rất nhiều thứ để mình phấn đấu, không nên sống vì quá khứ. Hãy để quá khứ nằm yên và cho nó là những kỷ niệm đẹp để khi qua đi trong lòng mình vẫn thấy vui và hạnh phúc về nó."

Anh vẫn lặng lẽ bên tôi, quan tâm tôi, sự quan tâm rất đỗi nhẹ nhàng và giản dị... nhưng tôi vẫn vô tâm với tình cảm của anh...

Ảnh minh họa: vi.sualize

Hoa và anh ...

Tôi nghĩ bất cứ người con gái nào cũng thích được tặng hoa. Hoa tượng trưng cho vẻ đẹp, nó đem lại cho người nhận nhiều cảm xúc mà đôi lúc khó diễn tả được bằng lời. Còn đối với tôi, khi nhắc đến hoa có lẽ tôi cũng có kha khá kỷ niệm với nó, và không chừng sau này hoa sẽ trở thành một trong những bộ sưu tập bằng hình ảnh gắn liền với những cột mốc đáng nhớ giữa tôi và anh. Cành hoa đầu tiên tôi được nhận từ anh vào ngày 08/03/2009. Buổi sáng hôm đó trên đường đi làm tôi đã nghĩ mình sẽ chẳng nhận được bông hoa nào vào ngày này đâu. Nhưng thực sự ngạc nhiên và bất ngờ khi tôi thấy một cành hồng nhung màu đỏ được đặt trong hộc tủ cùng những lời chúc rất đặc biệt từ anh. Tôi đã nghĩ không biết anh đã đến cơ quan lúc mấy giờ nữa nhưng chắc cũng đủ sớm không ai nhìn thấy để kịp nhét vào hộc tủ tôi cành hoa hồng như vậy.

Rồi cứ đều đặn những ngày lễ trong năm, ngày sinh nhật anh đều không quên tặng hoa cho tôi. Biết tôi thích màu vàng nên hầu như trong các bó hoa anh tặng đều không thiếu màu hoa tôi thích, chỉ điều đó thôi tôi cũng thấy lòng mình ấm áp hơn. Mặc dù được anh tặng hoa rất nhiều lần nhưng lần nào cảm xúc trong tôi vẫn rất nguyên vẹn, bởi tôi biết anh đã dành rất nhiều tình cảm vào trong bó hoa đó khi anh tặng tôi. Tôi rất trân trọng nó, mỗi lần được tặng hoa tôi đều chụp hình lưu giữ những hình ảnh dễ thương đó như là một kỷ niệm đẹp có thể kể với mọi người khi nhắc đến hoa hồng vàng, khi nhắc đến anh.

Âm nhạc và anh...

Âm nhạc có thể đưa ta trở về với những cảm xúc đời thường lắng đọng nhất. Âm nhạc có thể hàn gắn vết thương, âm nhạc có thể xoa dịu tâm hồn con người và có thể níu giữ những người xa lạ trở thành người thân quen. Và chính âm nhạc cũng đã đưa tôi đến gần anh hơn nhưng tôi chưa nghĩ mình đã yêu anh.

Có một lần anh dẫn tôi vào một tiệm bán đàn piano. Rất thú vị! Khó diễn tả được cảm xúc lúc đó của tôi lắm. Tôi chỉ có thể biết rằng có 1 luồng điện chạy trong người tôi, một cảm giác khoan khoái, dễ chịu khi nghe anh đặt những ngón tay của mình trên phím đàn. Anh chỉ đàn 1 đoạn ngắn trong một bản nhạc nào đó cho tôi nghe nhưng thật sự nó để lại nhiều ấn tượng trong tôi. Lúc đó tôi thấy tự tin, yêu đời và những nỗi đau trong quá khứ đang dần tan biến và tôi biết rằng cuộc sống còn nhiều điều thú vị đang chờ đón tôi. Có thể khi tôi kể những điều này, mọi người cho rằng tôi là một người lãng mạn nên mới có những cảm xúc như thế. Nhưng tôi nghĩ rằng những ai đã từng trải qua đau khổ, vô tình họ gặp được gặp một điều gì đó trong cuộc sống đủ để họ nhận ra rằng cuộc sống còn rất nhiều điều thú vị, phải quên quá khứ để bước tiếp đoạn đường phía trước. Lúc đó tôi tin rằng mọi người sẽ có cùng cảm xúc như tôi.

Ảnh minh họa: Raysoda

Một năm trôi qua...

Cuộc sống với tôi như thế cứ lặng lẽ trôi đi...tôi cũng đã dần nguôi ngoai nỗi đau trong lòng và học cách chấp nhận nó. Ở bên cạnh tôi vẫn có Anh, một người bạn rất đặc biệt luôn quan tâm giúp đỡ tôi một cách thầm lặng. Anh luôn bên tôi những lúc tôi vui, tôi buồn trong cuộc sống.

Cuộc sống của anh trước đến giờ anh nói rằng không có gì là thú vị, từ khi quen tôi anh cảm thấy tự tin và sống có trách nhiệm hơn. Anh nói rằng, đi bên tôi anh không nghĩ sẽ có một ngày tôi sẽ yêu anh mà chỉ đơn giản muốn giúp tôi trở về với cuộc sống thường nhật, sống vui vẻ và xoa dịu đi nỗi đau trong lòng của tôi. Nhưng tình cảm không như mình nghĩ, nó luôn đi theo một chiều hướng khác khi mình yêu thương một ai đó. Và rồi anh đã ngỏ lời với tôi... Tôi vẫn chưa nghĩ rằng tôi đã chấp nhận yêu anh....Cách ngỏ lời vụng về theo anh nhận xét của một người mới yêu làm tôi càng thấy bắt đầu thương anh.

Nụ hôn đầu tiên của anh...

Hôm đó trời mưa lâm thâm, Anh đến đón tôi đứng mãi tận đầu hẻm. Vẻ mặt e dè và ngại ngùng không thoát khỏi trên khuôn mặt của anh. Anh nói anh tặng hoa cho tôi, tôi cười xòa hỏi anh là ngày gì mà anh lại tặng hoa. Anh không nói mà chỉ cười - một nụ cười rất hiền hậu. Hôm đó, ngồi trong quán nước anh đã trao cho tôi nụ hôn đầu tiên của anh. Vừa hôn anh mà nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi khóc vì tôi thật sự thấy thương cho anh. Anh đến với tôi quá đỗi chân thật và giản dị nhưng tôi lại quá vô tâm với anh. Anh chân thật trong từng cảm xúc. Cái cảm giác môi anh chạm vào môi tôi vẫn còn nguyên vẹn. Hai môi run lẩy bẩy, tim anh đập loạn xạ và đôi tay anh lạnh toát. Lúc đó, tôi có cảm giác như tâm hồn anh đang rất cần có một người để sưởi ấm, để bên anh chia sẻ với anh mọi thứ trong cuộc sống này. Và rồi anh đã ngỏ lời với tôi. Tôi nói anh cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ. Anh lại vẫn tiếp tục quan tâm tôi theo cách anh nghĩ của những người yêu nhau vẫn hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ đồng ý làm bạn gái anh. Những lúc vui, lúc buồn, lúc tôi bệnh tật, ốm đau anh vẫn là người luôn song hành bên tôi. Sự quan tâm, cùng với tình cảm chân thành của anh đã làm tôi suy nghĩ lại tình cảm của mình đối với anh. Ở bên anh đơn giản tôi được là chính bản thân tôi, tôi có thể kể cho anh nghe mọi chuyện từ trên trời đến dưới đất. Anh luôn lắng nghe ý kiến của tôi, luôn động viên và chia sẻ với tôi những chuyện vui buồn ...

Thời gian dần trôi tôi đã yêu anh lúc nào không hay biết... Không gặp anh tôi thấy nhớ, thấy buồn khi anh gặp chuyện không vui.Tôi đã quen với việc có anh bên cạnh trong mọi khoảnh khắc của cuộc sống này. Khi nghĩ rằng tôi và anh không thể yêu nhau và chia tay đó là một nỗi buồn tôi không thể diễn tả được bằng lời. Tôi đã thấy mình thật may mắn khi quen anh, thật hạnh phúc vì cuộc sống đã cho tôi niềm tin mới. Yêu anh đồng nghĩa với việc chấp nhận con người anh, những gì thuộc về anh. Bởi lẽ trong tình yêu người ta không tìm người hoàn hảo để yêu mà học cách yêu người không hoàn hảo. Những đôi yêu nhau thường thích đi chơi xa, đi uống nước, đi đến những khu vui chơi để giải trí. Riêng tôi có một sở thích được trở về nhà nấu cơm, nấu cho anh ăn những món ăn mà anh thích. Chúng tôi tíu tít bên nhau, cùng nhau ăn và trò chuyện. Những lúc như thế tôi thấy mình thật hạnh phúc.

Ảnh minh họa: vi.sualize

Những đôi yêu nhau thường gọi người yêu mình là em yêu, honey, mèo con hay một từ ngữ thân yêu nào đó... Theo cách riêng của tôi, tôi gọi anh đơn giản là "Anh". Anh...chỉ một từ thôi nhưng đối với tôi đó là hình ảnh một con người giàu tình cảm, rất đỗi giản dị, chân thật và thân quen. Và cũng không gì xa lạ khi có ai đó bắt gặp một tin nhắn hay một cuộc gọi đến mang tên Anh trong điện thoại của tôi thì tôi không ngại nói rằng đó chính là Anh. Tôi trân trọng tình cảm Anh dành cho tôi hằng ngày. Bởi tôi biết rằng cơ hội sẽ không đến với mình thêm một lần nữa. Anh đã giúp tôi có thêm niềm tin vào tình yêu, vào cuộc sống.

Chúng tôi vẫn bên nhau. Mặc dù tôi biết rằng con đường phía trước của chúng tôi sẽ không gặp ít khó khăn và thử thách nhưng tôi tin rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với tình yêu của chúng tôi. Tình yêu của chúng tôi sẽ có một kết thúc có hậu như biết bao câu chuyện tình yêu trên thế gian này...

-------------------------------------

15 ngày yêu và 12 tháng tù giam

Cập nhật lúc 09:38, Thứ Năm, 09/09/2010 (GMT+7)

,

Blog Việt

Tối thứ bảy bao đôi lứa cùng nhau đi dạo phố hóng gió những làn gió mát rượi xua tan đi cái nóng nực của mùa hè và tận hưởng những giây phút hạnh phúc bất tận của tình yêu. Em ngồi bên hiên và ngắm cảnh đường phố ngắm những ánh đèn xa xa ngắm những dòng người qua lại, tận hưởng những cơn gió mát rượi, em thấy lòng mình bình yên bình yên đến lạ và nhớ anh nữa một nỗi nhớ đến vô cùng.

Anh có nhớ ngày đầu tiên anh đã khiến em - một đứa luôn cho mình là có suy nghĩ già dặn chính chắn quyết không yêu người nào bằng tuổi vì họ sẽ không biết suy nghĩ chín chắn như những người con trai nhiều tuổi hơn em. Em đã bị anh khuất phục và đã gọi anh là anh - một tên bằng tuổi nhưng rất quyết đoán vừa lạnh lùng lại vừa tình cảm. Anh có nhớ không tối hôm ấy mình đã nói chuyên với nhau thật lâu và anh đã nói lời yêu em bột phát để rồi ngay sau đó anh phải nói lời xin lỗi. Xin lỗi vì anh đã nói yêu em thật ngớ ngẩn! Mình đã dành tình cảm thật đặc biệt cho nhau vì em và anh chưa hề biết mặt tất cả chỉ qua những dòng tin nhắn những cuộc điện thoại. Để rồi khi gặp nhau tiếp xúc với nhau nhiều hơn anh hiểu và sẻ chia với em nỗi đau buồn mà em hằng chôn giấu vì em sợ anh sẽ thất vọng, coi thường em nỗi sợ ấy còn hơn cả việc anh sẽ bỏ em! Nhưng anh đã động viên em thông cảm và chia sẻ với em mình đã có những phút giây thật hạnh phúc. Khi anh không phải đi lái xe vào buổi tối anh và em lại cùng nhau tay trong tay hạnh phúc cùng đi dạo loanh quanh tận hưởng những làn gió nhe nhẹ của mùa hè em khẽ nép mình vào vai anh, anh cầm lấy bàn tay em những phút giây hạnh phúc bất tận của tình yêu giá như lúc đó thời gian ngừng trôi để em được mãi ở bên anh.

Anh là người luôn bận rộn với công việc và có ít thời gian để dành cho em, em hiểu và thông cảm cho anh điều đó và em thấy mình phải quan tâm đến anh nhiều hơn và em thấy hạnh phúc khi được chia sẻ cùng anh những vất vả trong công việc hàng ngày thấy hạnh phúc khi được thức đợi anh lái xe về tới nhà an toàn rùi em mới đi ngủ. Anh thật ngốc luôn mắng em: Đi ngủ trước đi đợi anh làm gì, anh đi làm về muộn đợi anh về em cũng có nhìn thấy anh đâu! Anh có hiểu không em đợi anh về rồi mới đi ngủ vì em hiểu nghề lái xe là một nghề khá nguy hiểm chỉ cần một sơ xuất thôi cũng có thể gây ra những hậu quả khôn lường nên em muốn đợi anh về để biết anh đã lái xe về tới nhà an toàn và để em cảm nhận được em đang được chia sẻ với anh những khó khăn vất vả trong công việc.

Mỗi khi anh lái xe em lại nhắc nhở anh lái xe an toàn nhé! Những câu nói mà em luôn nói nhưng chưa bao giờ em thấy lời nói đó là thừa cả. Vậy mà.... Anh đã không nghe những lời em nhắc nhở và một phút bồng bột sai lầm của anh đã xảy ra một vụ tai nạn. Em vô cùng bàng hoàng khi nhận được tin nhắn anh bị bắt. Từ đó kết thúc những tháng ngày hạnh phúc em được ở bên anh. Vậy là mình đã yêu nhau được 15 ngày...

Ảnh minh họa: vi.sualize

60 ngày anh bị tam giam em không thể liên lạc với anh được nỗi cô đơn nỗi nhớ anh cứ mòn mỏi trong em, những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi lã chã khi em trên đường từ Hà nội gửi cho anh ít quà về. Em khóc vì thương anh ở trong đó thiếu thốn đủ thứ khóc vì tủi hờn khi em đi cả một quãng đường dài mà không được gặp anh không được nhìn thấy anh không được nói với anh rằng em nhớ anh nhiều lắm! Và rồi ngày xử án đã đến, em hy vọng và chờ đợi vì mẹ anh đã nói rằng anh chi bị án treo thôi. Anh sẽ được về với gia đình và với em nhưng em thất vọng và bàng hoàng khi nghe tòa tuyên án anh phải nhận mức án 12 tháng tù giam.

Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa biết bao nhiêu những dự định bao lời em muốn nói với anh khi anh trở về vậy mà... Em chỉ biết đứng nhìn anh từ xa mà không dám lại gần không dám xuất hiện trước gia đình anh vì em vẫn chưa được anh đưa về nhà và giới thiệu với mẹ anh đây là người yêu của con. Vậy em lại gần bên anh hỏi han anh với tư cách thế nào đây? Nói với gia đình anh, em là gì của anh đây là bạn ư? Chắc hẳn gia đình anh sẽ đặt câu hỏi bạn bè bình thường mà em lại lặn lội đến tận đây từ sáng sớm để dự phiên tòa của anh sao? Bởi vì hôm ấy không có một người bạn nào ngoài gia đình anh và em đến cả. Em cứ đứng nhìn anh, anh gầy đi nhiều quá em cảm thấy tủi thân và dường như em là một người thừa với anh vậy. Biết bao ngày xa cách nhớ nhung giờ đây em đã được gặp anh được nhìn thấy anh mà em không thể lại gần và hỏi han động viên anh lấy một câu được. Em quyết định đi ra nơi mà anh có thể nhìn thấy em, em muốn anh biết rằng dù mình có xa nhau nhưng em vẫn luôn ở bên anh dõi theo anh va vẫn luôn yêu và chờ ngày anh trở về. Nước mắt em lã chã rơi khi em gọi điện thoại cho anh Văn xong vậy là không thể thay đổi được gì nữa đó là bản án chính thức rồi không thể xin xử phúc thẩm được em sẽ phải xa anh rất lâu.

Gọi điện thoại xong em trở ra và anh đã nhìn thấy em rồi anh cười một nụ cười thật tươi còn em đang mếu máo em lại sắp không kìm được nước mắt. Em bước đi thật nhanh và nói với anh rằng em về trước đây! Đôi bàn chân em vội vã bước đi vì em không muốn anh nhìn thấy em khóc vì em có ở đó em cũng chỉ biết tủi thân đứng ngoài nhìn anh nhìn những người thân của anh đang an ủi động viên anh. Em trở ra và thầm nói anh a kiên cường lên nhé thời gian sẽ trôi nhanh thôi em sẽ đến thăm anh vào 1 ngày sớm nhất để em có thể nhìn anh được lâu hơn và nói với anh rằng em yêu anh nhiều lắm.

Anh biết không em đã gọi điện thoại cho mẹ anh đấy để hỏi thăm tình hình của anh. Mẹ anh suy sụp lắm giờ đây chỉ có một mình mẹ ở nhà lo toan mọi việc. Em biết rằng thể nào mẹ anh cũng suy nghĩ chán nản và khóc nhiều sẽ chẳng thiết ăn uống gì nữa làm sao nuốt được miếng cơm khi nghĩ tới anh đang phải ở trong đó. Giờ chỉ có 1 mình mẹ bên mâm cơm, nghe giọng của mẹ mệt mỏi lắm em rất thương nhưng không biết phải làm gì nữa chỉ biết nói vài lời động viên cho mẹ anh đỡ buồn em không phải là người khéo ăn nói mà.

Ảnh minh họa: vi.sualize

Giá như thời gian quay trở lại được mình sẽ không sai lầm như vậy phải không anh? ... Giá như... những khi mắc sai lầm em cũng thường ước điều ước cho thời gian quay trở lại để em sẽ không mắc phải sai lầm đó nhưng đó chỉ là điều ước không bao giờ trở thành sự thật. Chúng ta phải biết đối mặt và chấp nhận sự thật đó, mình hãy cùng nhau vượt qua những tháng ngày khó khăn xa cách này nhé. Em sẽ đợi tin nhắn của anh: Em à! Anh đã về bên em rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kenkata