4. Dương Cầm (H)
Âm thanh của dương cầm vang vọng khắp sân khẩu, thứ nhạc này không chỉ đem lại cho người khác trải nghiệm bằng thính giác thông thường mà còn khiến cho người khác cảm nhận được cả trái tim. Thưởng thức một bản nhạc piano nếu chỉ nghe thoáng qua, hay không thật sự để tâm đến từng nốt nhạc thì đây quả là một điều lãng phí.
Lãng phí, cái này thực ra rất nhiều nghĩa. Đối với người nghe đây là sự lãng phí tài năng của bản thân và cả người đánh đàn. Sao lại như thế? Vậy thì ngẫm kĩ lại một chút, chả phải mọi khán giả trong căn phòng này hay bất kì ai ngoài kia nghe được bản ghi hình của ngày hôm nay đều đang muốn chiêm ngưỡng một thiên tài trong âm nhạc sao. Đặc biệt những người ngồi ở đây, có bao nhiêu người hiểu hết toàn bộ nốt nhạc hay chỉ đơn thuần nghe đến hết buổi biểu diễn rồi về.
Đương nhiên không thể phủ nhận, ở đây có rất nhiều người cũng dùng cả đời để đánh đàn hay nghe piano. Nhưng có ai vượt qua em ấy chưa? Câu trả lời rất đơn giản là chưa. Không có một ai có thể hơn em ấy cả cho dù từ trước nay đến hiện tại.
Điều này đồng nghĩa với việc, có những người cả đời nỗ lực cũng không thể bằng thiên tài được. Tại sao lại nói như thế? Rõ ràng đây là bộ môn thiên phú mà, thử hỏi xem các người đánh đi đánh lại một lối chơi cũ rích, bản thân sai đi sai lại cả ngàn lần. Mỗi lần luyện tập tưởng mình khá hơn hay vẫn chỉ ở trong cái tư duy hạn hẹp đấy.
Nhưng thiên tài là khác, em ấy rõ ràng sinh ra để đánh dương cầm, để sống về nó, để chết vì nó. Em ấy hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Nó là máu trong người em, là từng nhịp đập trong lồng ngực. Là cả khát vọng cháy bỏng đến muốn thiêu rụi cả con tim.
Đừng hỏi vì sao người thường lại không thể tốt lên được, dĩ nhiên rồi họ chỉ đang cố bắt chiếc cái cũ rích từ thế hệ đi trước. Nhưng có ai nói cho họ, là những người mà họ mến mộ trong lòng đấy thì cũng chỉ là những con người bình thường với cái hàng loạt nỗ lực trong việc sửa sai. Mãi mãi chả thể đem tới sự khác biệt, tạo ra điều kì diệu, phép màu trong hiện thực.
Vì đơn giản, những con người bình thường đấy chỉ biết được những thứ có sẵn trước mặt họ mà thôi. Cái mục tiêu tầm thường mà khi người khác làm được, họ lại nghĩ đấy là tuyệt tác, tuyệt phẩm. Quả là một sự mê muội mù quáng. Quá nhiều người thừa nhận điều đó, thừa nhận sự không hoàn hảo đấy. Vậy nên tuyệt tác thật sự mới không thể tạo ra.
Còn một điều nữa, lãng phí tài năng của người đánh đàn là gì? Hầu hết những đã nói gì ở đây đều rất dễ hiểu và hoàn toàn có thể tự nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này của riêng mình. Về phần này, tự nghĩ nhé. Ồ dĩ nhiên, hãy nghĩ thoáng ra đừng đi vào lối mòn của số đông nữa.
Ness, một thiên tài trong âm nhạc, em đã được nhận vô số giải thưởng trên khắp thế giới. Những người từng nghe qua đều thừa nhận rằng đây chính là bản nhạc hay nhất mà cuộc đời họ từng nghe. Nhưng dĩ nhiên thiên phú không cho không ai bao giờ, người đánh đàn hoàn hảo như vậy lại có một khuyết điểm.
Em bị mù, hai mắt đã không thể nhìn thấy ánh sáng từ lúc chào đời rồi. Đối với người mù đừng nói là nhìn thấy một màu đen mà họ không nhìn thấy gì cả, một điểm trống rỗng theo đúng nghĩa đen của nó. Hoàn toàn không phải màu đen mà chúng ta thường nghĩ.
Nhưng bù lại em có thính giác cực kì nhạy bén thứ mà người thường đừng mơ tưởng đến nó. Hơn nữa người bình thường hay bị phân tâm với đống thông tin nhìn thấy trước mắt. Với em thì khác, cả thế giới này của em chỉ xoay quanh chiếc piano này thôi.
Sau khi kết thúc buổi trình diễn, em rời khỏi đây rồi được một chiếc xe tới đón. Kaiser người lái xe, hắn thường xuyên đón em để đưa em trở về nhà. Dọc đường đi, em lại nhớ về khoảng thời gian hai người lần đầu tiên gặp nhau. Lúc đấy em đi thiện nguyện ở một trại trẻ mồ côi dành cho những trẻ em bị khuyết tật. Em cảm thấy thương những đứa trẻ cùng cảnh ngộ của mình vô cùng nên là em hay quyên góp một lượng lớn tiền cho bọn trẻ.
Cũng thật trùng hợp, đấy là nơi mà chính Kaiser đầu tư và xây dựng nên cũng thuộc một phần công ty hắn. Hôm đó em đánh đàn cho lũ trẻ nghe, hắn bên dưới cũng ở đó lắng nghe thứ âm nhạc tuyệt vời đó. Trái ngược với trên sân khẫu trống rỗng, thì em thích nơi này hơn nhiều. Em có thể vui đùa cùng lũ trẻ, rồi đánh những bản nhạc có giai điệu vui vẻ, nhộn nhịp cho chúng nó.
Sau đó, em thường hay bắt gặp hắn trong trại trẻ, rồi làm quen luôn. Không biết quấn lấy nhau từ khi nào mà hai người đã trở thành người yêu. Nghĩ lại em thấy hạnh phúc, bình yên vô cùng. Tựa như đấy là khoảng thời gian sung sướng nhất của cuộc đời em vậy.
Ness đi vào căn biệt thự, khung cảnh ở đây em quá đỗi quen thuộc nhưng em vẫn lấy gậy trắng ra để dò đường cho chắc chắn. Kaiser nói: " Không cần lấy gậy ra đâu để anh bế em vào luôn"
Ness: " Ừm, vậy nhờ anh."
Ness được bế lên, em hay có thói quen khó bỏ khi ở trên người hắn là sờ mặt hắn. Vì em không có đôi mắt có thể nhìn thấy người khác giống như người bình thường được nên em chỉ đành cảm nhận đường nét trên gương mặt hắn qua những ngón tay. Không phải là sờ một lần chưa đủ để Ness hình dung nhưng mà cái cảm giác bày chạm trên mặt hắn mềm mềm, mướt mướt kiểu gì ý nên em cứ sờ mãi.
Mà lần nào hắn cũng để cho em sờ hắn như thế thôi thế là em được đằng chân lân đằng đầu, ngày càng quá đáng hơn. Em cũng biết mấy cái khái niệm đẹp và xấu đấy nhé, những cái đấy đều được dạy trong trường đặc biệt dành cho người khiếm thị hết rồi. Em đoán là Kaiser rất đẹp trai mà kể cả không đi nữa thì em cũng sẽ rất yêu hắn thôi vì em yêu con người hắn kia mà.
Đối với em không có mắt cũng không phải trở ngại quá lớn vì em đã quen với nó từ rất lâu rồi. Em còn có thể nhận ra cảm xúc của người khác thông qua giọng nói nữa.
Kaiser không để em sờ mặt quá lâu, hắn cắn nhẹ lấy tay em rồi liếm lên coi như việc trêu đùa. Em còn nghe thấy thấy hắn cười nữa. Cái tên này, lưu manh quá mức rồi.
Kaiser nói với giọng cưng chiều: "Em đã ăn gì chưa."
Ness kêu: "Chưa, sắp chết đói ra đây này."
Kaiser thì thầm vào tai em:" Anh cũng sắp chết đói rồi nhưng tại vì không được ăn em"
Nói xong hai má Ness cảm thấy nóng ran, em rúc đầu vào người gã che đi gương mặt đã ửng hồng vì ngại của mình.
Bữa tối hôm nay có vẻ nhanh hơn thường lệ. Em chỉ vừa mới ăn xong thì bỗng chợt cả người nâng lên bị đè lên bàn. Bàn ăn rất rộng, em không sợ rơi vỡ các thức ăn trên đấy mà em sợ bản thân mình trở thành thức ăn để cho con người này nuốt chửng toàn bộ.
Kaiser nói thật, hắn như con thú bị bỏ đói lâu ngày vậy. Hắn xé đi bộ đồ trên người em một cách thô bạo. Do Ness có thính giác tốt hơn người bình thường rất nhiều nên là âm thanh này rõ mồn một bên tai em.
Kaiser cúi xuống ngậm lấy đầu ti em khiến em phát ra âm thanh rên rỉ từ cuống họng. Hai chân em vắt chéo qua người gã, em còn cảm nhận rõ ràng được sức nóng từ dương vật hắn mang lại mặc dù đã qua hai lớp vải.
Rồi em lại nghe tiếng roẹt một cái, hình như hắn cởi sạch quần áo của hắn ra rồi. Hắn ấn đầu em vào dương vật hắn, bắt em nuốt lấy nó. Em ngoan ngoãn làm theo, đem toàn bộ dương vật của hắn nuốt sau vào trong nhất có thể. Tiếng nước nhóp nhép sinh động trước tai của em.
Cổ họng cũng mỏi nhừ và chật vật để phục vũ hắn. Sau một lúc lâu hắn mới chịu bắn ra và kéo đầu em ra. Bắn toàn bộ tinh dịch lên mặt em. Rồi hắn quệt một ít tinh dịch kia đi mà mở rộng lỗ hậu của em.
Khả năng cảm nhận của em cũng vô cùng nhạy cảm. Cả người của em run rẩy, nước mắt sinh lí tràn ra. Hắn nới rộng em được hai ngón tay thì rút ra thay vào đó là dương vật của mình.
Mỗi cú thúc của hắn sâu vô cùng lại còn rất nhanh. Không để em có thể kịp suy nghĩ gì cả, tiếng em rên rỉ càng ngày càng to. Em hoàn toàn mất kiểm soát bản thân mình.
Kaiser: " Em biết không khi em rên nó hay như những bản nhạc em đánh ra vậy, rất giống với con người em."
Ness:" Ưm...ư...a...chậm.....thôi....nhanh....quá..."
Ness càng rên thì nhịp điệu của Kaiser càng nhanh vậy. Sau một lúc lâu Kaiser mới chịu bắn ra. Rồi đem tất cả tinh dịch bắn sâu vào người em.
Hắn đem em đi tắm rồi bế em về giường cùng em đắm chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com