Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29. Tiếng sấm !

Tôi đỡ được một cú của Endeavour. Rất nhanh thôi ông ta đã tung những đòn chí mạng vào tôi.

Cha đánh nhau còn thằng con ngồi hóng quả là lần đầu mới thấy.

Nhưng tôi rất bận , dân kinh doanh lúc nào cũng bận cả.

Tôi dùng những tia sét mạnh mẽ tấn công từng người.

Tính tôi xưa nay không thích trời mưa , vì nó sẽ mang cho tôi cảm giác rợn người.

" Endeavour, tôi với ông quýnh nhau cũng rất lâu rồi. Phần thắng đã thuộc về tôi từ lâu rồi , sao ông cứ nhất quyết không từ bỏ vậy "

" Thunder ! Chỉ cần bắt được ngươi mọi chuyện mà ta muốn nhất định sẽ thành sự thật"

Căn bản là không thể, dù All Might không bị cái vết thương chí mạng làm suy yếu cũng không bao giờ xuống tay với đứa cháu gái là tôi .

Nếu lựa chọn chắc chắn All Might sẽ giải nghệ để không làm hại tôi.

Nhưng lòng người luôn khó đoán , liệu người thân duy nhất của sẽ xuống tay sử lý đứa cháu trời đánh như tôi không???

Một chiêu bất ngờ từ lão Endeavour khiến tôi bị bỏng phần lưng.

Cũng ghê phết chứ.

Thôi cho ông ta chút mặt mũi , chứ không , tôi điên lên có mà xé nát giấc mơ hão huyền của ổng mất.

Cú đó đau thật, nhanh chóng về tìm Doctors thôi , lỡ mà chậm chễ bỏ lại sẹo trên người tôi mất.

Nhưng Endeavour lại được nước lấn tới , đám anh hùng nhanh chân bám sát tấn công tôi. Riêng thằng quý tử nhà Todoroki vẫn đang ung xem trận chiến trước mắt.

- Sao hôm nay có ai bảo kê họ hay sao mà cứ bám hoài thế .

Sao lại bám theo một cô gái " íu đúi " như tôi chứ .

" Thiên lôi " tôi búng tay một phát tất cả đều bất tỉnh cả. Riêng hai cha con Endeavour vẫn cầm cự được.

Quả nhiên là vậy , thế hệ sau này chắc chắn sẽ đủ trình để đối đầu với tôi.

Nhưng nhân lúc còn đang đứng trên đỉnh cao này tôi lại kéo sấm chớp tấn công còn mình lại chạy đi.

Vết bỏng nặng quá làm tôi không cao chạy xa bay được.

Ngồi một góc bên đường do tôi bị mất máu quá nhiều, tạm thời nên nghỉ một chút.

Tôi nhắm nghiền mắt lại cố để quên đi cơn đau đó. Bị bỏng nặng mà còn gặp mưa lớn như vậy có khi bị nhiễm trùng mất.

Biết vậy không nghịch ngu kéo sấm làm gì .

Tự mình đẩy mình vào mức đường cùng mà.

Mưa cứ rơi xuống làm tôi nhớ lại lúc mình đi theo hỗ trợ đám anh hùng hồi bé.

Tôi cũng bị thương rất nặng và ngã xuống khi trời mưa nhưng chẳng ai quan tâm.
Cái mạng bé nhỏ này còn không bằng đồ vật.

Tôi nhất định sẽ đưa thời hoàng kim của anh hùng xuống đáy xã hội.

Bỗng nhiên tôi không cảm nhận được mưa đang rơi vào người mình . Hết mưa rồi sao ...tôi lờ mờ nhìn lên.

Cánh đỏ đấy là....Hawks sao ???

" Ngươi tới đây để bắt ta ?"

" Thunder ! Cậu sao bị nặng thế hả , sao lại để bản thân như vậy ??"

Tình huống này trông bản thân mình  thật nhếch nhác mà. Tôi không muốn ai thấy mình như vậy trừ đồng bọn của mình.

Hawks đưa tay về phía tôi

" Hawks ! Đi mau đi , đừng để ai thấy ngươi"

" Thunder , cậu còn lo cho tớ thì sao không lo cho bản thân mình đi "

" Ngươi nên lo cho đám kia thì hay hơn đấy , đừng để mắt tới ta làm gì....chút thương tích này rất bình thường thôi."

Cố gắng gượng để quên đi cơn đau nhói đó

" Một là đi không thì ta dùng sấm sét đánh chết đấy "

" Dù cậu có nói thế thì...."

" Hawks ! Đừng để kẻ như ta lại gắn thêm tội danh giết bạn thân "

Nếu tôi làm anh hùng giống Hawks tôi chắc chắn sẽ sống một cuộc đời vô vị .

Tôi rất ghét anh hùng , chính họ đã đi ngược lại và bảo vệ kẻ sát nhân . Tại sao vậy??? Sao lại bảo vệ lão ta .

Cái ác được sinh ra từ chính nghĩa sao ?!?

" Thunder!!! Mau lên , tớ đưa cậu đến bệnh viện."

" Không cần, ngươi mau đi tìm đồng đội mình đi "

Hawks ức chế đến mức nắm lấy vai tôi hét lên.

" Thunder ! Sao cậu lúc nào cũng thế vậy, dù cậu có là một tội phạm hay là quái vật đi chăng nữa....tớ nhất định sẽ không bỏ mặc cậu "

Nghe hay chưa kìa, đừng làm người khác lạnh gáy chứ. Câu này tôi đã nghe từ rất nhiều người .... Bộ nó có tính lan truyền sao??

'' Hawks.... Endeavor đang đến '' tôi chỉ tay về phía bên kia và dùng dị năng để về. 

Hawks không kịp trở tay thì tôi đã biến mất rồi.

Nếu bị đám kia thấy tôi đang trong tình trạng này thì lại có cơ hội bắt tôi mất. 

Phóng nhanh quá làm tôi bất tỉnh khi vừa mở cánh cửa ở căn cứ .

'' Cô Thunder !! ''

'' Bà già !! Bà bị sao mà ghê vậy ?? Kurogiri ông vứt bả xuống dung nham tắm à ''

'' Tôi không biết tôi đưa cô ấy đi đâu nữa!!!''

'' Mau gọi Doctors nhanh lên , bả hẹo bây giờ ''

All For One trong thấy nhưng cũng mừng vì chí ít Thunder bất tỉnh thế này thì cũng không gây sự với học trò của mình nữa. Suốt ngày cứ phang nhau như chó với mèo như vậy sớm ngày cái căn cứ nó bay lúc nào không hay .

---------------------------- 3 ngày sau ----------------

Tôi tỉnh dậy với tình trạng rất tệ, khắp cơ thể bị băng bó hết. Quả nhiên là không nên đùa với lửa mà . 

'' Cô cũng may đấy, biết bản thân mình có máu hiếm lại còn để bị như vậy à ?? Hên cho cô tôi còn giữa máu cô để thí nghiệm đấy , không còn nữa chắc cô hẹo từ bảy kiếp rồi'' Doctors lải nhải bên tai .

'' Vẫn còn mưa ở ngoài sao ??''

'' Cô còn biết hỏi à, đã ba ngày giông bão liên tiếp kéo đến không ngừng '' Doctors có vẻ bức xúc lắm .

Không ngờ bản thân lại lỡ tay làm cho 3 ngày liên tiếp bão lớn thế này .

'' Mau thu lại đi , để tôi còn ra ngoài đi du lịch !!'' 

Tôi vươn tay thu lại bầu trời đen mịt đó, ánh sáng mặt trời đã lên . Nhưng chả có cầu vồng nào cả, sau cơn mưa đúng thật là đẹp .

'' Ủa nhanh vậy ?? '' Doctors chưa load kịp .

Tôi nằm trên giường bệnh suy nghĩ về thế hệ sau này có đủ sức đối đầu với mình không. Thôi , bồi dưỡng Tomura cho tốt để sau này nó bị bón hành thay mình. 






-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com