34. Nỗi lo âu của Midoriya Izuku
Sau vụ việc vừa rồi, học viện cho học sinh nghỉ học một ngày để họ điều tra và chuẩn bị cho những trường hợp bất trắc có thể xảy ra. Thí dụ như một tên tội phạm nào nữa lại đến chẳng hạn? Hoàn toàn có khả năng bởi đã có lần một chắc chắn có lần hai.
Mọi người trong lớp 1-A bắt đầu bàn tán xôn xao về những tên tội phạm và vết thương của thầy chủ nhiệm, rồi cũng tranh thủ "khoe" luôn chiến tích mình đã đánh bại chúng như thế nào khi cả lớp bị chia rẽ. Thật ra nếu là Mũ Giấy cậu cũng sẽ làm thế, nhưng mà cậu nhận ra suốt cả buổi mình toàn núp sau lưng Kirishima trong khi Bakugou và Todoroki đang xử đẹp mấy tên đánh lén.
Kiểu sự xuất hiện của Mũ Giấy chỉ thêm phần sinh động thôi chứ không giúp ích được gì.
Đùa thôi.
Bộ mọi người tưởng cậu sẽ nghĩ như vậy thật à?
Đúng thật là cậu không đánh được một tên nào nhưng cậu đã giúp đỡ All Might vào phút chót đấy nhé. Với cả hôm nay cậu còn thu thập được rất nhiều thông tin của đám tội phạm, thế này thì tha hồ mà chọn lọc luôn.
Mũ Giấy cẩn thận thu dọn đồ đạc của mình cho vào trong balo, cậu sắp xếp gọn gàng ngăn nắp sách vở, sau đó lôi ra quyển vở màu trắng với dòng chữ "Todoroki Shouto". Ngó qua bóng lưng người bạn tóc móc lai, cậu hắng giọng chủ động bước đến trước mặt người ta rồi đặt quyển vở trên bàn.
"Nè, trả cậu. Cảm ơn vì đã cho tớ mượn vở."
Todoroki ngẩng đầu, ánh mắt hai người vô tình chạm phải nhau. Trong khoảnh khắc, Todoroki Shouto dường như đã thấy thứ màu sắc lấp lánh vừa ánh lên bên dưới chiếc túi chống nôn. Cậu trai tóc hai màu cầm lấy quyển vở, có lẽ mất khoảng năm giây để cậu lên tiếng.
"... Ừm, không có gì."
Mũ Giấy buông tay, quyển vở tiếng anh được giữ chặt trong tay chủ nhân của nó nên không bị rơi xuống mặt bàn. Đó là lần đầu tiên Todoroki ngơ ngác đến như vậy. Thấy người bạn cùng lớp có biểu hiện kỳ lạ, Mũ Giấy liền nghiêng đầu hỏi thăm.
"Có chuyện gì sao?"
"..."
Im lặng.
"Nếu không có việc gì nữa thì tớ về trước nhé. Tạm biệt."
"... Còn vở toán nữa. Cậu vẫn chưa chép xong sao?"
Câu nói của Todoroki Shouto khiến Mũ Giấy đứng hình.
Cậu nhìn cuốn vở tiếng anh trong tay người ta, lại nhớ đến quyển vở toán lỡ tay bỏ quên ở nhà vì ngái ngủ vào đêm qua.
Lạy trời.
Ai đời mượn vở người khác rồi lại bỏ quên ở nhà?
Có Mũ Giấy.
"... Mai tớ sẽ trả... Xin lỗi cậu."
"Nếu cậu chưa chép xong thì cứ việc. Tôi không gấp."
Câu này dài hơn chữ "ừm" nè!!
"Cảm ơn cậu...!! Nhưng ngày mai có tiết toán..."
"?"
Đến lúc này thì cả hai đứa đều ngơ bản mặt ra luôn.
Vì cho mượn vở nên Todoroki Shouto vẫn chưa làm bài tập.
Tiết toán là tiết đầu tiên của ngày mai và thầy Ectoplasm thì rất nghiêm khắc.
Cậu trai tóc hai màu lúc này không nói gì nữa mà chỉ nhìn Mũ Giấy bằng ánh mắt không thể diễn tả thành lời.
Hai chữ "tội lỗi" chình ình trên mặt Mũ Giấy Hoshino Sora.
"Tớ sẽ chép bài cho cậu!!!"
.
"Oi, Midoriya."
Nghe thấy tiếng ai gọi tên, Midoriya Izuku quay qua thấy Mũ Giấy thù lù ngay cửa phòng y tế lập tức há hốc mồm kinh ngạc kêu lên.
"Hể! Hoshi... Mũ... Mũ Giấy! Sao cậu lại ở đây!?"
Mũ Giấy đang đi nghe thấy thế liền khựng bước thắc mắc ngay:
"Bộ tôi không được ở đây hả?"
Bị đối phương vặn ngược lời mình nói, Midoriya liền luống cuống giải thích:
"Không! Ý tớ là... đương nhiên cậu được ở đây rồi... Nhưng mà tại sao... lại ở đây...??"
Chách!
"Oái!"
Người nào hỏi câu đó xứng đáng bị búng trán! Mũ Giấy trút một tiếng thở dài ngán ngẩm, đặt cái balo màu vàng nặng trịch lên giường rồi bảo:
"Của cậu đấy."
Anh bạn bông cải xanh bỗng thấy cảm động, giọng run run nước mắt lưng tròng.
"C... Cảm ơn cậu, Mũ Giấy!!"
Túi chống nôn biết đi nhún vai một cái tỏ vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ, sau đó liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới cơ thể đối phương toàn vết thương trông cực kỳ đau đớn.
"Kosei của cậu..."
Midoriya Izuku lắp bắp:
"Ha... Hả...??"
Mũ Giấy vào thẳng vấn đề:
"Nó mới xuất hiện sao?"
"..."
"Phụt!!"
Âm thanh lạ lùng bỗng phát ra đâu đây khiến cậu ngó nghiêng kiếm tìm. Không thấy gì bất thường xung quanh, cậu liền nói tiếp:
"Cậu bị thương. Đây là mấu chốt cho việc cậu không điều khiển được kosei của mình."
"One For All... Ý tớ là... Kosei của tớ..."
Mũ Giấy không quan tâm bất kỳ những gì mà Midoriya Izuku nói ngay lúc này. Cậu khoanh tay, tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình.
"Tôi có thể thấy nó. Cách cậu sử dụng sức mạnh và..."
Giữa chừng Mũ Giấy ngừng lại, cậu nghiêng đầu rồi xoay lại phía sau lưng nơi chiếc giường bên cạnh đã được kéo rèm che tứ phía. Midoriya Izuku hốt hoảng, cố phân bua lên tiếng nhưng vẫn không ngăn cản được sự tò mò đang trỗi dậy của người kia.
"Ho... Hoshino!! Đừng làm vậy!"
Càng nói càng thấy không đúng, Mũ Giấy thừa biết cậu bạn cùng lớp đang muốn giấu giếm điều gì nhưng toàn giấu đầu lòi đuôi làm cậu không khỏi chán ngán. Lẽ ra nên cậu ta nên tham gia khóa học "làm thế nào để nói dối" trước khi làm anh hùng mới phải.
Quay lại vấn đề chính, trực giác hay nói cách khác "giác quan thứ sáu" của cậu mách bảo phía sau bức màn kia đang ẩn chứa rất nhiều bí mật. Mũ Giấy âm thầm đánh giá rồi nâng tay định lật cái rèm lên, song, sau tấm rèm đột nhiên vang lên trận ho dữ dội khiến cậu giật mình. Lại thêm một bệnh nhân nữa sao?
Mũ Giấy nheo mắt, bèn hạ tay buông bỏ mối nghi trong lòng rồi ngó sang cậu bạn đang không ngừng đổ mồ hôi hột sau pha nguy hiểm vừa rồi.
"Trời nóng lắm hả?"
Midoriya lắc đầu liên tục bảo không có rồi đánh mắt lấm lét nhìn qua chỗ bên cạnh. Mũ Giấy bĩu môi, nhìn chằm chằm vào cậu bạn rồi nói với tông giọng rất chi là rõ ràng? (Thật ra cũng chẳng hiểu tại sao lại là "rõ ràng")
"Tôi biết cậu đang cố giấu tôi chuyện gì đó, nhưng nể tình cậu là hàng xóm và cũng là bạn cùng lớp, tôi sẽ không vạch trần."
"... Tớ... xin lỗi... Đây là chuyện không thể nói ra được...!!"
Cậu hừ mũi gõ lên trán Midoriya nhếch mép đáp:
"Biết mà. Tôi sẽ đợi đến thời điểm thích hợp để bắt cậu nói với tôi điều đó. Trong lúc chờ đợi... Hừm, cậu tốt nhất nên tập luyện kosei cho thật tốt đi. Bởi vì..."
Nói đến đây, Mũ Giấy ngừng một chút rồi đứng dậy mang balo lên vai, sau đó chỉ thẳng vào lồng ngực Midoriya Izuku nói với tông giọng chắc nịch.
"Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Nếu đã có ý định trở thành anh hùng, không chỉ tội phạm mà tôi còn là một trong những đối thủ của cậu đấy."
Midoriya Izuku ngạc nhiên trợn tròn mắt, khoảng một vài giây sau đó cũng định lại được tinh thần, bèn đáp lại Hoshino bằng ánh mắt quyết tâm.
"Tớ biết rồi, Hoshino! Tớ nhất định... sẽ trở thành anh hùng tuyệt vời nhất!!"
Mũ Giấy lại gõ vào chỗ đau trên trán Midoriya bảo:
"Đã bảo gọi là Mũ Giấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com