Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

58. Suy nghĩ của Midoriya Izuku

"Chào buổi sáng, Mũ Giấy. Vết thương của cậu... ổn hơn rồi chứ?"

Mũ Giấy đáp:

"Thay vì hỏi tôi thì cậu nên xem lại mình đi, Deku."

Midoriya Izuku bối rối, đúng là hai thằng đều thương tích và phải mất vài ngày nữa mới có thể tháo băng gạc. Mũ Giấy băng tay phải và chân vì vấp ngã ở bệnh viện, còn cậu bông cải xanh phải băng hết hai tay do dư âm trận đấu với Todoroki Shouto.

Hôm qua Mũ Giấy vừa được xuất viện thì được hai mẹ con nhà Midoriya đã rào trước bắt cậu qua ăn tối, xem như tiệc mừng Mũ Giấy được về nhà. Đáng nói là vừa thấy cậu nhóc hàng xóm thương tích đầy mình rồi nhìn sang con trai cưng cũng thảm hại không kém, dì Inko liền khóc thành hai dòng sông làm hai đứa phải thay phiên nhau an ủi.

Cái tính mít ướt hóa ra được di truyền từ đây nhỉ... Mà dù sao ngoại hình của Midoriya Izuku mười mươi đều giống hệt mẹ mình mà.

Mới sáng sớm trời đã mưa tầm tã làm Mũ Giấy chỉ muốn nghỉ học rồi nướng khét giường. Như biết được ý định, thầy Aizawa đêm hôm qua đã gửi tin nhắn đe dọa nếu dám nghỉ học thầy sẽ biến thành thôi học luôn. Mà chưa cần đến thầy ra tay thì sáng nào cũng đúng năm giờ mười Midoriya Izuku đã sang gõ cửa rủ đi chạy bộ rồi.

Mũ Giấy: Cảm giác thế giới này vận hành theo kiểu chống lại ước nguyện của cậu ấy.

Thật không công bằng!

Nghĩ nghĩ trong đầu, Mũ Giấy bung chiếc ô chỉ có một không có hai khiến cậu trai tóc xanh phải trầm trồ.

Mỗi ngày đi học cùng Mũ Giấy Midoriya Izuku lại phát hiện thêm một tài năng không giống ai của cậu bạn. Chẳng hạn như biết làm ảo thuật vì bao giờ trong túi áo với túi quần Mũ Giấy cũng có kẹo hoặc băng keo cá nhân; kỹ năng ngủ đủ tám tiếng trong bốn mươi phút đi tàu điện ngầm mà bất kỳ cú đêm nào cũng cần, hay là khả năng bứt tốc khi còn năm phút nữa là trường đóng cửa (Mũ Giấy sẽ lôi Midoriya đi luôn).

Hôm nay là khả năng vẽ vời vì mỗi ô trong chiếc dù trong suốt của cậu bạn đều được vẽ chi tiết các anh hùng mà Mũ Giấy ngưỡng mộ lên đó. Song, Midoriya chú ý đến hai ô liền vẽ một gia đình nhỏ ba người bằng bút màu đặc trưng, xung quanh được trang trí với những ngôi sao nhỏ và bầu trời.

"Đó là bố mẹ cậu sao?"

Mũ Giấy gật đầu, ánh mắt có phần lơ đễnh.

"Cái này... tôi vẽ lâu rồi. Từ hồi còn học tiểu học nhưng bây giờ mới có cơ hội sử dụng."

Midoriya thắc mắc:

"Có vấn đề gì với chiếc dù sao?"

Túi chống nôn biết đi nghiêng đầu nhìn sang, thoáng chốc Midoriya như thấy được ánh sáng vút qua sau lớp mặt nạ kia làm cậu rùng mình.

"Cậu đoán xem?"

Có vẻ như là chuyện khó nói, Midoriya chỉ có thể im lặng không nói gì thêm.

Mũ Giấy đối với Midoriya Izuku vừa là người bạn cùng lớp vừa là chàng trai khiến ai nhìn vào cũng phải tò mò. Chỉ mỗi vẻ bề ngoài - bằng chứng là gia đình của cậu bạn đã che chắn gương mặt cậu ấy bất chấp nguyên do - cũng đủ để người khác phải tự hỏi tại sao phải làm thế. Và phần kosei thì lại thêm đặc biệt, lúc Midoriya đang đau đớn vô cùng vì chấn thương do sử dụng kosei vô tội vạ thì chỉ một cái chạm tay từ Mũ Giấy, cơn đau phút chốc được xoa dịu.

Midoriya đã theo dõi từ đầu đến cuối trận đấu giữa Mũ Giấy và Bakugou. Ngoài phần ghi chú kosei phát nổ thì cậu hầu như không thể viết thêm gì nữa. Cách điều khiển lẫn cách sử dụng đều rất khó, đặc biệt là khi Mũ Giấy một mực che giấu kosei làm Midoriya Izuku càng thêm tò mò.

Tò mò giết chết con người... Câu này ứng với tình huống của Midoriya hiện tại!

Từ lúc đến ga tàu cho đến khi bước lên được tàu điện ngầm, hai đứa khóa mồm không nói thêm câu nào nữa. Ban đầu Midoriya khá khó xử, nhưng lâu dần cũng đã quen với thái độ có phần tiêu cực và vô tâm mà Mũ Giấy dành cho mình.

Thật tình thì cậu cũng khá buồn khi bản thân bị phân biệt đối xử, nhưng nghĩ lại có bạn nào trong lớp sáng đi học chiều lại về chung với Mũ Giấy đâu, đã thế cả hai chỉ cách nhau một vách nhà. Ít nhất cũng an ủi được phần nào khi hai đứa vẫn thường hay trò chuyện với nhau mỗi khi mẹ của Midoriya nấu dư bữa tối.

Nhưng hình như sau mấy tuần liền đi học cùng nhau, vấn đề thái độ này cuối cùng cũng đã được cải thiện. Mỗi lần lên tàu thì y như rằng Mũ Giấy sẽ rơi vào trạng thái chết lâm sàng - tức là ngủ - khi ấy cậu bạn sẽ hoàn toàn phó mặc thân mình cho Midoriya, miễn không đụng đến túi chống nôn thì việc được đối tượng dựa vai là chuyện mỗi sáng bông cải xanh phải đối mặt.

Chẳng hạn như bây giờ, vì không có chỗ ngồi nên Midoriya đã nhường ghế trống duy nhất cho Mũ Giấy, còn bản thân quyết định đứng rồi chen lấn với mấy ông dân văn phòng cao to.

Mũ Giấy chỉ dùng tay giữ góc áo vest của Midoriya đứng trước mặt mình, chân hơi duỗi ra để ngăn cậu bông cải xanh bị ngã, còn đầu thì trực tiếp dựa thẳng lên bụng cậu. Hành động nhỏ xíu nhưng lại làm Midoriya lúng túng và ngại ngùng lạ thường. Trời ơi có khác nào nữ chính ngôn tình không!?

Mẹ ơi tha lỗi cho con, Midoriya lầm bầm, tay thì nắm chặt cây cột tay thì đỡ đầu Mũ Giấy để cậu bạn không thức giấc giữa chừng.

"Này, Midoriya của Yuei."

"Ha... Hả?"

Bấy giờ mới có ông bác gọi tên của cậu từ phía sau. Hóa ra là khán giả đã theo dõi đại hội thể thao. Midoriya gần như quên mất đây là sự kiện được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, giúp độ nhận diện của học sinh Yuei với người dân tăng lên gấp nhiều lần.

Cậu lập tức cuống quít khi có thêm nhiều người vây quanh, toàn mấy ông bác bận ôn lại kỷ niệm hồi còn trai tráng hết vỗ đầu rồi bắt tay với vỗ vai cổ vũ. Lần đầu tiên được ngưỡng mộ nên cậu trai bông cải xanh sướng như lên mây, nhưng bây giờ cậu đang...

Thấy Mũ Giấy vẫn không có động tĩnh gì, Midoriya liền thở phào nhẹ nhõm. Chắc mọi người cũng để ý thấy nên tản bớt ra cho hai đứa dễ thở. Nhưng có một bác vui mồm đã hỏi nhỏ, nhỏ ở đây là nguyên đống người đang đứng chỗ đấy đều nghe rõ mồn một.

"Người yêu hả nhóc?"

Midoriya Izuku vừa bối rối vừa xấu hổ đáp:

"Không ạ! Bọn cháu chỉ là bạn cùng lớp thôi...!!"

Một ông bác khác bảo:

"Thôi không cần phải chối. Ngày nào bác cũng thấy hai đứa đi tàu, cháu thì ngồi yên để nhóc kia dựa vai ngủ. Không phải người yêu thì là gì? Xã hội bây giờ phát triển, ai còn kỳ thị tình yêu đồng giới nữa."

Ôi bác ơi, hãy nghe cháu giải thích!!!

Midoriya Izuku chính thức bị bao vây, đuối lý không thể nói được gì. Nhưng đừng lo, đã có Mũ Giấy ra tay cứu giúp!!

Bác kia vừa nói dứt câu, Mũ Giấy đã bật dậy khiến mọi người ai nấy đều vô thức hít một hơi thật sâu vì cảm giác nặng nề.

Mũ Giấy nói:

"Xin lỗi vì đã khiến bác hiểu nhầm, nhưng cháu với cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp thôi ạ. Hơn nữa còn là đối thủ trong tương lai, hành động thân thiết đó là cách cháu làm đối thủ phân tâm. Muốn đánh bại người khác thì phải dùng đòn đánh tâm lý trước, đúng không ạ?"

Nghe thì vô lý nhưng cũng khá thuyết phục. Mũ Giấy vậy mà khiến cho mấy ông bác kia tin sái cổ, còn tiếp chuyện như thể đã thân quen từ lâu làm Midoriya Izuku phải hoài nghi nhân sinh.

Thì ra sức mạnh ngoại giao của người thích đội túi chống nôn là đây sao?








































"Mũ Giấy nè, bộ cậu quen mấy ông bác đó hả?"

"Cùng sóng não thì tuổi tác chỉ là con số."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com