Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1. Kim Taehyung này chính là luật!

Seoul về đêm, nhộn nhịp cực kì. Ánh đèn xanh vàng trên đại lộ rộng lớn, hay là tiếng nhạc xập xình len lỏi qua khe cửa của quán bar mà phát ra, đều khiến cho Seul nhuộm một màu sắc rực rỡ. Nếu muốn nói đến nơi vừa nhộn nhịp đông vui, vừa mang một bầu không khí thượng lưu, chỉ có thể là sòng bạc. Ở thủ đô phồn hoa này, đám thượng lưu hay hạ lưu đều có hai bộ mặt, chỉ có điều kẻ có tiền sẽ dùng những thứ hào nhoáng để che đi bộ mặt thật của mình.

Ví như bề nổi của một tên chủ tịch chính là âu phục chỉnh tề, đứng trên bục cao trước hàng trăm máy quay, cười thân thiện phát biểu về dự án mới của
tập đoàn mình, bề chìm là về đêm mò tới sòng bạc, như một con thiêu thân đổ hết đô la vào mấy lá bài, hay là ngã người ra sofa rít lấy mấy điếu thuốc phiện. Chìm vào cơn mê. Nhưng mà cũng phải cảm ơn sự sa đọa kín đáo như vậy của bọn lắm tiền, Kim Taehyung mới từ từ biến Seul phồn hoa này, thành thành phố của hắn. Hắn vốn dĩ sinh ra đã ở vạch đích, à không, phải là lùi thêm vài trăm bước nữa mới có thể quay về vạch đích.

Ba trước kia là một tên tài phiệt khét tiếng, mẹ là bà hoàng đá quý, vốn dĩ quyền lực đã nắm sẵn trong tay. Thế nhưng với đầu óc làm ăn cũng như sự toan tính đến khó lường của Kim Taehyung, hắn đã từng bước từng bước một đứng ở trên cao, liếc mắt xuống đám thượng lưu chực chờ phía dưới, dõng dạc mà nói.

"Seul là nơi mà Kim Taehyung này chính là luật!"

Điều đó không sai. Hắn của bây giờ, đã là hạng người mà không ai sánh ngang nổi. Đêm nay cũng giống như thường ngày, khi ánh đèn pha bên đường vừa bật lên, sòng bạc nơi hắn quản lý cũng theo đó mà sáng đèn. Bởi vì đây là sòng bạc của Taehyung, thế nên biển hiệu cũng không cần phải che che giấu giấu như đám người khác, nổi đầy chữ xanh chữ đỏ, lấp lánh vô cùng, treo trên một tòa nhà hình trụ rộng, một tòa dinh thự hàng nhất phẩm ở thủ đô hoa lệ. Sòng bạc này hắn tiện tay dựng nên, chỉ là ngày hôm đó đến siết nợ một lão tài phiệt khác, nhìn thấy tòa dinh thự của lão vừa đẹp vừa sang, sảnh chính lại rộng đến như vậy, hắn ngẫm nghĩ một hồi lại biến dinh thự triệu đô này thành nơi đánh bạc.
Đánh vào tâm lý bọn có tiền, chỉ cần vừa sang vừa đẹp, càng đắt tiền càng tốt, những thứ khác đều không quan trọng, cho nên sòng bạc vừa mở không bao lâu đã đông nghẹt người. Bên trong tòa dinh thự hiện tại bàn lớn bàn nhỏ đang chia bài, tiếng người cười qua nói lại, chung quy như một bữa tiệc thượng lưu.  Vì là tiếp khách có tiền, thế nên không khí cũng trở nên khác hẳn. So với sòng bạc bình thường, sẽ có kẻ cười ha hả vì thắng một mánh lớn, cũng có kẻ gào khóc vì mình vừa thua trắng tay, thậm chí còn phải để lại một ngón tay để khất nợ.

Nhưng ở sòng bạc của Kim Taehyung, đối tượng hướng đến là những quý bà quý ông blackcard đầy túi, phong thái cũng sẽ không trở nên chợ búa như vậy. Có người khi thua một vố lớn chỉ cười cười, nâng ly rượu vang đỏ bên tay uống cạn, nói.

"Ha ha, lần này tôi thua rồi, tiếc thật ấy. Chúng ta chơi lại một lần nữa."

Hay kẻ thắng cũng sẽ không cười phá lên, bởi số tiền vài chục triệu won đối với họ chỉ là con số lẻ. Hắn
là kẻ cầm đầu, sòng bạc, quán bar, vũ khí, chất cấm,... Những thứ đáng lí không được làm hắn đều làm, nhưng hắn kì thực rất biết chừng mực, tuyệt không bao giờ vướng vào chúng. Phía dưới đại sảnh rộng lớn, không khí ồn ào biết bao nhiêu, người cười kẻ nói, xí ngầu do bị xốc lên mà "leng keng" mấy tiếng. Trái lại với không khí bên dưới, ở bên trên sau tấm rèm trắng phủ quết đất, một trung sảnh cũng được thiết kế theo lối cổ kính, mang bầu không khí yên lặng vô cùng.

Chả là nơi đó hiện tại có một Kim Taehyung đang ngồi. Hắn gồi ở chiếc ghế bố bằng sắt, bên cạnh là bàn trà được thiết kế theo phong cách cổ điển. Chán chường nâng gọng kính, dường như rất chăm chú đọc một tờ báo tội phạm, kẻ bị truy nã trên báo thế mà lại chính là đàn em thân tín của hắn. Taehyung ủ ê, khẽ động mi mắt rồi nhẹ nhàng gấp lại tờ báo để lên bàn, đưa tay đón lấy tách cafe nóng hổi mà uống mấy hớp lớn, hắn vừa uống vừa thong dong nói.

"Woo Han bị truy nã, là việc giết tên thẩm phán kia sao?"

Một tên thuộc hạ đứng ở bên cạnh nghe Taehyung nhỏ giọng hỏi nên gập người về trước, đáp lời:

"Vâng, thưa anh. Là tên thẩm phán lần đó phán anh tội tử hình."

Taehyung đặt tách cafe xuống, đưa tay xoay xoay chiếc nhẫn bạc ở ngón tay trỏ, nói.

"Một người đàn ông vừa già vừa ngu!"

Taehyung dừng một nhịp, lại nói tiếp:

"Ông ta nghĩ chỉ với ông ta đã có thể tống tôi vào
tù. Đúng thật là ông ta làm được, lại còn là một tội danh mang án tử hình, nhưng mà cậu xem, chẳng phải vừa bị giam ba tiếng liền lập tức thả ra hay sao, tôi từ đầu đến chân vẫn rất sạch a."

Tên thuộc hạ nghe ông chủ mình nói vậy cũng không dám phản bác gì, liền vâng vâng dạ dạ hùa theo, dù sao lời của hắn không đúng thì ai đúng, cho dù hắn nói mặt trời mọc ở hướng Tây thì đám ngu này cũng phải gật đầu lia lịa bảo đúng là như vậy.

"Đúng vậy, anh nói đúng. Lão vừa là một tên già vừa là một tên ngu."

Taehyung nghe thuộc hạ mình tán thưởng sớm cũng đã lấy làm quen, hắn chỉ nhạt nhòa nói tiếp:

"Luật pháp ấy à, công lý ấy à, chúng cũng chỉ là một món đồ, có tiền thì đều sẽ có được, thứ rập khuôn cứng nhắc như vậy chỉ áp dụng với những kẻ ngu dốt ngoài kia. Đối với Kim Taehyung này, thì là miễn nhiễm."

"Thứ không thể mua được bằng tiền, lại có thể mua được bằng rất nhiều tiền."

Hắn tự nói, lại cảm thấy bản thân vừa thốt lên một câu vô cùng hợp lý, tự cười thành tiếng tán thưởng mình. Mấy tên thuộc hạ đứng cạnh cũng không muốn tâm trạng hắn chùng xuống, lỡ mà hắn không vui, thì lại đem người này ra để đánh, hay đem kẻ kia ra giết, nên dù không cảm thấy buồn cười cũng phải cười, còn cười một cách lố lăng đến chảy nước mắt.

Hắn thôi cười, nhìn đám thuộc hạ xung quanh, bọn họ lập tức vì ánh nhìn đó dọa cho sợ mà ngậm miệng không cười nữa. Taehyung nói:

"Sao vậy? Không vui à?"

Gã đàn ông đứng bên cạnh run run, tay chấp ở sau lưng, nghiêng người lên trước, cười hề hề nói tiếp:

"Nào có đâu anh, bọn em rất vui mà..."

"Không cần căng thẳng, không đùa với đám nhạt nhẽo các người nữa. Liên lạc cho Cục trưởng Cục Cảnh sát, bảo gã biết điều một chút, đừng ảnh hưởng đến Won Han."

"Vâng thưa anh."

Tên thuộc hạ sau khi nhận lệnh lập tức xoay người rời đi. Taehyung gồi im trên trung sảnh, đưa mắt nhìn xuống phía dưới nhộn nhịp vô cùng. Hắn chán chường, cảm giác ngồi ở trên cao nhìn xuống lần một lần hai còn cảm thấy hứng thú, nhưng riết cũng sẽ cảm thấy nhàm chán vô cùng. Giống như việc xếp ba ngàn thỏi vàng thành giường ngủ, vài ngày đầu sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn, lâu dần sẽ thấy vàng thực rất cứng, ê ẩm hết cả lưng, sẽ sinh ra một loại chán ghét, gọi là chán ghét sự giàu có.

Taehyung bây giờ chính là biểu tình như vậy. Mà dù cho hắn buồn hay vui, chán chường hay là cau có đều ảnh hưởng cực mạnh đến tâm trạng người xung quanh. Vì có hôm hắn vui, hắn sẽ chọn ngẫu nhiên một tên đàn em mà dày vò, vui thì chặt một ngón tay, buồn cũng chặt một ngón, chán cũng chặt một ngón, cau có lại càng phải chặt một ngón.

Người ở đây không ai dám trước mặt hắn chất vấn hắn, nhưng nghe ra ai cũng một lần lén ở sau lưng hắn, đặt cho hắn cái tên "Kim điên", hắn quả thực là rất hợp với cái tên này nha. Hắn đang cảm thấy vô cùng chán, hết xoay xoay chiếc nhẫn bạc trong tay lại quay sang cái điện thoại cổ trên bàn, quay số mấy lần lại thả ra.

Hắn còn định mở miệng hỏi có gì chơi không thì bên dưới có một tên phục vụ chạy vội lên. Tên phục vụ kia chạy vội đến bên cạnh Taehyung , điều chỉnh nhịp thở. Hắn cau mày, bỏ chiếc điện thoại cổ xuống trở lại bàn, hỏi:

"Có chuyện gì?"

Tên phục vụ cúi người:

"Bên dưới có một gã đàn ông trông rất trẻ, vừa mới bắn một cô gái ở chỗ chúng ta."

Taehyung nghe đến đây, đồng tử không thoát khỏi ngạc nhiên mà co rút. Hắn đưa mắt thăm dò nhằm xác nhận loạt thông tin ban nãy có phải là do mình nghe lầm hay không.

Dĩ nhiên là không, thực sự có một người đàn ông đến sòng bạc của hắn mà bắn bị thương một cô
gái. Gọi người này là gã đàn ông cũng không đúng, anh ta trông rất trẻ, lại còn cực kì đẹp, trang phục mặc đến đây cũng có phần trẻ trung. Người đàn ông này có làn da trắng muốt, mái tóc màu hổ phách chia thanh hai nửa rũ xuống đến mắt, anh ta đang ngồi chễm chệ ở ghế cao trước bàn đổ xí ngầu lau khẩu súng lục trong tay, phía dưới chân là một cô gái đang ngồi bệch.

Cô gái này trông quả thực rất đẹp, mái tóc màu vàng óng cùng con ngươi xanh ngọc cuốn hút, đoán chắc không phải người Châu Á. Cô ta ngồi bệch dưới đất ôm lấy bả vai trái vừa bị bắn rách của mình, ánh mắt cũng không có mấy điểm lo sợ. Đám người đánh bài ở đây một phen hoảng hồn, ai nấy đều thay nhau tránh xa người đàn ông cầm súng kia.

Có kẻ còn tranh thủ tình huống lộn xộn này mà rời đi, vì ván vừa rồi mình mới thua vài trăm triệu tệ, cũng may là chưa kịp thanh toán. Việc đám người ở đây vì sao lại hoảng hồn như vậy, thứ nhất người đến đây đều là dân kinh doanh, rất ít đụng chạm đến súng đạn. Thứ hai, đây là địa bàn của Kim Taehyung, trước giờ chưa có một ai dám đứng ở chỗ của hắn mà đả thương người khác, huống chi là khai nòng súng.

Cái thứ nhất là sợ súng đạn không có mắt, cái thứ hai là sợ hắn nổi điên. Taehyung nghe thấy tiếng ồn ào, từ trên cầu thang xoắn ốc nhìn sơ qua nam nhân ngồi phía dưới, cảm thấy phong thái người này không có chút sợ hãi, cũng khá thú vị, mới quyết định tự ra mặt giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com