Chương 31
Jeon Jungkook sắp phải chuyển trường, khi kỳ nghỉ đông gần kết thúc Jungkook đã gọi điện báo với Park Jimin tin này.
Trước Tết thì Jeon Jungkook bận, sau cuộc tạm biệt đêm giao thừa, thì đến lượt Park Jimin thân bất do kỷ*. Phải đi thăm họ hàng thân thích thì không nói, trước khi nhập học còn bị ba mẹ Park lôi về quê ở mấy ngày nữa, thành ra cả kỳ nghỉ đông chẳng có cơ hội gặp mặt nhau, toàn phải dùng điện thoại để liên lạc.
*身不由己:Thân bất do kỷ. Mất tự do, hoặc mọi việc không phải do chính mình quyết định.
Đối với một Park Jimin chỉ muốn dán luôn lên người Jeon Jungkook mà nói thì đây chẳng khác gì cực hình, lại thêm nhận được tin khi đi học lại cậu ấy sẽ chuyển sang trường mới thì càng không muốn nán lại ở quê thêm một giây nào nữa, hận bản thân sao không có cánh cửa thần kì để có thể trực tiếp đi đến bên cạnh Jeon Jungkook luôn cho rồi.
Tối hôm ấy Park Jimin canh lúc ba mẹ và ông bà đã về phòng ngủ hết liền chui vào một góc nhỏ ở dưới tầng một trộm gọi cho Jeon Jungkook, đầu dây bên kia cũng cố đè thấp giọng xuống: "Thủ tục chuyển trường đã xử lý xong rồi, là ba tớ giấu tớ mà chuẩn bị."
Cậu đã vì chuyện này mà cãi nhau với ba mẹ, chiến tranh lạnh đến bây giờ, mà dù cậu có làm gì đi nữa, cuộc sống của cậu vẫn không cách nào thoát khỏi sự khống chế của họ. Sau khi thủ tục được giải quyết xong, ba cậu đã mở ra đặt trước mặt cậu, như vô thanh vô tức mà nói "Con không đồng ý cũng phải đồng ý".
Park Jimin im lặng cầm chặt điện thoại, dựa vào tường ngồi trượt xuống, cậu cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến mức không cách nào mà hình dung được, trong ống nghe là tiếng thở đều đặn của Jeon Jungkook, cậu im lặng, cậu ấy cũng im lặng.
Trong sự đau nhói ngay lồng ngực xen lẫn một chút không dám tin, hồi lâu Park Jimin mới mở miệng: "......Cái đồ lừa đảo này." Mỗi một chữ như bị nuốt ngược vào trong cổ họng. Park Jimin biết rằng mình không nên nổi giận với Jeon Jungkook, nhưng đối mặt với sự thật cậu ấy sẽ phải rời đi, cậu cảm thấy rất bất lực, đến cuối cùng chỉ có thể trách cậu ấy, trách cậu ấy tại sao lại phải đi, tại sao không thể ở lại, ngoại trừ nghẹn ngào ra cậu cũng không biết phải nên phản ứng ra sao nữa.
Nhưng ngay tại giây phút âm thanh cuối cùng vừa dứt, lời xin lỗi của Jeon Jungkook cũng theo đó cất lên, cậu không biện hộ một chút nào cho bản thân, chỉ duy một lời mang theo áy náy và đau lòng: "Xin lỗi cậu."
Xin lỗi vì đã phá vỡ ước hẹn của chúng ta, xin lỗi vì phải để lại cậu một mình, nhưng điều Jeon Jungkook cảm thấy có lỗi với Park Jimin nhất, là sau tất cả lại khiến cậu ấy phải đợi.
Park Jimin đã đợi được khoảnh khắc Jeon Jungkook đi lướt qua mình, đã đợi được Jeon Jungkook cười với mình, đợi cậu mở lòng, đợi cậu thức tỉnh, đợi cậu quay đầu. Thời gian mà cậu ấy đã lãng phí để đợi cậu, Jeon Jungkook sợ rằng bản thân vĩnh viễn cũng không bù đắp lại được.
Đã vậy, mà bản thân lại bắt cậu ấy tiếp tục đợi.
Park Jimin sụt sịt mũi, chỉnh đốn lại tâm trạng, nhưng vẫn muốn doạ Jeon Jungkook thêm một tí: "Tớ đã đi nghe ngóng rồi, cái trường ấy vừa nghiêm vừa biến thái, đến cuối tuần cũng phải ở lại trường, chỉ có ngày lễ quốc gia và nghỉ đông nghỉ hè mới được ra ngoài thôi." Hù xong lại dịu giọng nói tiếp: "......Cậu chuyển qua đó rồi, tớ phải như thế nào đây?"
Jeon Jungkook nghe rõ mồn một từng tiếng thở dài trong điện thoại truyền đến, nhưng cậu không biết làm sao để dỗ, chỉ có thể trang nghiêm căn dặn: "Tớ không có ở trường, cậu cũng phải ngoan ngoãn học hành. Có gì không hiểu phải đi hỏi giáo viên hoặc bạn bè, cậu với 'Bàn trước' không phải rất thân hay sao, cũng có thể thường xuyên đi kiếm cậu ta."
"Hứ." Park Jimin dùng ngón tay quấn lấy dây điện thoại, "Đến chỗ để nương tựa cậu cũng tìm giúp tớ luôn rồi hả?"
Jeon Jungkook nhíu mày lập tức cắt ngang mấy lời xằng bậy của ai kia: "Không được nói bậy bạ."
"Cậu đã nói là sẽ tiếp tục dạy thêm cho tớ mà, cái đồ lừa đảo!"
"......Xin lỗi vì đã nuốt lời, là lỗi của tớ."
Vành mắt Park Jimin nóng lên, bặm môi cố gắng khiến cho giọng của mình bình thường nhất có thể: "Thôi cậu cứ đi đi, dù sao tớ có học cũng không vô nổi."
Jeon Jungkook cũng không vạch trần cậu: "Mỗi lần về tớ đều sẽ kiểm tra thành tích của cậu đấy."
Tức cái mình, đã bỏ đi đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó không biết còn đòi kiểm tra thành tích của mình! Park Jimin nghĩ gì là nói luôn: "Cậu có ý gì đây hả?!"
"Chúng ta cùng nhau cố gắng." Jeon Jungkook hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói với cậu, "Tớ muốn chúng ta cùng vào cùng một trường đại học, nếu như không được, chí ít cũng phải học gần nhau một chút."
Cậu đè thấp giọng nói của mình nhưng không giấu được sự chân thành bên trong đó, bởi vì nếu có được mục tiêu thì mới có hi vọng vào tương lai. Park Jimin bụm miệng cười trộm, nhưng khi mở miệng thì lại phản bác: "Ba năm lận đó, tới đó chắc tớ cũng thay lòng từ lâu rồi."
Hồ như là chưa kịp nghĩ đã lập tức mở miệng: "Không được."
"Có gì mà không được?" Park Jimin cãi vô cùng mạch lạc, "Cậu đã nhẫn tâm vậy mà."
Lần này đến lượt Jeon Jungkook yên lặng, chuông báo động trong lòng Park Jimin nhấp nháy một cái, sợ cậu ấy tức giận cúp máy, ngay tức khắc muốn nhận sai, bảo rằng bản thân chỉ nói hươu nói vượn, bảo rằng bản thân chỉ là sợ cậu ấy sẽ thích người khác.
Nhưng mà còn chưa kịp mở lời, Park Jimin liền nghe thấy giọng Jeon Jungkook mang theo chút buồn bã gọi tên mình: "Jimin......có thể nào đừng khiến tớ không nỡ đi được không."
Park Jimin cúi đầu dùng ngón trỏ gạt đi giọt nước mắt sắp rơi xuống: "Vậy......Sau khi nhập học thì bao lâu nữa cậu mới được nghỉ phép để về đây?"
Chỉ là một câu hỏi vu vơ, chẳng ai có thể đảm bảo với cậu, nhưng trong thâm tâm Park Jimin vẫn cố chấp muốn có được câu trả lời. Jeon Jungkook không muốn để cậu thất vọng, đồng thời cũng không muốn để cậu phải vịn vào những hi vọng mơ hồ: "Chỉ cần được nghỉ, chuyện đầu tiên mà tớ làm đó là đến tìm cậu."
"......Được." Chân Park Jimin do ngồi xổm mà tê từ lâu rồi, từ lúc được Jeon Jungkook đút cho một viên thuốc để yên tâm mới có cảm giác lại, đứng dậy duỗi duỗi chân, "Đến trường đó rồi cậu có thể tiếp tục đạt hạng nhất nữa không?"
Jeon Jungkook cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này: "Tớ sẽ cố gắng."
"Vậy cậu thi được hạng nhất thì bảo tớ, để tớ thông báo cho tất cả mọi người."
Đến đây thì Jeon Jungkook cũng hiểu được ý đồ nho nhỏ của Park Jimin rồi, cười nhẹ nói: "Được."
"Ban nãy tớ nói nhảm thôi." Park Jimin dựa lưng vào tường, "Tớ sẽ cố gắng học hành, sẽ không làm cậu mất mặt đâu."
Nghe đến từ 'nói nhảm', Jeon Jungkook chợt nhớ tới vấn đề 'nơi nương tựa' mà Park Jimin đã nói khi nhắc đến 'Bàn trước', giấu đầu hở đuôi cẩn thận từng chút bổ sung một câu: "Cậu......đừng có gần gũi với 'Bàn trước' quá nha."
"Cậu yên tâm!" Park Jimin vỗ ngực, có hơi buồn cười nói với Jeon Jungkook "Cậu ấy không phải gu của tớ đâu!"
Jeon Jungkook "Ừm" một tiếng, Park Jimin cảm giác được cậu ấy đang cười, bèn 'rèn sắt lúc còn nóng'*: "Còn cậu thì sao?"
*趁熱打鐵: Sắt phải nhân lúc còn nóng mà rèn, ý chỉ phải nhân lúc có lợi mà làm một việc gì đó.
Đầu gỗ kia ngây ra một chút, sau một hồi mới theo kịp logic của Park Jimin. Vì bình thường chẳng bao giờ nói những lời như thế này nên giờ đây có chút ngại ngùng: ".......Cậu là gu của tớ."
Hai người ở hai phương trời cùng nhau cúp máy, cùng lúc nằm lên giường, không hề hẹn mà cùng đắp chăn qua đầu. Nhưng khi nhớ lại cuộc nói chuyện trước khi cúp máy, thì một người đỏ tai, một người cười tít mắt.
Trường mới của Jeon Junkook đến báo danh cũng phải đi sớm trước một ngày, Park Jimin nói muốn đi tiễn cậu, nhưng bị Jeon Jungkook từ chối: "Xa lắm cậu đừng đến, đến ngày hôm đó gặp nhau ở góc phố, xong rồi tớ mới đi."
Bởi thế nên đến hôm ấy Park Jimin cố ý dậy thật sớm, mẹ Park cũng bị hù cho hết hồn: "Mai là khai giảng rồi, ngày cuối cùng cũng không ngủ nướng hả?"
"Không ngủ nữa không ngủ nữa!" Park Jimin qua quýt mang giày, hùng hổ chạy ra khỏi nhà, "Để dành bữa sáng cho con nha, lát nữa là con về rồi!"
Khi Park Jimin chạy đến ngã tư, trên đường vẫn còn vương cái lạnh của mùa đông nên chẳng mấy có mấy ai cả, lia mắt là thấy Jeon Jungkook được đang ngồi trên một chiếc vali lớn sát tường nhà người ta đợi cậu. Lúc này đây Park Jimin mới thật sự cảm nhận được rằng, cậu ấy phải rời xa mình chuyển đến ngôi trường mới thật rồi.
Hít một hơi thật sâu rồi chạy đến trước mặt Jeon Jungkook, Park Jimin nhìn thấy trong mắt cậu ấy lúc ngước lên nhìn mình tràn đầy vui sướng xen chút không nỡ, những lời nói vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn bất chợt quên sạch, chỉ còn đọng lại một câu hỏi: "Quần áo giữ ấm cậu có đem theo chưa? Sẽ còn lạnh nữa đấy."
Jeon Jungkook nhìn cậu rồi gật đầu: "Đem rồi."
"Đồ đạc mang đầy đủ hết chưa? Nơi đó hẻo lánh như vậy, có siêu thị không?"
Jungkook cũng ngoan ngoãn trả lời: "Có mà."
Park Jimin không yên lòng hỏi tiếp: "Còn tiền bạc thì sao?"
"Ba mẹ tớ mỗi tháng sẽ chuyển tiền sinh hoạt cho tớ."
Cậu mở miệng còn tính hỏi gì nữa, thì bị Jeon Jungkook đứng dậy nắm lấy vai, và rồi người ngồi trên vali liền đổi thành Park Jimin.
Jeon Jungkook cúi đầu nói với cậu: "Đừng lo, ở đó gì cũng có."
Park Jimin chu miệng, tủi thân muốn chết: "Nhưng không có tớ."
Đúng vậy, tất cả đều có chỉ thiếu cậu. Jeon Jungkook vươn tay ôm lấy người vì ngồi trên vali mà thấp hơn cậu hẳn một khúc, cảm nhận ai kia ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực mình, có chút lơ đãng nghĩ, tại sao lại không thể đưa cậu ấy đi luôn kia chứ.
Park Jimin đút tay vào túi quần sờ một hồi, tay từ trong ngực Jeon Jungkook đưa cho cậu một món đồ: "Cho cậu, hình của tớ." Jeon Jungkook tay miết lấy một góc của tấm ảnh, buông Park Jimin ra tỉ mỉ ngắm nhìn.
Hình không phải là chụp gần đây, trong ảnh là Park Jimin mặc áo phông trắng cười rực rỡ dưới ánh mặt trời, giơ tay chữ V bên cạnh mái tóc ngắn cũn cỡn, hồn nhiên đáng yêu đến mức khiến người khác yêu thích không thôi.
Park Jimin vung vung chân, trịnh trọng giải thích: "Kì nghỉ hè năm lớp chín, ba tớ chụp cho tớ, tớ đặc biệt đi rửa ra đó, sao hả?"
Đáp án cơ hồ không cần suy nghĩ: "Rất đẹp."
Park Jimin mãn nguyện đến cười híp cả mắt: "Vậy cậu mỗi ngày đều phải nhìn hình rồi nhớ đến tớ đó nha, mỗi sáng trưa chiều một lần."
"Tớ sẽ luôn đem theo bên mình."
"Vậy không được đâu." Park Jimin cố ý ngóc đầu lên, đắc ý nói, "Đừng có nhớ tớ quá, phải học hành chăm chỉ."
"......Được." Jeon Jungkook ngừng một hồi, sau đó liền cười mở miệng đồng ý, lại như nhớ đến gì đó quay qua dặn ai kia, "Cậu cũng thế......"
Nhưng lời còn chưa dứt, không biết là Park Jimin âm mưu đã lâu hay là ý tưởng bất chợt, ngay lúc Jeon Jungkook đang định giảng đạo liền từ vali nhảy cẫng lên, hai tay ngoắc lấy cổ Jungkook, hơi ngước lên hôn vào môi người ta.
Sau khi ý thức được lại càng thêm lưu luyến, Jeon Jungkook dịu dàng đáp lại, hơi thở cả hai giao hoà vào nhau. Chiều cao của hai người vô cùng thích hợp để hôn nhau, trong sự triền miên còn mang theo mùi vị của thanh xuân.
Park Jimin ngả đầu lên vai Jeon Jungkook, ở bên tai cậu nhẹ nhàng cất tiếng, đây là điều cậu vẫn luôn lo lắng nhất: "Cậu không được thích người khác đâu ấy, cậu quá dễ tán rồi."
"Không dễ đâu." Jeon Jungkook vuốt vuốt chỏm tóc sau ót Park Jimin, "Những người khác không phải cậu."
Park Jimin lập tức nhảy dựng lên: "Cậu đang móc tớ hả?"
"Không phải." Jungkook lắc đầu, chân thành nói, "Khen cậu."
Chỉ e rằng trong biển người chỉ có một mình Park Jimin nghĩ như thế, và cũng chỉ duy Park Jimin có thể dễ dàng khiến Jeon Jungkook mở lòng, khiến cậu yêu thích đến như thế.
__________________________
Yong: Chương này chị tặng cho Panana_Jeonparkk nhé, chị xin lỗi vì giờ mới cập nhật được, lỡ hứa với em rồi :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com