Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Duri

Văn án: Bị thương và kiệt sức, Ais được nương náu trong căn lều của phương sĩ trẻ Duri. Sự chăm sóc ân cần và lời đề nghị đồng hành đã mở ra một chương mới trong hành trình của chàng.

______

Chiều tà dần buông xuống khu rừng rậm rạp, ánh nắng cuối ngày yếu ớt xuyên qua những tán lá um tùm, tạo thành những vệt sáng nhợt nhạt như những vết rách trên tấm lụa xanh sẫm. Gió rừng ào ạt thổi qua, mang theo mùi ẩm ướt của đất và hương mục nát của lá cây rụng. Một bóng hình mảnh khảnh lướt đi giữa những thân cây cổ thụ, mái tóc nâu ngắn tung bay theo từng bước chân vội vã. Chiếc áo choàng xanh nước biển rách tả tơi, loang lổ những vết máu đỏ sẫm, quất mạnh vào không khí như một lời cầu cứu thầm lặng. Bên hông phải chàng vẫn đeo bao đựng cây cung gỗ đơn sơ, dù rằng những mũi tên đã vơi đi đáng kể sau cuộc giao tranh vừa qua. Đôi mắt xanh ngọc lam của chàng lấp lánh sự kiên quyết và cả nỗi lo lắng tột độ.

Ais thở dốc, lồng ngực đau nhói như bị xé toạc sau mỗi nhịp hô hấp gấp gáp. Máu và mồ hôi hòa lẫn, nhỏ từng giọt xuống nền đất ẩm ướt. Phía sau chàng, tiếng vó ngựa đuổi theo ngày càng gấp gáp, tiếng binh khí va chạm loảng xoảng cùng sát khí lạnh lẽo bao trùm lấy không gian. Một mũi tên xé gió bay vụt qua, sượt qua vai trái Ais, để lại một vệt máu đỏ thẫm trên nền vải xanh. Chàng nghiến răng, bàn tay vẫn nắm chặt cây cung gỗ, cố gắng ép đôi chân rã rời bước tiếp. "Chỉ cần vượt qua gốc đại thụ cổ thụ kia... mình sẽ thoát," chàng thầm nhủ, cố gắng dồn hết chút sức lực cuối cùng để tiến về phía trước.

Không ai hay biết rằng toán kỵ sĩ đang truy đuổi Ais kia lại thuộc quyền chỉ huy của Taufan – người từng chạm mặt chàng lữ khách tại vương quốc gió. Nhận ra chiếc áo choàng xanh nước biển quen thuộc với viền lông trắng, cùng dáng người mảnh khảnh, Taufan đã âm thầm ra hiệu cho đội quân chuyển hướng, cố tình tạo ra một con đường sống mong manh cho người đã từng khiến lòng tin của y dao động. Y không hiểu rõ lý do tại sao mình lại làm như vậy, chỉ là một thôi thúc khó lý giải trỗi dậy trong lòng. Taufan nhớ rất rõ ánh mắt xanh ngọc lam kiên định của chàng lữ khách, cái nhìn thấu suốt như nhìn vào tận đáy tâm can người đối diện. Y không tin rằng một kẻ như vậy lại là tội phạm bị truy nã.

Gần như kiệt sức, Ais vấp ngã dưới gốc một cây đại thụ sù sì, rễ cây ngoằn ngoèo như những con trăn khổng lồ bò trên mặt đất. Nhịp tim chàng đập loạn xạ rồi dần trở nên thưa thớt, yếu ớt. Chàng nằm bất động giữa thảm lá mục dày cộp, vạt áo choàng bê bết máu phủ lên những chiếc rễ già xù xì. Khu rừng chìm trong im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng gió lùa qua kẽ lá, như một lời than thở não nề cho số phận của chàng. Bóng tối len lỏi trong tâm trí, kéo chàng vào một giấc ngủ sâu không mộng mị.

Dưới bóng cây cổ thụ, Ais nằm bất động, hơi thở dồn dập, nhịp tim đập thưa thớt như ngọn đèn dầu sắp cạn. Mặt đất lạnh lẽo và ẩm ướt, từng giọt mồ hôi cùng máu từ vết thương thấm dần vào lớp lá mục. Không gian bao quanh chàng chìm trong im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng gió xào xạc trên những cành cây cao vút, như một lời nhắc nhở về sự nguy hiểm rình rập của khu rừng hoang vu này. Xa xa, tiếng vó ngựa và tiếng binh khí vẫn còn vang vọng, nhưng ngày càng nhỏ dần, cho thấy toán kỵ sĩ đã bỏ cuộc. Tuy nhiên, Ais không còn đủ sức để nhận ra điều đó. Cơ thể chàng đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm, vết thương ở vai nhức nhối, và đầu óc quay cuồng. Chàng thiếp đi trong cơn mê man, những hình ảnh rời rạc hiện về trong tâm trí: ngọn lửa bùng cháy, tiếng thét chói tai, và gương mặt lo lắng của những người đồng đội đã ngã xuống.

Một lúc sau, có tiếng lá xào xạc nhẹ nhàng vang lên gần đó. Một bóng người xuất hiện giữa những hàng cây tối tăm, vóc dáng cao ráo nhưng vẫn còn nét trẻ trung, tay cầm một chiếc giỏ đan đầy những loại thảo dược lạ mắt. Người ấy khựng lại khi nhìn thấy Ais nằm bất động trên mặt đất, máu chảy lênh láng từ vết thương trên vai, chiếc áo choàng rách nát và hơi thở mong manh như ngọn đèn trước gió. Người ấy không phải là một chiến binh, mà là một phương sĩ trẻ tuổi, sống ẩn dật trong khu rừng này, ngày ngày tìm kiếm những loại thảo dược quý hiếm để chữa bệnh cho dân làng.

Người ấy vội vã quỳ xuống bên cạnh Ais, bàn tay run rẩy đặt lên ngực chàng. Nhịp tim vẫn còn đập yếu ớt nhưng chưa tắt hẳn. Giọng nói khàn khàn vì lo lắng vang lên: "Này... cậu nghe thấy tôi không?" Người ấy cẩn thận lật người Ais lại, quan sát kỹ vết thương trên vai. Đó là một vết cắt sâu và rộng, có lẽ do một mũi tên gây ra. Máu đã ngừng chảy, nhưng xung quanh vết thương vẫn còn sưng tấy và bầm tím.

Không đợi Ais có phản ứng, người ấy nhanh chóng rút mũi tên gãy ra khỏi vai chàng, cẩn thận băng bó tạm thời vết thương bằng dải khăn vải thô mang theo, rồi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát bế Ais lên. Thân hình mảnh khảnh của chàng lữ khách gần như lọt thỏm trong vòng tay vững chãi của người kia. Người ấy cẩn thận di chuyển, bóng hai người khuất dần giữa những tán cây rậm rạp, hướng về một căn lều nhỏ ẩn sâu trong lòng khu rừng. Căn lều được dựng lên từ những vật liệu tự nhiên, nằm giữa một khoảng trống nhỏ được bao quanh bởi những cây cổ thụ cao lớn. Nơi đây yên tĩnh và tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ có tiếng chim hót và tiếng suối chảy róc rách.

Ánh sáng mờ ấm áp chiếu qua những kẽ hở trên mái lá, phản chiếu lên những vách gỗ đơn sơ của căn lều nhỏ. Ais khẽ mở mắt, cảm nhận được một mùi hương thảo dược thoang thoảng trong không khí, cùng với hơi ấm lạ lẫm bao quanh khiến chàng cảm thấy bối rối. Trần nhà được làm bằng những thanh gỗ thô sơ, tường vách lát bằng vỏ cây sần sùi. Chiếc giường đơn sơ lót rơm khô cọ vào tấm lưng đau nhức của chàng. Vết thương trên vai vẫn âm ỉ nhói buốt. Cảm giác đau đớn khiến chàng nhớ lại cuộc giao tranh ác liệt với toán kỵ sĩ, những gương mặt hung dữ và tiếng vó ngựa đuổi sát phía sau. Chàng không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, và ai đã cứu mình.

Một người trẻ tuổi bước vào lều, tay cầm một bát thuốc màu nâu sẫm, mồ hôi còn đọng trên vầng trán. Khuôn mặt người này trẻ tuổi nhưng lại toát lên vẻ điềm tĩnh lạ thường, đôi mắt màu xanh lá cây tươi sáng nhìn chàng với sự lo lắng dịu dàng. Mái tóc nâu hơi ngắn được cột lệch sang một bên, để lộ chiếc cổ cao và vầng trán rộng. Vóc dáng người này cao hơn Ais một chút, tạo cho chàng một cảm giác an toàn kỳ lạ. Trên người là một bộ quần áo vải thô màu nâu giản dị, không có bất kỳ họa tiết hay trang sức nào. Người này có một vẻ đẹp mộc mạc và gần gũi, như một phần của khu rừng này.

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Tôi đã lo cậu không qua khỏi." Người trẻ tuổi mỉm cười nhẹ nhàng, đặt bát thuốc xuống chiếc bàn gỗ nhỏ. "Cậu đừng lo lắng, tôi đã băng bó vết thương rồi." Giọng nói của người này trầm ấm và dễ chịu, như một dòng suối mát lành chảy qua tâm hồn mệt mỏi của Ais. Anh ta nhìn Ais với ánh mắt ân cần, không hề có vẻ gì sợ hãi hay ghê tởm trước tình trạng thảm hại của chàng lữ khách.

Ais cố gắng ngồi dậy, nhưng chỉ một động tác khẽ cũng khiến chàng nhăn mặt vì đau đớn. "Tôi... đang ở đâu vậy?" giọng chàng khàn khàn. Cổ họng chàng khô rát như bị thiêu đốt, và đầu óc chàng vẫn còn mơ hồ. Chàng cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng tất cả chỉ là những mảnh ký ức rời rạc và mờ nhạt.

"Lều của tôi. Tôi sống ở đây từ nhỏ, cùng với sư phụ. Giờ ông ấy đã mất rồi, tôi một mình tiếp tục nghề thuốc." Người trẻ tuổi đáp, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng qua. "Cậu đã ngã gần chỗ tôi hái thảo dược. Nếu tôi đến muộn một chút..." Anh không nói hết câu, nhưng cả hai đều hiểu điều gì có thể đã xảy ra. Nếu người phương sĩ trẻ không đến kịp thời, có lẽ Ais đã trở thành mồi cho thú dữ hoặc chết vì mất máu.

"Cảm ơn... cậu." Ais khẽ gật đầu, giọng trầm hơn mọi khi, ánh mắt xanh ngọc lam khẽ lướt qua người đối diện. Đôi mắt màu xanh lá cây ấy trong veo như nước suối, nhưng lại ẩn chứa một sự kiên định khó tả. Vóc dáng cao ráo của người này mang đến cho Ais một cảm giác vững chãi, khác hẳn với vẻ mảnh khảnh của chàng. Ais cảm thấy biết ơn người này vì đã cứu mình, nhưng chàng cũng không khỏi tò mò về thân phận và cuộc sống của anh ta.

"Không có gì đâu," người trẻ tuổi đáp, cẩn thận đặt chiếc áo choàng rách nát của Ais sang một bên. "Cậu không thể mặc thứ rách nát này mãi được," anh nói, chìa cho Ais một bộ quần áo vải thô mộc mạc, màu xanh lá cây tối giản. Bộ quần áo có vẻ rộng hơn người Ais một chút, nhưng chất liệu mềm mại và sạch sẽ.

Ais chăm chú nhìn người đối diện. Khuôn mặt trẻ tuổi với những đường nét thanh tú, đôi mắt xanh lá cây tươi sáng như lá non sau mưa, và vóc dáng cao hơn cậu một chút... một sự kết hợp kỳ lạ giữa vẻ non nớt và sự trưởng thành. "Cậu sống ở đây... một mình, không thấy cô đơn sao?" Ais hỏi, giọng khàn khàn nhưng không giấu được sự tò mò. Chàng không thể tưởng tượng được cuộc sống của một người trẻ tuổi như vậy lại trôi qua trong sự cô độc và tĩnh lặng của khu rừng.

Người trẻ tuổi ngừng tay, ánh mắt dịu lại, thoáng chút buồn. "Có chứ. Nhưng quen rồi. Mỗi người đều có một lý do để ở lại hay rời đi. Và tôi nghĩ... giờ đã đến lúc mình nên rời đi." Anh đã ở trong khu rừng này từ khi còn là một đứa trẻ, học hỏi những bí mật của thiên nhiên và những bài thuốc kỳ diệu từ sư phụ của mình. Nhưng giờ đây, sư phụ đã qua đời, và anh cảm thấy mình cần phải bước ra thế giới bên ngoài, tìm kiếm những điều mới mẻ và giúp đỡ những người cần đến mình.

"Cậu muốn đi đâu?" Ais hỏi, một sự tò mò khẽ nhen nhóm trong lòng. Chàng không ngờ rằng người phương sĩ trẻ này lại có ý định rời khỏi khu rừng. Chàng đã quen với việc lang thang một mình, nhưng ý nghĩ có một người đồng hành cũng không hẳn là tồi.

"Không rõ nữa," người trẻ tuổi đáp, nhưng đôi mắt màu xanh lá cây lại ánh lên một tia háo hức. "Hay là... cho tôi đi cùng cậu?" Anh nhìn Ais với ánh mắt mong chờ, như một đứa trẻ đang xin phép được đi chơi xa. Anh cảm thấy có một sự kết nối đặc biệt với chàng lữ khách này, một người mang trong mình sự kiên cường và bí ẩn. Anh muốn được khám phá thế giới cùng với người đó.

Ais thoáng sững người, ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ. Rồi chàng khẽ gật đầu, không chút do dự. "Tùy cậu. Tôi không ngại có người đồng hành." Quyết định của Ais đến nhanh chóng và tự nhiên, như thể đó là điều mà chàng đã mong đợi từ lâu. Chàng không biết rõ về người phương sĩ trẻ này, nhưng chàng tin vào trực giác của mình. Chàng cảm thấy rằng người này có một trái tim trong sáng và một tinh thần mạnh mẽ, và rằng họ có thể học hỏi được nhiều điều từ nhau.

Khuôn mặt người trẻ tuổi bừng sáng, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi, niềm vui lấp lánh trong đôi mắt xanh lá cây như ánh nắng sớm mai. "Tôi tên Duri." Anh nói, giọng đầy phấn khích. Cuối cùng thì anh cũng có cơ hội rời khỏi khu rừng và bắt đầu một cuộc hành trình mới.

"Ais." Chàng đáp, một nụ cười hiếm hoi khẽ nở trên môi. Nụ cười của Ais nhạt nhòa và thoáng buồn, nhưng nó cũng đủ để khiến Duri cảm thấy ấm áp. Anh biết rằng chàng lữ khách này đã trải qua nhiều đau khổ và mất mát, và anh muốn được ở bên cạnh để chia sẻ gánh nặng đó với chàng.

Vài ngày sau, khi vết thương trên vai Ais đã lành lại, hai người rời khỏi căn lều nhỏ ẩn sâu trong rừng. Duri cẩn thận thu dọn những vật dụng cần thiết, bao gồm các loại thảo dược, dụng cụ y tế, và một ít lương khô. Anh cũng mang theo một vài bộ quần áo đơn giản và một chiếc áo choàng màu xanh lục để che chắn khỏi thời tiết khắc nghiệt. Trước khi rời đi, Duri dành một chút thời gian để viếng thăm mộ của sư phụ, người đã dạy anh tất cả những gì anh biết. Anh thầm hứa với sư phụ rằng mình sẽ sống một cuộc đời có ý nghĩa và giúp đỡ những người cần đến mình.

Trong suốt hành trình, Duri luôn là người chu đáo chuẩn bị lương khô, sắc những thang thuốc lạ, và tìm những lối đi ít người qua lại. Anh sử dụng kiến thức sâu rộng của mình về thảo dược để chữa trị những vết thương và bệnh tật mà họ gặp phải trên đường đi. Anh cũng có khả năng cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết và địa hình, giúp họ tránh được những nguy hiểm tiềm tàng. Mỗi khi Ais lặng lẽ bước đi, ánh mắt xanh ngọc lam trầm tư nhìn về phía trước, Duri lại len lén nhìn chàng, trong đôi mắt màu xanh lá cây ẩn chứa một thứ cảm xúc không thể gọi thành tên – một sự quan tâm dịu dàng và có lẽ, cả một chút ngưỡng mộ. Duri ngưỡng mộ sự kiên cường và dũng cảm của Ais, người đã trải qua nhiều khó khăn nhưng vẫn không từ bỏ lý tưởng của mình. Anh cũng cảm thấy có một sự đồng cảm sâu sắc với chàng lữ khách cô độc này, người mang trong mình một nỗi buồn khó tả. Vóc dáng cao hơn của Duri khiến những bước chân của anh vững chãi và mạnh mẽ hơn Ais. Anh thường đi trước để mở đường và bảo vệ Ais khỏi những nguy hiểm rình rập.

Thỉnh thoảng, khi họ đi qua những con dốc trơn trượt, Duri theo phản xạ đưa tay ra để đỡ Ais. Cậu thường chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục bước đi, dường như không nhận ra sự quan tâm âm thầm ấy. Ais đã quen với việc tự mình vượt qua mọi khó khăn, và chàng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác. Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim, chàng cảm thấy biết ơn sự quan tâm của Duri. Chàng chưa bao giờ nhận được sự quan tâm như vậy từ ai khác, và điều đó khiến chàng cảm thấy ấm áp và an toàn.

Một buổi chiều, khi cả hai ngồi nghỉ dưới tán một cây cổ thụ rợp bóng mát, Duri bất ngờ hỏi, giọng có chút ngập ngừng: "Cậu... có nghĩ mình sẽ đồng hành cùng ai đó lâu dài không?" Anh đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ giữa mình và Ais. Anh biết rằng họ chỉ mới quen biết nhau được vài ngày, nhưng anh cảm thấy như thể đã biết chàng lữ khách này từ rất lâu rồi. Anh muốn được ở bên cạnh Ais, chia sẻ những khoảnh khắc vui buồn trên đường đi, và giúp chàng tìm thấy mục đích sống của mình.

Ais trầm ngâm một lúc, ánh mắt xanh ngọc lam nhìn xa xăm. "Tôi từng nghĩ là không. Nhưng giờ thì... không chắc nữa. Có người đi cùng cũng không tệ." Chàng thừa nhận rằng sự đồng hành của Duri đã mang đến cho chàng một cảm giác khác biệt. Chàng không còn cảm thấy cô đơn và lạc lõng như trước nữa. Có một người ở bên cạnh để chia sẻ những khó khăn và nguy hiểm, để cùng nhau ngắm nhìn những cảnh đẹp của thế giới, và để trò chuyện về những điều quan trọng trong cuộc sống.

Duri mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chân thành. "Mỗi chuyến đi đều trở nên đáng giá hơn khi có người chia sẻ những khoảnh khắc trên đường." Anh nói, giọng đầy ý nghĩa. Anh tin rằng cuộc sống là một cuộc hành trình dài, và điều quan trọng nhất là có những người bạn đồng hành tốt. Những người bạn sẽ giúp chúng ta vượt qua những khó khăn, chia sẻ những niềm vui, và làm cho cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn.

Ais không trả lời, nhưng trong lòng chàng chợt nhận ra một điều: kể từ khi gặp Duri, những bước chân của chàng đã không còn đơn độc nữa. Sự quan tâm âm thầm và sự đồng hành lặng lẽ của Duri đã mang đến một cảm giác ấm áp mà chàng chưa từng trải qua. Chàng vẫn chưa quen với việc có một người ở bên cạnh, nhưng chàng không phủ nhận rằng điều đó khiến chàng cảm thấy tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com