Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP XXXI

   Sau vụ mất trộm ở lâu đài, mối quan hệ giữa Acchan và Jurina càng lúc càng trở nên tồi tệ. Không chỉ dừng lại ở những câu nói mỉa mai châm biếm, Jurina còn nhiều lần mất bình tĩnh tấn công Acchan.

   Dù sao hai người cũng lớn cả rồi, biết phân biệt đâu là nặng còn đâu là nhẹ, Yuko cũng không định can thiệp vì bên cạnh vẫn còn rất nhiều thứ phải làm.

   "Rồi! Có chuyện gì hai đứa nói thẳng ra xem nào!" - Nhưng chính vì cứ ngỡ chúng có thể tự giải quyết êm đẹp nên sự tình ngày càng nghiêm trọng.

   Bản thân Jurina cũng muốn nói rõ ràng mọi thứ với Yuko - "Ít nhất thì chị ta cũng nên tự mình xuống đây chứ."

   "Không cần! Đây không phải ảo ảnh của em ấy."

   Jurina nghi ngờ quan sát Acchan, tại sao trong tình cảnh này mà vẫn có thể thản nhiên đến như vậy? - "Lần trước chị nói trong chúng ta có nội gián. Theo em không cần cất công điều tra làm gì. Chị ta!" - Jurina thẳng tay chỉ vào Acchan - "Chính là nội gián!"

   "Em có bằng chứng gì không?"

   "Không! Nhưng em đã thấy." - Không giữ được bình tĩnh, Jurina bực bội cao giọng - "Cái đêm Mayu đánh cắp Bảng danh sách, chính mắt em đã thấy chị ta cố tình để Mayu chạy thoát. Chị ta đã có trực tiếp giáp mặt với Mayu, không những không ngăn cản mà còn tạo cơ hội để Mayu bỏ trốn."

   "Đúng chứ?"

   Thần sắc Yuko muôn lần khó chịu, sát khí tỏ ra ngút trời, Acchan cũng đành cúi đầu - "Không sai!" - Vì càng phủ nhận ngược lại càng bất lợi cho mình - "Em đã vô tình gặp em ấy trên hành lang. Và em thừa nhận đã để em ấy thoát."

   "Vô tình?" - Jurina nhếch môi - "Dối trá! Rõ ràng chị đến để hỗ trợ cho chị ấy."

   "Ju! Là em tận mắt thấy chị thả Mayuyu à? Hay em chỉ thấy chỉ đứng một chỗ còn em ấy thì nhảy ra ngoài?" - Bức bách Acchan quay lại hỏi người vừa tố cáo mình.

   "Em..."

   Jurina càng ấp úng thì Acchan càng sấn tới - "Đấy thấy không? Rõ ràng em chưa biết gì mà đã khép tội chị nội gián. Đồng ý chị hận đế chế, nhưng nếu chị tiếp tay tiêu diệt mọi người thì khác gì phản bội lí tưởng của Minami."

   "Vậy em giải thích sao về hành động của mình?" - Thứ Yuko muốn nghe là cốt lõi của vấn đề, chứ không phải những tình tiết chỉ tô điểm cho tình yêu vĩ đại của Acchan.

   "Mayuyu...Dù sao cũng là em gái của chúng ta."

   "Nhưng nó giờ đã là Dracula!" - Yuko phán đúng một câu vô tình - "Nó là kẻ thù. Không còn là người thân."

   "Em biết rồi!"

   Cuối lời Yuko chợt nhấn mạnh - "Cả Jurina nữa! Watanabe Mayu bây giờ với chúng ta chỉ có thể là kẻ thù, gặp thì bắt, còn không thì cứ thẳng tay giết ngay tại chỗ. Có hiểu không?"

   "Vâng!" - Jurina chính là gật đầu trong gượng ép.

   Còn Acchan, chỉ còn đấy một bộ dạng mệt mỏi và bất lực, cô ấy lướt đi như một ngọn gió không tìm được điểm tựa - "Lại nữa à Yuko? Quan điểm của chị lúc nào cũng vậy hết ư?"

   "Ý em là sao?"

   "Maeda Atsuko này...Cái ví dụ điển hình nhất đang hiện diện ở đây, chưa đủ để chị suy nghĩ lại sao?"

   Lời nói Acchan chua xót đến mức cả Jurina cũng phải nín lặng, đau đớn suốt mấy ngàn năm đến giờ mới được bộc lộ, thẳng thắn trước một cô chị chỉ biết mỗi nguyên tắc khô khan.

   Ngày ấy, cũng chính vì sự nhẫn tâm của Yuko mà Acchan vẫn chưa quyết định được tương lai của cả hai, vẫn chưa kịp làm gì thì khoảng cách đã làm mãi mãi, âm dương chia lìa vĩnh cửu.

   Yuko ngày ấy quá nguyên tắc, quá quy củ, không tha thứ cho hành động đáng xấu hổ của một nữ hoàng như Acchan.

   Và những tưởng sau hàng ngàn năm, đặc biệt là sau mối quan hệ trên mức cho phép với Haruna, Yuko đã từng chút nhận ra trên đời vẫn tồn tại những thứ không cần quá hoàn hảo. Thờ ơ một chút, thoải mái một chút, đôi khi lại là tốt.

   Nhưng xem ra người xưa vẫn không sai 'giang sơn dễ đổi, bản tính không dời', Yuko của hôm nay vẫn là một Oshima Yuko không hề biết cảm thông.

   "Với lại..." - Acchan cố nắn một nụ cười, nhưng chẳng hiểu tại sao lại khổ sở như vậy - "Không cần chị ra tay. Mayuyu...Con bé đã tự định đoạt tương lai của mình rồi."

   Trong khi ấy, qua nhiều ngày mà vết thương trong tim Mayu vẫn chưa chịu lành.

   Con bé tìm hết mọi cách, tự đặt giả thuyết để thông cảm cho những câu nói tổn thương từ Yuki.

   Nhưng tất cả đều đã vô dụng....

   Tự giam mình trên mõm đá gần lối vào, con bé từng chút nhớ lại những kỉ niệm trước kia, là khoảng trời kí ức mà con bé không bao giờ quên.

   Con bé nhận ra bản thân đã đi quá xa, đã lầm lở vào một con đường không thể quay đầu.

   Con bé thấy mình của ngày xưa, ngờ nghệch và hậu đậu, ngốc nghếch hay bị mọi người trêu chọc. Dù xấu hổ nhưng đó là những kí ức đẹp lạ kì.

   Rồi chợt choàng dậy, con bé thản thốt tự vấn chính mình: Từ khi nào bản thân trở nên cáo gắt dễ nổi nóng như vậy?

   Chính con bé ngày xưa cũng đã nói 'Chỉ cần có Yuki ở cạnh thì dù chuyện gì xảy đến cũng không cần bận tâm.'

   Rõ ràng trước kia chỉ mong muốn được ở cạnh người thương, không hề mưu cầu một tình yêu hoàn hảo đích thực. Vậy tại sao bây giờ lại nổi giận trong khi thời gian lúc này là vô cùng quý báu?  

   Nhưng nếu quay về lúc này, con bé nên mở miệng thế nào? Tự dưng nổi giận bỏ đi giờ chẳng lẽ cũng trở về không lí do như thế? Quan trọng hơn hết vẫn là thái độ của Yuki.

   Và hơi nực cười một chút khi Mayu ở đây đứng ngồi không yên vì chẳng biết nói gì khi quay lại, còn Yuki, nhân vật chính trong vấn đề nan giải của con bé, lại thong dong cùng Tarot nói xấu con bé.

   "Mayu ý....Em ấy là cái đứa ngang bướng cứng đầu nhất mà tôi từng biết. Lúc nào cũng tự ý quyết định, đã ngốc rồi mà chưa bao giờ chịu tham khảo ý kiến từ người khác."

   Tarot tròn xoe ngồi lắng nghe, hai bàn tay lạo xạo như nói điều gì đó.

   Nhưng Yuki hiểu, giật mình cười lớn - "Đáng tin cậy? Em ấy chả bao giờ đáng tin cậy cả."

   Tarot lại dùng thứ ngôn ngữ kí hiệu, lần này có vẻ rất ưng ý Yuki - "Đúng! Em ấy rất hay nói dối. Phải nói là đã đạt tới một trình độ thượng thừa luôn ấy."

   Tarot vẫn rất châm chú lắng nghe, theo dõi suýt sao từng thay đổi trong thái độ của Yuki - "Nhưng...Lời nói dối của em ấy chưa bao giờ mang đến rắc rối cho tôi. Người luôn bị đẩy vào nguy hiểm, lúc nào cũng là kẻ dối trá em ấy."

   Càng nói tâm trạng càng chùn xuống, nhất thời khiến Yuki quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình - "Và trước giờ, người hi sinh nhiều nhất cũng là em ấy. Em ấy quá tốt bụng, quá hiền lành. Cậu tin không? Tôi chắc chắn giờ này em ấy đang hối hận vì hồi trước nổi nóng với tôi. Đó là cái tôi ghét nhất ở đứa trẻ đó. Tại sao cứ luôn nuông chiều tôi vậy chứ?"

   Tarot vỗ tay như đang phấn khởi, còn Yuki mặt mày vẫn u ám chán chường - "Tôi biết em ấy yêu tôi. Tôi cũng yêu em ấy. Nhưng nếu cứ nuông chiều tôi như vậy...Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

   Có một người yêu thương mình hết mực, luôn đặt mình lên trên tất cả mọi thứ, nói gì làm gì cũng nghĩ đến mình đầu tiên. Tuyệt vời như thế chẳng lẽ với Yuki còn chưa đủ hài lòng?

   Dĩ nhiên không phải là thế. Trong hoàn cảnh của Yuki, bình yên quá lại khiến cô thêm bất an. Đôi khi Mayu nên nổi giận, thậm chí là quát thẳng vào mặt cô, quan điểm cá nhân rõ ràng một chút, như vậy cô mới biết điểm dừng của mình ở đâu.

   Con bé càng cao thượng thì Yuki càng xa ngã, càng dựa dẫm và sẽ càng tổn thương con bé nhiều hơn...

   Không khí đang tâm trạng thì bỗng dưng ai đó chợt xuất hiện, chẽm chệ đặt hai chân bên cạnh lối đi, cười khúc khít.

   "Mayu! Chịu về rồi đó hả? Sa-"

   Tự hỏi nếu là Mayu thì Yuki có hoảng hốt rùng mình như vậy?

   Tự hỏi nếu là Mayu liệu Tarot có tím tái mặt mày đến thế này?

   Không! Chắc chắn là không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com