Chương 15
Hạnh phúc, đối với đa số người thường mà nói, thì đó là một từ rất đỗi bình thường.
Hạnh phúc đối với một người công nhân nghèo có thể chỉ là lấy được một người vợ hiền thảo, sinh một đứa con ngoan và cuộc sống bớt khó khăn hơn.
Hạnh phúc của một giáo viên yêu nghề có thể là càng ngày càng được dạy nhiều học sinh ngoan hơn.
Hạnh phúc của một cô gái có thể đơn giản chỉ là lấy được một người chồng yêu thương mình hết mực và một cuộc sống bình yên, vui vẻ.
Hạnh phúc, tưởng chỉ đơn giản là những điều như thế, nhưng đối với một số người, hạnh phúc thực sự là thứ rất xa xỉ.
Triển Chiêu từ nhỏ đã được ba thương yêu, được mẹ chiều chuộng, được anh trai chăm sóc hết mực. Cậu đi học không cần gia sư, đến lớp không cần chỉ bảo quá nhiều, bài kiểm tra không bị điểm thấp bao giờ. Đối với nhiều người mà nói thì đây chắc chắn là hạnh phúc.
Nhiêu cậu biết rất rõ, cuộc sống của mình không hề hạnh phúc!
Bởi khi còn nhỏ, cậu đã hỏi ba mẹ cậu: Hạnh phúc là gì?
Cha cậu nói rằng: Hạnh phúc là được sống với người mình yêu thương.
Mẹ cậu nói rằng: Ánh sáng là hạnh phúc.
Cậu biết, ba cậu từ khi còn trẻ đã khổ sở kiếm tiền để lập ra được Triển thị, đây là điều không thể bàn cãi. Nhưng cậu biết, dã tâm của ba không dừng lại ở việc có một công ty gia đình nho nhỏ và một tài sản gia đình nho nhỏ.
Mặc dù Triển thị rất trong sạch, nhưng bao nhiêu năm qua, Triển Chiêu biết, bên cạnh Triển thị, ba cậu làm rất nhiều thứ, nhiều đến mức ba lọt được vào trung tâm của hắc đạo và trở thành 'người điều hành' đầu tiên của thành phố S.
Triển Chiêu khi ấy không biết 'người điều hành' là cái gì. Cậu chỉ biết là, đó là một cái tên, một chức vụ không thể trưng ra ngoài ánh sáng cho người khác, đặc biệt là cảnh sát, nhìn thấy.
Lớn hơn một chút, Triển Chiêu được mẹ cho biết, thế giới của họ là thế giới của bóng tối. Một mình họ không thể tự chống lại bóng tối mà ngoi ra ánh sáng được, và ánh sáng cũng không chấp nhận bọn họ.
Cho nên, nếu Triển Chiêu không thể sống được với người mình yêu thương, thì cậu không hạnh phúc.
Nếu Triển Chiêu cậu không thể vươn tới được ánh sáng, cậu cũng không hạnh phúc.
Nhưng Bạch Ngọc Đường lại nói rằng, Cậu rất thiện lương, chắc chắn sau mày cậu sẽ được hạnh phúc.
Lần đầu tiên trong đời, có người nói rằng, cậu có thể hạnh phúc!
Lần đầu tiên cậu biết thêm một điều rằng, nếu cậu thiện lương, cậu có thể được hạnh phúc!
Bạch Ngọc Đường chỉ đơn thuần nói một câu, không ngờ lại có thể làm tan chảy trái tim đơn thuần cứng nhắc của Triển Chiêu, cứng đến độ cậu sẵn sàng dấn thân vào bóng tối để đi theo con đường của cha mẹ, vĩnh viễn chìm vào bóng tối.
Bạch Ngọc Đường cũng không ngờ, chỉ một cây nói đơn thuần ấy, hình bóng của anh đã vĩnh viễn nằm lại trong trái tim của cậu nhóc mười chín tuổi nào đó.
Mà Triển Chiêu cũng không thể ngờ, nụ cười của cậu đã khiến cho trái tim chưa một lần rung động của cảnh sát Bạch hé mở những nốt nhạc đầu tiên, khiến cậu có thể vĩnh viễn chìm trong đau đớn mà không thể tìm được hạnh phúc.
Bởi cha cậu nói rằng: hạnh phúc là được sống với người mình yêu thương!
Ngoài hành lang, Triển Hạo xoay người rời đi. Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ, sợ phải đối mặt với hiện thực khốc liệt, sợ phải đấu tranh với con đường đi đến hạnh phúc, sợ phải đứng trước mặt em trai. Vì anh chưa có đủ can đảm để làm điều ấy, làm những điều giống như em trai, để tìm đến được với thứ hạnh phúc mà họ vẫn hằng mong ước...
Mấy ngày sau đó, hôm nào Bạch Ngọc Đường cũng đến tìm Triển Chiêu. Không biết là do bị câu nói của Bạch Ngọc Đường tác động hay do tính cách vốn có mà Triển Chiêu xử sự rất ôn hòa, tử tế với người khác, hay nhường nhịn, lễ độ với người lớn, quan tâm chăm sóc với trẻ nhỏ, chỉ tội là thích chia sẻ chuyện của người khác nhưng lại luôn giữ kín chuyện của bản thân, cái gì cũng muốn tự mình giải quyết, gặp khó khăn cũng không chịu nói ra. Tóm lại là không hề giống một thiếu gia nhà giàu chút nào.
Hôm nay, Bạch Ngọc Đường lại như thường lệ đến bệnh viện thăm cậu.
Trong phòng bệnh, Triển Chiêu đang nhàm chán cầm điều khiển ti vi chuyển kênh.
“Thế nào rồi?” Bạch Ngọc Đường đi vào, hỏi.
“Ừm, em đỡ hơn hôm qua nhiều rồi, chắc một thời gian nữa là có thể tới trường.” Triển Chiêu gật đầu chào anh, nói.
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống giường, bĩu môi, nói: “Lúc nào trong miệng em chả có câu đó, ngay cả khi vừa tỉnh lại, em cũng đã nói em đỡ rồi, em không sao rồi.”
Triển Chiêu bị anh ta chặn họng cho không nói được gì, chỉ mím môi: “Lần này em nói thật, anh không nghe thì thôi.”
Bạch Ngọc Đường trừng mắt: “Có tốt hay không không phải do em quyết định.”
Vừa nói xong, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, bảo tiêu nói tiếng xin phép rồi mở cửa cho bác sĩ vừa gõ cửa đi vào. Sau khi ông ta nói vết thương của cậu bình phục rất tốt, nhưng mà phải đợi lành hẳn rồi mới được xuất viện, có lẽ cũng mất khoảng hai tuần nữa. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, bác sĩ vì thông cảm cho hoàn cảnh đang đi học của Triển Chiêu nên đã cho phép cậu khi cần có thể làm bài luận để nộp cho giảng viên, tránh phải học lại.
Chờ cho bác sĩ đi rồi, Bạch Ngọc Đường mới hỏi: “Anh vẫn có chuyện không hiểu, hôm đó đứa bé đó nói gì với em?”
“À, nói về chuyện khó hiểu, em còn không hiểu đây, anh làm cảnh sát, chẳng nhẽ không phải đi làm sao, từ hôm em với anh quen nhau, em thấy anh suốt ngày đến đây thăm em?” Triển Chiêu chưa trả lời mà hỏi ngược lại.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, hơi cười: “Em không thích?”
“Không phải, chỉ sợ làm phiền đến công việc của anh mà thôi." Triển Chiêu đáp lời.
Bạch Ngọc Đường lại nói: “Em vẫn chưa trả lời anh mà."
“À.” Triển Chiêu nói: Đứa bé đó là trẻ mồ côi trong cô nhi viện, nó nói rằng, có người nói với nó là sẽ nhận nuôi nó, nhưng với điều kiện là vào giờ này giờ này, nó phải đứng ở đó, đợi cho đến khi có một thanh niên đi chiếc xe thể thao màu đỏ mang biển số SS _ thì đi ra đường. Tóm lại là phải làm thế nào để em đến đúng vị trí đó để hắn ra tay. Nhưng đứa bé đó khá thông minh, nó biết người này muốn hại người chứ không khi nào lại giúp đỡ người, bởi vì nó nhìn thấy người này mang theo súng. Cho nên khi ấy, nó đã đẩy em ra ngoài để tránh đỡ bị kẻ kia ám toán. Nhưng em không hề nhận ra."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Tại sao kẻ đó lại muốn giết em? Khi anh hỏi anh trai em thì anh ấy nói rằng em không thù oán với ai cả."
Triển Chiêu lắc đầu: "Em không biết, có lẽ là bọn người mà công ty của anh trai em từ chối hợp đồng đi?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hơi lắc đầu: "Kẻ bắn em chỉ là người được thuê, cho nên bọn anh không khai thác được thông tin gì cả. Mấy tên gặp em ở nhà hàng Victory đã bị bắt cả rồi. Người muốn giết em có lẽ là đồng bọn đi, hoặc là vẫn còn kẻ khác. Nhưng dù sao thì em vẫn cần cẩn thận hơn nữa.”
Nói xong đứng dậy: "Lát nữa anh có một cuộc họp, anh về trước, em nhớ là không được cậy mạnh đâu. Cái gì không làm được thì nhờ người khác giúp. Biết không?"
"Biết biết." Triển Chiêu bĩu môi: "Anh nói giống y hệt anh trai em vậy."
Bạch Ngọc Đường cười, rời đi.
___________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com