Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Bạch Ngọc Đường thích làm cảnh sát, điều này ai cũng biết. Năm xưa, khi còn học sơ trung rồi cao trung, anh đã có ước mơ thi vào học viện cảnh sát rồi.

Mẹ Bạch không thích con trai làm cảnh sát, nhưng thấy ước mơ của con quá mãnh liệt nên cũng không tiện ngăn cản.

Chỉ có điều, tại sao Bạch Ngọc Đường lại thích làm cảnh sát đây? Rõ ràng, anh rất ghét màu đỏ của máu, càng ghét màu của bộ cảnh phục, nhưng anh lại đi làm cái nghề mà màu đỏ của máu rất hay đập vào mắt.

Ai mà biết...

Hôm nay là chủ nhật, Bạch đội trưởng được nghỉ. Bình thường, vào giờ này, anh đã đang ở trung tâm luyện bắn súng của cơ quan cảnh sát thành phố rồi. Nhưng giờ đã là 10 giờ sáng, anh vẫn nằm trên giường, ngửa mặt lên trần nhà, nghĩ ngợi điều gì đó không rõ...

Thực ra, đêm qua Bạch Ngọc Đường đã nằm mơ, một giấc mơ kỳ lạ...

Anh mơ thấy mình đang đứng ở một nơi xa lạ, trong một khu rừng đào rộng lớn với hàng ngàn đóa hoa đang nở rộ. Ở giữa khu rừng ấy, có một chiếc bàn đá. Bên cạnh bàn, có một thanh niên đang ngồi, thanh niên này mặc một bộ quần áo trắng tinh. Bạch Ngọc Đường nghĩ, hóa ra trên đời này cũng có người thích mặc đồ màu trắng giống mình sao? Nhưng sao bộ đồ kia lạ quá, nó giông giống mấy bộ y phục dụng cụ mà đám diễn viên hay mặc khi đóng phim cổ trang.

Bạch y nhân nọ hơi cúi đầu, mái tóc dài xõa tung tùy ý. Bạch Ngọc Đường theo tầm mắt của bạch y nhân nọ nhìn xuống, mới thấy ở bên chân người nọ có một chiếc tràng kỷ, mà trên tràng kỷ nọ, có một lam y nhân đang nằm, mắt hơi nhắm.

Lam y nhân nọ hình như đang ngủ. Bạch Ngọc Đường nhìn y, âm thầm cảm thán: người này thật đẹp, nhưng sao lại giống Triển Chiêu đến như thế, Triển Chiêu mà mặc cổ trang y phục vào thì chắc cũng chỉ đẹp đến mức này thôi đi?

Bạch Ngọc Đường tò mò đến gần hai người họ. Anh phát hiện, họ không nhìn thấy mình, anh nói thử vài câu, họ cũng không nghe thấy!

Mà ngược lại, lại nghe Bạch y nhân nói với lam y nhân: "Miêu nhi, ngươi lại bị thương rồi. Lão tặc già đó thật đáng chết, cư nhiên dám đả thương ngươi đến mức này, gia gia nhất định sẽ không tha cho hắn!"

Miêu nhi? Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: Người này là nam nhân mà, sao gọi là Miêu nhi?

Lại nghe Bạch y nhân nói tiếp: "Miêu nhi, ngươi ở trong triều đình làm việc cật lực như vậy, quên bản thân như vậy. Nhưng rốt cuộc đổi lại được cái gì? Ngươi chịu ủy khuất cũng không ai minh oan cho ngươi; ngươi bị thương cũng chỉ được chăm sóc qua loa, chưa khỏe hẳn đã phải chạy thục mạng đi phá án; ngươi bảo vệ người ta khiến mình bị thương còn phải chịu tội hộ giá bất lực; họ tranh giành quyền lực lại lôi ngươi ra làm lá chắn; họ tính kế lại lôi ngươi ra làm nhục. Rốt cục, trong mắt tất cả những con người ấy, ngươi là cái gì? Bao đại nhân tốt thì sao chứ, Công Tôn tiên sinh quan tâm thì sao chứ, Vương Mã Trương Triệu biết điều thì sao chứ? Cuối cùng người chịu khổ lại chỉ có ngươi. Tại sao chứ? Ta không cam tâm. Ta càng không muốn chuyện này cứ mãi tiếp diễn. Ta yêu ngươi cho nên ta nhất định sẽ không để bọn họ ức hiếp ngươi. Kiếp này ta sẽ cùng ngươi hộ giá thanh thiên, chia sẻ nặng nhọc với ngươi. Kiếp sau, ta nhất định thay ngươi gánh tất cả chuyện này, nhất định phải khiến ngươi tránh xa chốn quyền lực đáng sợ, khiến ngươi được hưởng hạnh phúc, khiến ngươi từ bỏ ước mong bảo hộ thanh thiên để bình bình an an làm một Miêu nhi bình thường vui vẻ mà sống."

Bạch Ngọc Đường nghe thấy thế thì kinh ngạc: Lam y nhân kia thật thảm!  Đồng thời, lại cảm thán, trên đời này kiếm đâu ra được ngươi như bạch y nhân? Xong lại thấy có gì đó sai sai: Bạch y nhân yêu lam y nhân sao? Hai người đều là đàn ông mà.

Đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy một viễn cảnh khác. Nơi ấy sương khói mịt mù, khung cảnh hoa lệ, tựa như nơi ở của thần tiên[1].

Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường anh lại đang đứng ở một mỏm đá, nhìn ra phía trước. Mà ở trước mặt anh, có một cây cầu, đầu cầu bên này, có một bạch y nhân mặc một bộ bạch y nhuốm máu, ôm trên tay một lam y nhân y phục cũng nhuốm máu.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn dáng vẻ của lam y nhân kia thì hẳn là y đã chết, mà tóc của bạch y nhân kia cũng đã biến thành màu trắng.

Bạch y nhân ôm lam y nhân đi lên cầu, sang bên kia, thân thể đột nhiên bay lên, lát sau đã đứng trên một mỏm đá. Mà trước mặt bạch y nhân lúc này lại có thêm một lão giả mặc một bộ trường bào màu xám.

Lão giả nọ nhìn bạch y nhân, nói: "Ngọc Đường, sao con lại đưa y lên đây? Thường Châu là quê nhà của y, con nên đưa y về quê mới phải."

Bạch y nhân lắc đầu: "Con không muốn đưa y về đó chính là hi vọng, sau khi đầu thai, y sẽ không còn là Triển Chiêu của hiện tại, không cần chịu đau thương, không cần phải khổ sở để cuối cùng phải chịu một kết cục như vậy."

Lão giả thở dài, gật đầu, quay người lại, nói: "Ta có nghe sư phụ ta nhắc đến một truyền thuyết. Rằng ở trên đỉnh Tuyết Thần Sơn, có một đóa hoa, đóa hoa ấy ba ngàn năm mới nở một lần, người ta nói rằng, nếu có thể đợi đúng lúc hoa nở để cầu nguyện, thì đóa hoa ấy sẽ giúp con thực hiện một nguyện vọng. Nhưng để đổi được nguyện vọng ấy, con cần phải trả giá[2]."

Bạch y nhân ngẩn người, hơi cúi đầu xuống nhìn dung nhan của lam y nhân. Lát sau, hắn gật đầu, quỳ xuống, đặt lam y nhân chống đất, khấu đầu với lão giả ba cái rồi đứng dậy, xoay người lại, ôm lam y nhân bay xuống cây cầu.

Bạch Ngọc Đường lập tức kinh ngạc: Người này sao lại giống mình đến như vậy chứ? Hai người này sẽ không phảikiếp trước của mình Triển Chiêu đi? Sao lại hoang đường như vậy?

Sau khi bạch y nhân ôm người tên Triển Chiêu rời đi, lão giả thở dài: "Vốn chỉ là truyền thuyết, trên đời làm gì có đóa hoa nào thần kỳ như vậy. Chẳng qua là 'có thờ có thiêng', coi như là một cách để cứu vớt lại tâm hồn đã nhuốm máu của con đi."...

Bạch Ngọc Đường sửng sốt nhìn lão giả: tâm hồn nhuốm máu sao?

...

Đúng lúc Bạch Ngọc Đường muốn xem tiếp xem bạch y nhân kia sẽ đi về đâu thì anh bị tiếng gọi của mẹ đánh thức.

Mở mắt, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là khuôn mặt đang lo lắng của mẹ.

Mà Trịnh Ngọc Lan lúc này cũng thực lo lắng nhìn con trai: "Con ốm sao? Bình thường giờ này con dậy rồi mà. Cho dù nay không phải đi làm đi chăng nữa thì con cũng chưa dậy muộn thế bao giờ."

Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt: "Con tỉnh rồi sao?"

"Hả?" Mẹ Bạch không hiểu gì.

"Con..." Bạch Ngọc Đường ngập ngừng: "Mẹ tin có chuyện kiếp trước không?"

"Cái gì?" Mẹ Bạch vẫn không hiểu gì.

"Con vừa mơ một giấc mơ rất kỳ lạ." Bạch Ngọc Đường không biết nói làm sao, đành phải thành thật kể lại mọi chuyện.

Mẹ Bạch bật cười: "Làm gì có kiếp trước kiếp sau, chẳng qua là do chấp niệm của mỗi người và duyên phận của họ mà thôi."

"Nhưng mà..."

"Con cho rằng..." Mẹ Bạch ngồi xuống giường: "Kiếp này con làm cảnh sát là vì ước nguyện của 'Bạch Ngọc Đường' năm đó, kiếp này con ghét màu đỏ là vì hai bộ y phục nhuốm máu của hai người và tâm hồn đã nhuốm máu của 'Bạch Ngọc Đường' năm đó sao? Con cho rằng, con với Triển Chiêu nhất định phải là một cặp vì năm đó hai người bọn họ đã vậy rồi sao?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Mẹ Bạch thở dài: "Không có đâu, con phải biết, kiếp trước không hề tồn tại,mà dù có tồn tại đi chăng nữa thì cũng khác kiếp này, con không thể đánh đồng hay suy từ kiếp trước sang kiếp này được. Hơn nữa, cái quan trọng nhất trong tình yêu là xúc cảm, nếu con với Triển Chiêu của kiếp này chỉ là bạn thì vĩnh viễn vẫn chỉ có thể là bạn thôi, con không thể áp kiếp trước vào kiếp này được."

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn mẹ.

Mẹ Bạch lại tiếp lời: "Hơn nữa, con là cảnh sát, Triển Chiêu là con cái nhà kinh doanh, Triển thị lại chưa biết trắng đen thế nào, mà bản thân Triển Chiêu lại là con trai, con nên tự suy nghĩ hậu quả mới phải."

Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Mẹ Bạch đứng lên khỏi giường: "Con nghỉ chút rồi đi đánh răng rửa mặt đi. Mẹ xuống dưới lầu làm chút gì đó cho con."

Bạch Ngọc Đường ngơ ngác gật đầu: hậu quả sao?

Trịnh Ngọc Lan cũng đi ra khỏi cửa.

_____________________________

[1] Đừng nghĩ đâynơi của thần tiên thật nhé, hãy tưởng tượng rằng đó một ngọn núi cao nào đó, là nơi ở của sư phụ 'Bạch Ngọc Đường' nhé.

[2] Các bạn xem Huyễn thành không? Có nhớ ước nguyện Ẩn Liên không? Cái này bạn tác giả dựa trên chi tiết đó.

P/s: Chương này bạn tác giả viết trong lúc phởn, ban đầu bạn tác giả chothành một phiên ngoại nho nhỏ, giải thích do Bạch Ngọc Đường thích làm cảnh sát. Nhưng viết được một nửa lại làm liều cho thành 1 chương trong nội dung chính :)) bạn tác giả tùy hứng vậy đó :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com