Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Là đội trưởng đội điều tra tổ trọng án, Bạch Ngọc Đường biết rõ trách nhiệm của mình. Trước đây, anh có lẽ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày lại có thể vì một người mà bỏ qua việc báo cáo với thượng cấp.

Cách đây vài tháng, chính anh là người đề nghị quét sạch đường dây buôn bán ma túy và thanh trừng hắc đạo. Vậy mà...

Ngồi một mình trong quán bar, Bạch Ngọc Đường tự rót rượu, tự uống. Anh không quên trách nhiệm, nhưng anh không muốn Triển Chiêu bị tổn thương. Lẽ nào chỉ thế thôi cũng không được? Lẽ nào ngay từ ban đầu, họ gặp nhau đã là sai lầm?

Lại uống thêm một ly nữa, Bạch đội trưởng gục xuống bàn. Anh không say, nhưng anh không muốn tỉnh. Tập tài liệu ấy trước khi ra khỏi cảnh cục, anh đã cầm theo. Trước khi làm rõ câu hỏi của cục trưởng, tốt nhất anh vẫn không nên để người khác thấy nó thì hơn.

Một cô gái tới gần anh, đưa ly của mình chạm vào ly của anh, cô gái cười hỏi: "Anh lạ quá, anh mới đến đây lần đầu phải không?"

Bạch Ngọc Đường nhìn cô. Đó là một cô gái trẻ, khá xinh, trông có vẻ như là một cô gái thường xuyên ra vào quán bar.

Cô gái trẻ nói: "Em tên Nguyệt Nhi. Anh trai, em có thể gọi anh là gì? Nhìn anh giống như có tâm sự đúng không?"

Bạch Ngọc Đường nhìn cô gái, nói: "Nhìn ra tôi có tâm sự dễ đến vậy sao?"

Cô gái tên Nguyệt Nhi cười: "Đàn ông đến đây đa phần là tụ tập tìm vui, anh nhìn xem, làm gì có ai ở một mình đâu." Nói rồi nhìn ra phía xa xa, chỉ cho Bạch Ngọc Đường xem.

Cô gái lại nói: "Họ đều đi thành đôi thành cặp. Nói thật, nơi này không phải là nơi các anh nên đến để giải sầu."

Bạch Ngọc Đường theo ý cô nhìn ra xa, thấy nhiều người đang tụ tập với nhau, điều đáng ngạc nhiên là có những người vốn không phải nam nữ nhưng lại ôm ấp nhau.

Cô gái nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Bạch Ngọc Đường thì cười một cái, nói: "Lần đầu anh thấy à? Có vài người không thể ở chung nhà, cũng không thể thuê phòng trong khách sạn thì hay đến đây. Ở đây bọn em phải nhìn ra ai cần nữ phục vụ, ai không cần. Lâu dần kĩ năng nhìn người cũng được bồi dưỡng."

Bạch Ngọc Đường nhìn Nguyệt Nhi, bất ngờ hỏi: "Cô nhìn ra được tôi có tâm sự gì không?"

Nguyệt Nhi nói: "Anh có xích mích với người yêu à?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cúi xuống, nhìn vào ly rượu, không trả lời.

Nguyệt Nhi lại hỏi, có chút dặt dè hơn: "Công việc của anh... có mâu thuẫn với người yêu của anh?"

Bạch Ngọc Đường kinh nhạc nhìn cô, một lúc sau mới nói: "Cũng không hẳn là người yêu."

Nguyệt Nhi thở dài: "Người như anh đến nơi này không thiếu, các anh lúc nào cũng đến lúc không cứu vãn được nữa thì mới uống rượu giải sầu. Lần trước có một anh đến đây, anh ấy làm trong khối ngành nhà nước thì phải, nhưng người thân của cô gái anh ấy yêu lại là trùm trốn thuế, buôn lậu hàng hóa. Anh này vì chút danh tiếng nên đã lợi dụng cô gái để cung cấp thông tin cho cảnh sát. Về sau người thân của cô này bị bắt, cô ấy không đối mặt được với bạn trai nên đã bỏ ra tỉnh khác làm ăn sinh sống rồi lấy chồng. Anh này đến quán của em uống rượu một mình rồi khóc nguyên đêm. Anh ta nói mình hối hận. Em đã hỏi anh ấy, với anh ấy tình yêu hay sự thật quan trọng hơn? Anh ấy nói không biết. Xong anh ấy lại uống rượu tiếp."

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, không nói gì.

Nguyệt Nhi nâng ly uống một ngụm rượu, nói tiếp: "Con người lúc nào cũng phải đứng trước sự lựa chọn, có thể chỉ là chọn sự nghiệp và danh tiếng như anh trai kia, nhưng cũng có thể buộc phải chọn giữa công lý với tình cảm và tình thân. Em không biết có chuyện gì xảy ra với anh, nhưng anh làm gì để đừng hối hận là được."

Bạch Ngọc Đường cười khổ: "Nếu có thể chọn thì tốt rồi."

Nguyệt Nhi đứng dậy, nói: "Nếu dễ dàng thì đã không phải là cuộc sống. Anh không cần lựa chọn, anh chỉ cần trung hòa nó là được."

Bạch Ngọc Đường cúi đầu, rút trong túi ra một tờ tiền, đưa cho cô gái: "Nguyệt Nhi đúng không? Cảm ơn cô."

Nguyệt Nhi nhận tờ tiền, gật đầu: "Phải là em cám ơn anh mới đúng." Nói rồi, cô gái hôn nhẹ lên tờ tiền rồi rời đi.

Ngoài quán bar, phía xa xa, vài người mặc đồ đen nhìn vào trong. Một người đi từ ngoài vào, hỏi: "Thế nào?"

Một người đáp: "Cậu ta uống rượu suốt từ tối đến giờ, nhưng có vẻ vẫn chưa say."

Người kia gật đầu: "Lão đại nói không được động thủ, nhưng phải làm thế nào cho cậu ta tự nguyện đến gặp lão đại."

Người nọ nói: "Người như cậu ta, sao có thể tự nguyện đến gặp lão đại chứ?"

Người kia lắc đầu, đi vào quán bar, đến thẳng chỗ Bạch Ngọc Đường, nói: "Anh là Bạch Ngọc Đường đúng không? Đại ca tôi muốn gặp anh."

Bạch Ngọc Đường nhìn nhíu mày nhìn người trước mắt: "Đại ca anh là ai? Tại sao tôi phải gặp hắn?"

Người mặc áo đen cười, từ trong túi lấy ra một tấm hình, đặt lên bàn: "Anh không phải muốn biết cậu ấy thế nào sao?"

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn tấm hình, lập tức hỏi: "Anh là người Triển Hạo phái tới?"

Người đàn ông lắc đầu, nói: "Muốn biết cậu ấy thế nào thì đi theo tôi."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Anh làm gì cậu ấy rồi?"

Người đàn ông không đáp, chỉ hơi nhếch mép một cái, ra hiệu cho bartender nói muốn một ly whisky rồi ngửa cổ uống cạn, chờ đợi.

Bạch Ngọc Đường đưa tay ra đằng sau, theo bản năng muốn móc súng, ai ngờ người đàn ông lại đặt chiếc ly trống không đang cầm trong tay lên bàn, nói với anh: "Anh chỉ có một người. Chúng tôi có đến mười mấy người. Dù không bằng anh, nhưng chúng tôi nghĩ rằng mình cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa, chúng tôi chỉ là người truyền đạt, không phải muốn đến để đánh nhau với anh."

Bạch Ngọc Đường nhìn về phía cửa, một lúc sau mới nói: "Thôi được, tôi sẽ đi cùng các anh."

Người đàn ông gật đầu, đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường gọi thanh toán rồi cũng ra ngoài. Cuộc chạm chán vừa nãy làm anh thanh tỉnh không ít, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng.

Theo người mặc đồ đen ra khỏi quán bar, Bạch Ngọc Đường lại hỏi: "Cậu ấy giờ thế nào?"

Người đàn ông nhìn anh một cái rồi ra hiệu cho mấy người đứng sau lên xe, lại nói với Bạch Ngọc Đường: "Anh cũng uống khá nhiều rượu nhỉ, nếu không lái được xe thì lên xe này đi."

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm người đàn ông một lát rồi hỏi: "Anh có biết, nếu có người không liên lạc được với tôi, mà lại thấy xe của tôi để lại quán bar, thì sẽ có hậu quả gì không?"

Người đàn ông nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường cười, đi về phía bảo vệ, nói: "Tốt nhất là để tôi thu xếp cho chiếc xe của mình đã." Rồi quay sang phía bảo vệ, nói: "Tôi uống hơi nhiều, đành gửi xe lại chỗ các anh. Nếu có người đến tìm tôi, vui lòng nói tôi đi cùng bạn có chút việc rồi."

Bảo vệ gật đầu.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường mới bước lên chiếc xe đã mở cửa sẵn, nói: "Đi, tôi cũng muốn xem đại ca của anh là người nào."

Đám bảo tiêu đằng sau hai mặt nhìn nhau. Người đàn ông hồi nãy ra hiệu cho mọi người lên xe rồi cũng ngồi vào ghế lái của chiếc xe đầu tiên...
________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com