Chương 4
Bạch Ngọc Đường đến quán bar là để thử vận may xem mình có thu được thêm thông tin gì không. Nhưng sự ồn ào ở đây làm anh thấy khó chịu. Đúng lúc Bạch thiếu sắp hết kiên nhẫn tiếng hai người cãi nhau ở đằng xa lại chấp dẫn sự chú ý của anh.
“Mày nói cái gì? Chuyện hai tên đó bị giết đâu có liên quan đến tao chứ? TMD, tao đâu phải là người không biết điều, chọc vào ai không chọc lại đi chọc cái tên họ Trương đó.” Một người khí thế bừng bừng nói.
“Nếu không phải mày thì còn là ai? Hai tên đó hai đến đây gây sự đòi tiền bảo kê, không phải mày vẫn ghét chúng nó còn gì? Hơn nữa, không phải mày vẫn hận thuộc hạ của cái lão già họ Trương đó giết vợ con mày à.” Người kia khí thế cũng không kém đáp trả.
“Tao đã nói là không phải do tao làm, mày muốn nghĩ gì thì nghĩ, đại ca đã hỏi, tao cũng nói là không biết. TMD, ai cũng nghĩ tao làm cái trò đó là sao chứ? Không chừng chuyện này là do cái tên Triệu Trinh kia giở trò cũng nên, tên đó vẫn ganh ghét với Trương gia cơ mà.”
“Không phải mày thì tốt, tao nói rồi, mày ít gây chuyện thị phi thôi, chọc ai thì chọc, đừng có chọc mấy người Trương Triệu kia, chúng có chống lưng đấy.” Người kia nghe thế, nói.
“Tao biết, không cần mày quan tâm, cho dù không có chống lưng tao cũng không thèm động vào.”
…
Một hồi sau, hai người nọ cũng không nói thêm cái gì, Bạch Ngọc Đường chuyển hướng nhìn xung quanh.
Lúc này, một đám thanh niên cả nam cả nữ kéo nhau vào, ngồi vào chiếc bàn ngay cạnh Bạch Ngọc Đường.
Phải nói đám thanh niên này đúng là đám thiếu gia nhà giàu chân chính, một đám oanh oanh yến yến trong quán bar nói cười ầm ĩ làm Bạch đội trưởng quen yên tĩnh nhà ta thấy đau đầu. Có điều, lúc Bạch Ngọc Đường sắp không chịu được nữa mà rời đi thì lại bị câu chuyện của đám thiếu gia kia hấp dẫn.
Một người nói: “Thật không thú vị, cái tên Triển Chiêu chết toi kia cư nhiên đã hứa rồi còn không đến, xem mai đi học anh đây xử cậu ta thế nào.”
Người khác lại nói: “Ai, Lý Quy, ai bảo sinh nhật cậu lại là rằm chứ, hahaha, cậu ta còn phải về ăn rằm với anh giai, đâu có rảnh rỗi chơi đùa được với chúng ta.”
“Thẩm Kỳ, cậu nói thế là ý gì, rõ ràng là cái tên Triển Chiêu kia không có nghĩa khí mà, đúng là đồ thiếu gia ngoan ngoãn mà, hừ hừ.” Người được gọi Lý Quy đã ngà ngà say, lúc này vừa nấc vừa nói đến loạn thất bát tao.
Một cô gái lại nói: “Ai da, các người tranh cãi cái gì, Triển Chiêu cậu ta bị anh trai quản ghê lắm, đến đi học ngày bình thường còn có người đi theo nữa là hôm nay rủ nhau đi tụ tập quán bar như chúng ta.”
“Này.” Một cậu con trai khác có vẻ đã ngà ngà say, nghe thế lại nói: “Linh Linh, cậu nói vậy là sai rồi. Triển Chiêu hôm trước còn nói hỏi tớ, cuối tuần này có đến Hoàng Yến Vương chơi không? Nghe bảo ở đấy cho phép chơi dã chiến thực địa, mà còn có nhiều mĩ nữ nữa. Hahaha.”
“Cao Bảo Thiên, cậu đang nói cái loạn thất bát tao cái gì đó, cái gì Triển Chiêu rủ cậu đến Hoàng Yến Vương Quán? Chắc là do các người dụ dỗ cậu ta thôi chứ gì? Hơn nữa, tôi thấy Triển Chiêu bảo với tôi là cậu ấy phải giúp anh trai quản lý công ty mà.” Tô Thùy Linh – hay gọi là Linh Linh – cãi lại.
“Aa, đúng rồi đúng rồi.” Một người khác lại nói xen vào: “Triển Chiêu mỗi ngày rời khỏi trường đều đến công ty, các cậu có biết không? Cậu ta nói với tôi, cậu ta phải giúp anh trai xử lý công việc ở công ty cho đến lúc xong việc mới được về nhà. Mà nghe đâu, chiều ngày kia cậu ta còn theo anh trai đi gặp một khách hàng quan trọng nữa.”
“Không phải chứ?” Thẩm Kỳ nhăn mặt: “Chiều ngày kia không phải chúng ta hẹn nhau đi tắm biển sao? Tiểu Triệu, cậu không nói xạo đấy chứ?”
“Xạo gì?” Người tên Tiểu Triệu trừng mắt nhìn Thẩm Kỳ một cái: “Là Triển Chiêu bảo với tôi thế mà.”
“ À đúng rồi…” Một cô gái tóc vàng, khá xinh xắn, trông có vẻ ‘thục nữ’ nhất trong cả bọn, đột nhiên lên tiếng: “Sao hôm nay Tiểu Trương không đi nhỉ? Không nhẽ cậu ta cũng về ăn rằm?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiểu Triệu nói: “Ba cậu ta nhốt cậu ta trong nhà, nói là dạo này tình hình không ổn, sợ xảy ra chuyện, tôi thấy ông ấy chính là lo hão, hai tên kia chẳng phải kẻ đầu não gì mà chỉ là hai tên vô danh tiểu tốt, đâu có đáng để chúng ta để vào mắt chứ?”
“Cậu nói La Hổ với Từ Cường?” Cô gái nọ hỏi.
“Chứ còn ai nữa.” Tiểu Triệu nói: “Hai tên đó là người của chú Trương mà. Nhưng mà Tuệ Lâm à, cô đừng quan tâm mấy chuyện đó làm gì cho mệt người ra. Ha, mấy cái đó là chuyện của mấy ông già, cứ để mấy ông già đó lo đi.”
“Biết thế, nhưng mà dù sao chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, không đến lúc lại không kêu ai được.” Phó Tuệ Lâm nói.
“Cái đó đương nhiên, dù sao chúng ta cũng có năng lực tự bảo vệ mình mà. Haha.” Cả bọn cùng cười, nói, sau đó nâng chén lên cụng ly.
…
Bạch Ngọc Đường nghe nghe một hồi, nhíu mày, chú Trương? Chú Trương nào đây? Trở về bảo mọi người điều tra một chút người họ Trương này. Đồng thời, Triển Chiêu sao? Cậu ta là người thế nào vậy? Nghe có vẻ thú vị!
Đúng lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy một người trong đám thanh niên kia hỏi một câu: “Các cậu thấy, có phải anh trai Triển Chiêu định làm gì đó không? Sao họ lại thần bí vậy chứ? Rõ ràng Triển Chiêu cũng học taekwondo rồi lại được người nhà bảo hộ chặt chẽ như thế, không phải có tật giật mình đi?”
“Ai mà biết được, cậu lắm chuyện thật, chuyện nhà người ta, cậu xen vào làm gì.” Thẩm Kỳ nhíu mày nói.
“Ừ ừ, không xen nữa. Uống thôi uống thôi…”
Lúc này thì Bạch Ngọc Đường cũng rời khỏi quán bar.
…
Vài ngày sau đó, chuyện có người bị giết trong căn nhà nhỏ kia đã lan truyền rộng rãi trong giới hắc đạo, đám ‘bang chủ’ rối rít điều tra thực hư, mặc dù hai người bị giết chỉ là hai tên lưu manh, nhưng hiển nhiên cách giết người như thế không lạ gì với họ hết.
Trong một tòa nhà màu trắng hết sức chói mắt, một người đàn ông tầm 40, 50 tuổi đang ngồi xem văn kiện mà trợ lý thu thập được về vụ án vừa rồi. Lúc này, cửa mở, một thanh niên mặc tây trang đen tầm 28, 29 tuổi đi vào.
“Ba!” Người nọ gọi.
“À, con đến đấy à?” Người đàn ông bỏ văn kiện xuống.
“Ba, ba xem cái gì đó?”
“Cẩm Đường, hải kẻ bị giết kia, con biết là ai không?” Người đàn ông hỏi.
“A?” Bạch Cẩm Đường ngẩn người: “Ý ba là sao?”
“Một người tên La Hổ, một người tên Từ Cường, đều là người của Trương Hoành.”
“Trương Hoành? Hắn trêu chọc ai sao? Mà không đúng…” Bạch Cẩm Đường nhíu mày: “Trương Hoành xưa nay rất an phận mà, có thể nói là không bao giờ trêu chọc ai cũng đúng.”
“Ba biết, nhưng ai bảo Trương Hoành với Triệu Khải là phe cánh của Triển Thanh Phong chứ?”
“Ý ba là, những người này, nhắm vào Triển gia?”
“Ba đang nghĩ vậy.”
“Nhưng mà ba à.” Bạch Cẩm Đường ngồi xuống ghế: “Bây giờ Triển gia là do Triển Hạo làm chủ, hắn cũng rất biết điều, cái gì cần duy trì thì duy trì, cái gì cần tránh xa thì tránh xa, cái gì cần phát triển thì đều nỗ lực phát triển, có thể nói là không làm mất lòng ai! Tại sao lại có người nhằm vào Triển gia được?”
“Con hỏi câu đó con không thấy ngại sao? Suốt ngày con khanh khanh ta ta với nó, còn hỏi ba tại sao được à?” Bạch Hạ Thiên nhìn con trai, hơi châm chọc mà cười.
“Con!” Bạch Cẩm Đường nghẹn họng.
“Được rồi.” Bạch Hạ Thiên không đùa nữa, nói: “Hai người bị chết kia hiển nhiên là một cảnh cáo đối với Triển Hạo, còn chuyện tại sao thì ba không biết, nhưng ba nghĩ, chắc cũng không thoát được khỏi liên hệ với chuyện Triển Hạo đang ngày càng rút ra khỏi đường dây kinh thương Thái Bình Dương kia.”
“Là vì thế sao?” Bạch Cẩm Đường lẩm bẩm.
“Nếu con là bạn nó thì nói với nó, cẩn thận một chút! Hôm nay là hai tên lưu manh vô danh tiểu tốt, cẩn thận mai là hai tên lưu manh mà không vô danh tiểu tốt nữa đâu!” Bạch Hạ Thiên nói.
“Vâng, con biết. Mà…” Bạch Cẩm Đường gật đầu, sau đó đột nhiên nói: “Sao ba lại quan tâm đến Triển gia vậy? Phải chăng vì chú Triển?”
“Con hỏi lắm thế làm gì? Đi ra ngoài!” Bạch Hạ Thiên không trả lời, nhíu mày đuổi con trai ra ngoài.
“Vâng.” Bạch Cẩm Đường bĩu môi, chỉ phải rời đi.
Con trai vừa đi, Bạch Hạ Thiên rút trong ngăn kéo ra một tấm hình chụp đã lâu, trong đó có hai thanh niên tràn đầy sức sống. Ông thở dài, nói: “Thanh Phong, cậu thế mà đã đi được 6 năm rồi, nhớ ngày xưa chúng mình tung hoành là thế… Haiz, hai đứa con của cậu đều rất giỏi, chỉ là, giờ chúng đang gặp khó khăn, cậu nếu linh thiêng thì phù hộ cho chúng đi…”
________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com