Chương 9
Bạch Ngọc Đường là cảnh sát, mặc dù cũng là gia đình giàu có, lại chỉ có hai mẹ con nhưng từ nhỏ, anh đã không biết đến cái gì gọi là ăn chơi. Giới hạn của Bạch Ngọc Đường trong khoản chơi bời chỉ là lâu lâu tụ tập bạn bè, ăn ăn uống uống một chút hoặc lái xe lượn khắp các khu vui chơi giải trí một vòng.
Đương nhiên, cũng vì điều này mà trong đầu Bạch Ngọc Đường đã hơn một lần nghĩ rằng, Triển Chiêu thuộc loại con cái nhà giàu ăn chơi trác táng, không làm nên trò trống gì, nhưng không ngờ, anh lại gặp Triển Chiêu trong tình huống như thế.
Chiều hôm nay, Bạch Ngọc Đường y hẹn đến cảnh cục lấy tài liệu rồi cùng Tiền Phương - nhân viên cảnh sát thuộc phòng cảnh sát điều tra - đến gặp đại diện Triển thị.
Chỉ có điều, khi xe Bạch Ngọc Đường vừa lên đến đường lớn thì lại gặp phải một 'vụ tai nạn'.
Lúc đó, ở giữa đường, có một cậu bé con chừng 5, 6 tuổi đang ngơ ngác đứng. Có lẽ là em bé này đang tìm người nhà đi?
Bạch Ngọc Đường đang định xuống xe thì từ một chiếc xe thể thao màu đỏ đi ngược chiều trước mặt, một cậu thanh niên mặc một bộ đồ thể thao màu xanh bước ra. Người này thoạt nhìn thì chỉ khoảng 19, 20 tuổi thôi, da hơi trắng, ngũ quan tinh xảo, cực kỳ dễ nhìn.
Thanh niên nọ bước tới chỗ em bé, cười với nó một cái, lại hỏi han gì đó. Bạch Ngọc Đường từ trong xe nhìn thấy nụ cười của cậu ta, không hiểu sao đột nhiên ngây ngẩn, hình như tim đã bị lỡ mất một nhịp rồi.
Không biết thanh niên nọ hỏi gì mà em bé kia bỗng nhiên lắc lắc đầu, hoảng loạn chạy đi. Thanh niên nọ hình như không hiểu gì, chạy lại nắm tay em bé, em bé lại vùng vẫy chạy ra.
Đúng lúc này, thanh niên kia đột nhiên ngây ngẩn cả người, buông tay em bé ra, nhìn về một hướng, rồi dĩ nhiên đẩy thằng bé ra một bên. Mà bên cạnh đó, có một chiếc xe màu đen đang đi bình thường đột nhiên tăng tốc, lao thẳng về hướng đứa bé đang đứng. Thanh niên kia kinh hoảng, vội chạy lại chỗ đứa bé nhưng không biết vì sao lại đứng khựng lại, tay hơi ôm sườn trái.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy rõ, thanh niên kia đã trúng đạn, hơn nữa, đầu đạn đã bay ra ngoài. Không kịp nghĩ nhiều, anh phóng xe qua gần đó rồi vòng xe chắn ngang trước đứa bé. Chiếc xe đen kia thấy thế thì cũng hoành xe qua và đụng vào chiếc xe khác nhưng lập tức lùi lại rồi phóng tiếp đi, bỏ lại mấy người đứng ở giữa dòng xe cộ.
Bạch Ngọc Đường bước xuống xe, ôm lấy đứa bé nhét vào xe rồi chạy lại chỗ thanh niên nọ đã gục xuống đường. Hơi đỡ người này dậy, Bạch Ngọc Đường mới thấy, người này nhìn gần còn dễ nhìn hơn là khi ở xa.
Có điều, Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp nói gì, người này dù đau nhưng vẫn khẽ cười với anh một tiếng như để cảm ơn đã cứu đứa bé kia.
Tim Bạch đội trưởng lại lỡ thêm một nhịp nữa...
Thấy người nọ đột nhiên mở to mắt nhìn anh, Bạch đội trưởng hỏi một câu: "Sao vậy?"
Nhưng anh không nghe được câu trả lời mà lại cảm thấy người nọ đột nhiên kéo mình xuống, anh hơi mất thăng bằng, liền chúi xuống. Không ngờ thanh niên nọ lại dùng anh làm nơi trợ lực để vươn người dậy, chắn sau lưng anh rồi đưa tay ôm lấy anh.
Đúng lúc Bạch Ngọc Đường không hiểu ra làm sao thì lại nghe thấy tiếng xé gió rất nhỏ truyền tới. Anh sửng sốt: Có người vừa nổ súng? Ý nghĩ vừa bật ra, anh đã xoay người lại, kéo thanh niên kia ra ngoài. Nhưng không ngờ, thanh niên này lại nhất quyết không buông tay. Không kịp nghĩ nhiều, anh vội rút súng, bắn ra một phát, nhưng vẫn không kịp vì tay anh vốn đã bị thanh niên nọ ôm chặt, phải dùng sức mới gỡ được ra.
Thanh niên ấy đột nhiên 'a' một tiếng. Bạch Ngọc Đường hoảng hồn, biết là viên đạn đã ghim vào người này. Anh liền giơ súng về hướng 10 giờ. Quả nhiên, ở xa xa, trên một thân cây, có một người đang vội vã leo xuống. Hơi nhắm một mắt, Bạch Ngọc Đường bắn ra một phát. Người kia không tránh được liền ngã xuống đất.
Bạch Ngọc Đường rút điện thoại ra gọi xe cứu thương rồi lại gọi về cho cảnh cục, bảo người đến hiện trường bắt người và thu thập chứng cứ. Xong xuôi đâu đấy, anh nhìn người nọ.
Lúc này, chiếc áo thanh niên đang mặc vốn màu xanh nhưng đã bị màu máu nhuộm đỏ đến chói mắt. Bạch Ngọc Đường ghét màu đỏ, đặc biệt là màu đỏ của máu, từ khi sinh ra anh đã ghét rồi, cho nên quần áo anh mặc, đồ vật anh dùng, nếu không phải màu trắng thì phải là màu đen.
Lại nói, thanh niên nọ bị trúng hai phát đạn, đã không còn khí lực để đứng dậy nữa, lúc này chỉ có thể vịn tay Bạch Ngọc Đường để lấy người anh làm chỗ dựa. Bạch Ngọc Đường một tay cất súng đi, một tay ôm lấy hông người nọ, đỡ lên, rồi lại gấp gáp, sao giờ này xe cứu thương còn chưa tới?
Đúng lúc Bạch Ngọc Đường gấp gáp muốn chết, thanh niên kia lại cười một cái nữa với anh, hỏi: "Anh... tên gì?"
Bạch Ngọc Đường thầm mắng trong lòng: Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn hỏi được tôi tên gì?
Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn đáp: "Tôi là Bạch Ngọc Đường. Tại sao cậu làm vậy? Không có cậu, tôi cũng không bị bắn trúng được."
Người nọ cười cười: "Không ngờ... không ngờ... anh là cảnh sát. Tôi nghĩ anh chỉ là một người tốt thông thường thôi. Vậy mà... tôi lại... lại làm... làm chuyện thừa."
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, lắc đầu: "Cảm ơn cậu, cậu đã cứu tôi. Ân tình này, tôi sẽ báo. Cậu tên gì? Để tôi gọi điện cho người nhà cậu."
Người nọ thu hết khí lực, rút điện thoại từ trong túi ra, đưa cho Bạch Ngọc Đường rồi nhìn anh một cái, nói: "Tôi... là Triển... Triển Chiêu. Hân hạnh... được biết anh."
Nói xong, thực sự ngất đi.
Lúc này, xe cứu thương cũng tới.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người: Người này là Triển Chiêu?
...
Triển Hạo mấy ngày nay vẫn ở nhà, việc công ty giao hết cho mọi người xử lý, hồi nãy, Trịnh Tường gọi điện đến báo, 3 giờ chiều công ty sẽ có buổi gặp mặt với cảnh sát, cho nên anh ta hỏi xem anh có muốn tới không.
Anh còn chưa kịp trả lời thì một chiếc điện thoại khác dùng cho sinh hoạt hàng ngày vang lên.
Số máy hiện lên là của Triển Chiêu, anh hơi cười, không 'alo' mà hỏi thẳng: "Em đang ở đâu?"
Nhưng không biết đầu kia nói gì mà Triển Hạo đột nhiên mở to mắt kinh hãi: "Cái gì?... Chết tiệt! Giờ nó đang ở đâu?... Được, tôi đến ngay..."
Vội vàng bảo lái xe đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố, Triển Hạo chạy thẳng lên lầu hai, nơi có phòng cấp cứu. Đến nơi, anh mới biết người gọi điện thoại cho mình là Bạch Ngọc Đường.
Đây là lần đầu tiên Triển Hạo gặp Bạch Ngọc Đường. Thực ra, anh vốn chả có ấn tượng gì với con người này cả, cho là anh ta chỉ là người dưng qua đường. Nhưng giờ nhìn lại, rõ ràng mình chưa gặp người này, nhìn sao lại quen mắt như thế?
Lúc này, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, Triển Hạo mới nói với Bạch Ngọc Đường: "Chào cậu, tôi là anh trai của Triển Chiêu, là cậu đã gọi điện thoại cho tôi sao?"
"Chào anh. Tôi là Bạch Ngọc Đường." Bạch Ngọc Đường bắt tay Triển Hạo, nói: "Tôi gặp cậu ấy trên đường, cậu ấy bị trúng đạn chứ không phải bị tai nạn ô tô."
"Sao? Anh chứng kiến? Không phải anh là cảnh sát sao?" Triển Hạo sắc mặt trắng bệch, cười lạnh một cái.
"Là lỗi của tôi." Bạch Ngọc Đường đích xác đuối lý nên chỉ có thể nhún nhường: "Chúng tôi sẽ làm sáng tỏ vụ này."
Triển Hạo nhếch môi, định nói gì đó thì một người đàn ông trung niên mặc tây trang kiểu bảo tiêu chạy đến.
Bạch Ngọc Đường nhìn rõ mặt Triển Hạo lại tối đi thêm chút nữa, anh ta nói với người kia: "Chú Vương, hôm nay chú đi đâu? Tại sao lại để Tiểu Chiêu lái xe? Tôi nhớ hôm nay không phải là ngày nghỉ của chú cơ mà?"
"Chủ tịch... tôi xin lỗi... là tôi sơ ý, cậu ấy mới mua xe nên muốn tự lái... Tôi..." Người được gọi chú Vương kia lắp bắp nói.
"Chú nói thế mà nghe được sao? Tôi giao Tiểu Chiêu cho chú, việc duy nhất là đưa nó đi, đón nó về, vậy mà chú lại... Tại sao chú không đi cùng nó? Tính cách nó thế nào, chú không phải không biết. Vậy mà chú vẫn..." Triển Hạo nổi giận.
"Tôi..." Người đàn ông nọ không biết phải nói gì, chỉ có thể yên lặng cúi đầu xuống.
Triển Hạo tức giận quay người đi: "Chú về đi, từ mai không cần đưa đón Tiểu Chiêu nữa."
"Chủ tịch... tôi..." Người gọi chú Vương kia kinh hãi, vội gọi một tiếng nhưng rốt cục cái gì cũng không cái gì cũng không dám nói.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, định lên tiếng thì bên kia, Phương Tĩnh không biết đến từ khi nào, liền dắt Triển Huy tới, đẩy đẩy thằng bé về phía cha nó. Cậu nhóc nhìn mẹ một cái rồi tới kéo kéo tay áo cha: "Cha, cha đừng tức giận nữa. Chú sẽ bình an vô sự mà. Cha bỏ qua cho ông Vương lần này đi. Nhà ông ấy nghèo lắm, nếu mất việc thì sẽ không có tiền."
Thở dài, Triển Hạo dùng cánh tay không bị thương xoa xoa đầu thằng nhỏ. Phương Tĩnh bấy giờ mới nói: "Anh từng tức giận, cẩn thận vết thương."
Triển Hạo không trả lời, chỉ gật đầu, rồi quay sang nói với chú Vương: "Chú về trước đi, sau này không được để Tiểu Chiêu tự lái xe ra ngoài một mình nữa."
Chú Vương vội vã cảm ơn mọi người rối rít rồi rời đi.
Lúc này, đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra, đó là một người đàn ông cao, gầy, tầm 40 tuổi, đeo một cặp kính trắng. Ông ta nhìn mọi người xung quanh một lượt, nói với Triển Hạo: "Các cậu cũng giỏi thật, mấy hôm trước vừa tới tận nhà băng bó vết thương cho cậu, nay lại vào phòng cấp cứu phẫu thuật cho em trai cậu! Năm nay là năm sao chổi của hai anh em nhà cậu à?"
Triển Hạo ngẩn người, không biết nói làm sao. Còn Bạch Ngọc Đường lại nhíu mày một cái: Vị bác sĩ này, mình gặp ở đâu đó rồi sao?
_________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com