Phiên ngoại 2: Một mảnh cuộc sống thường ngày của hai bạn trẻ
Lời của tác giả: Đây là một phiên ngoại ngăn ngắn dành cho Chiêu Bạch hai bạn. Tác giả báo trước, sẽ không có đoạn thổ lộ tình cảm, không có H chi hết (thực chất là méo biết viết). Các bạn nếu cảm thấy mối quan hệ này quá miễn cưỡng thì cũng bỏ qua đi, ha :))
__________________________
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời sau khi về nước được một tháng, Triển Chiêu vẫn chăm chỉ với công việc đánh cờ cùng Chu công của mình.
Đã 10 giờ sáng rồi mà cậu vẫn chưa chịu rời khỏi giường. Bạch Ngọc Đường hết cách, đành lên phòng, lôi người ra khỏi chăn, nói: "Chiêu, dậy thôi, sắp trưa rồi. Em không định ăn sáng sao?"
Triển Chiêu ừ hữ hai tiếng, xoay người, gạt cái tay của người nào đó ra, tiếp tục ôm gối ngủ.
Bạch Ngọc Đường bật cười, cúi xuống, mổ một ngụm vào trán cậu, nói: "Dậy đi, trưa rồi."
Hừ hừ hai tiếng nữa, Triển Chiêu mới bò dậy, phụng phịu nói: "Cũng tại anh."
Bạch Ngọc Đường cười cười, nói nhỏ: "Có cần anh bế không?"
Nghĩ đến chuyện đêm qua, Triển Chiêu mặt đỏ bừng, đẩy anh ra, đứng dậy, không ngờ thắt lưng bỗng truyền đến một trận đau nhức, vội bám lấy Bạch Ngọc Đường, thở dốc.
Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt xanh mét của cậu, vội đỡ lấy người, nói: "Em không sao chứ?"
Triển Chiêu trừng mắt nhìn anh, thở hai hơi lấy sức liền tiếp tục tập tễnh bước về phía nhà tắm.
Bạch Ngọc Đường mặt dày đi theo, còn nói: "Ai bảo em cứ khiêu khích anh."
Nghe được câu nói bỡn cợt của anh, Triển Chiêu tức giận trừng mắt nhìn anh một cái nữa, rồi đóng sầm cửa nhà tắm lại, bỏ mặc Bạch Ngọc Đường đang cười bỉ ổi ở bên ngoài.
Hai người vừa ăn sáng vừa nói chuyện.
Triển Chiêu gọi: "Ngọc Đường."
"Ừ?"
"Có chuyện này em muốn hỏi anh."
"Ừ."
"Anh..." Triển Chiêu chống đũa, ngập ngừng hỏi: "Anh rốt cuộc thích em từ khi nào?"
Bạch Ngọc Đường nhìn cậu, nói: "Nếu nói anh để ý đến em từ lần đầu tiên nhìn thấy em, em tin không?"
Triển Chiêu nghiêng đầu: "Là cái lần em giúp anh đỡ viên đạn trên đường cao tốc kia?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Lúc đó em cười, nhớ không? Anh đã bị nụ cười của em câu mất từ ngày ấy. Nhưng khi ấy anh chỉ nghĩ em thật ngốc. Sẽ không có ai tùy tiện dừng xe trên đường cao tốc hết, nơi đó nhiều người, có đứa bé ở đấy mà lại không ai cứu sao? Nhưng sau đó anh nghĩ, bao nhiêu người thế, rốt cục chỉ có em mạo hiểm dừng xe để cứu đứa bé đó, cuối cùng còn bị ám sát nữa."
Triển Chiêu nhìn anh, không nói chuyện.
Bạch Ngọc Đường nói tiếp: "Nhưng khiến anh nhận ra anh thích em là cái lần em đến cảnh cục, đưa cho anh tập tài liệu, sau đó anh nói anh không thể nhận thứ đó, sau đó em bỏ đi."
Hơi cúi đầu mỉm cười, Triển Chiêu nói: "Anh không biết, ngày ấy đến tìm anh là em cố ý, em chỉ muốn thu hút sự chú ý của 'người điều hành' thôi. Em không muốn anh hai có chuyện gì nên cố tình làm thế."
Bạch Ngọc Đường cười, buông đũa, ôm cậu vào lòng, nói: "Anh xin lỗi, anh không nghĩ lời nói ngày ấy lại làm tổn thương em. Sau đó anh hối hận nên gọi điện cho em nhưng em tắt máy, sau đó anh lại gọi điện đến nhà em mới biết em bị Triển Hạo đánh."
Triển Chiêu nói: "Anh không cần xin lỗi, chuyện qua rồi mà. Nói thực, lúc ấy em chỉ nghĩ rằng, không ngờ ngay cả anh cũng cho rằng, hắc đạo bọn em vĩnh viễn không thể sống đàng hoàng. Sau đó về nhà, anh hai cũng chỉ đánh em một cái. Sở dĩ anh ấy nhốt em trong nhà là vì không muốn bọn họ chú ý đến em, nhưng lúc ấy em đã không hiểu nên đã không muốn ăn uống gì hết, chỉ cảm thấy mình đã gây ra chuyện lớn. Nhưng mà..." Ngẩng lên nhìn Bạch Ngọc Đường, cậu nói tiếp: "Chuyện anh Cẩm Đường bắt cóc anh làm em sợ muốn chết. Cũng may anh không sao nữa."
"Ừ, giờ chúng ta đều không sao nữa." Bạch Ngọc Đường nói: "Đúng rồi, anh cũng muốn hỏi em chuyện này, em rốt cuộc thích anh từ khi nào?"
Chớp chớp mắt, Triển Chiêu đẩy anh ra, nói: "Em không nói đâu. Anh tự đoán đi."
"Từ cái lần em vào viện lần thứ hai kia?" Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn cậu.
Triển Chiêu cười cười không nói.
"Từ lúc anh nằm viện?"
Triển Chiêu vẫn cười không nói.
"Không nhẽ từ cái lần em chạy đến tận ngôi nhà hoang kia cứu anh?"
"Đều không phải. Sớm hơn nữa kìa." Triển Chiêu nhỏ giọng lầm bầm, mặt hơi đỏ lên.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người.
Triển Chiêu lí nhí nói: "Anh có nhớ cái lần em nói với anh rằng cứu người 'cảm giác như mình vừa tạo ra một sinh mạng vậy' không? Sau đó em nói rằng, anh hai em không thích cứu người, sau đó anh đã nói gì?"
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, anh nhớ rõ, lần đó anh từng khuyên cậu 'đừng suy nghĩ quá nhiều, cứu người, nhất định sẽ có ngày được đền ơn báo nghĩa. Cậu thiện lương như vậy, tương lại nhất định sẽ hạnh phúc'. Anh nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cậu, cười xấu xa, nói: "Không nhẽ từ ngày ấy em đã thích anh rồi?"
Triển Chiêu bĩu môi đập Bạch Ngọc Đường một cái: "Anh hưng phấn cái gì chứ?"
Bạch Ngọc Đường cười tươi, nói: "Chiêu, anh đúng là nghĩ không ra đấy. Thế này thì anh phải tự phạt thôi."
"Phạt thế nào?" Triển Chiêu hỏi, tự nhiên có linh cảm không hay.
Bạch Ngọc Đường bật cười, đột nhiên cúi cuống, ôm cậu lên, nói: "Anh tự phạt phải hầu hạ em cho tốt."
Triển Chiêu kinh hoàng giãy giụa: "Anh bị điên à? Em không cần, thả em xuống. Em cần anh tự phạt. Thả em xuống mau..."
Bạch Ngọc Đường cười vô lại, bất chấp sự phản đối của cậu, lên lầu, đóng cửa, tắt đèn, à nhầm, kéo rèm...
____________________________
TOÀN VĂN HOÀN
Lời cuối truyện:
1. Truyện này đã viết rất lâu, nhưng vì bản tính lười và có những niềm vui mới nên đã bỏ ngỏ. Nhưng rồi đợt nọ có người hỏi mình 'còn viết nữa không' khiến mình đột nhiên thấy tội lỗi nên hoàn thành hết.
2. Thực ra cái kết này mình đã viết từ rất lâu rồi (từ tận tháng 2/2020 lận), nhưng thấy nó quá sơ sài nên không up, hiện tại cảm thấy quá tội lỗi nên up hết =]]]]]]]
3. Có thể tình cảm trong này hơi bị khiên cưỡng, nhưng mình thực sự không phải người có khả năng viết loại truyện mùi mẫn tình cảm nên chỉ được đến thế =]]]]]]]]]]
Trong truyện cũng có khá nhiều mối quan hệ bị bỏ ngỏ mà điển hình là Triển Bạch hai vị đại ca, các bạn có thể tùy ý hiểu, có thể hiểu theo nghĩa bạn bè bình thường cũng được, mà hiểu thành một mối quan hệ BE-OE cũng không sao. Cả hai có lẽ đã từng qua lại, nhưng giờ dù sao cũng đã có vợ con, bất kể trước đây là loại quan hệ nào thì bây giờ họ vẫn phải làm một người chồng, một người cha có trách nhiệm. Cho nên mối quan hệ này, thực chất đã dừng lại ở khoảnh khắc Triển Hạo lấy vợ rồi. Bây giờ họ tuy vẫn phóng túng, vẫn qua đêm tại khách sạn, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa, họ sẽ không làm trò mà bất kỳ ai cũng khinh bỉ đâu, bởi vì người phụ nữ của họ tuy không yêu họ nhưng vẫn hết lòng vì họ, vì gia đình nhà chồng, và vì cả bạn bè của họ, giống như việc Phương Tĩnh tuy là vợ của Triển Hạo nhưng lại tự nguyện luật sư bào chữa cho Bạch đại ca và thắng kiện vậy.
Rồi, hết thật rồi nhé.
Thân ái.
Quyên Quyên.
26/09/2021.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com