Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Jihoon ngồi ở phòng nghiên cứu riêng hạ cặp mắt kính xuống bàn rồi vươn vai. Cậu vừa mới hoàn thành xong ca phẫu thuật lúc hai giờ, xong thì ngồi lì trên bàn xem bệnh án, bữa tối không có gì lót dạ đàng hoàng.

Jihoon mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh dương dạo một vòng căng tin tìm chút đồ uống. Đang loay hoay ở quầy thì Jeongwoo mặt nhăn mày nhó đi đến.
"Hôm nay cuối tuần mà em không về à?" Jihoon đưa thẻ cho nhân viên trả tiền thêm một cốc cà phê cho Jeongwoo.

"Anh đi mà hỏi đứa em quý hoá của anh kìa. Lúc sáng đi xem mắt làm gì cho bị trúng thực, báo hại em phải thay cậu ấy làm phụ mổ cho giáo sư." Jeongwoo nhận lấy ly cà phê từ Jihoon rồi gắt gỏng.

"Em bực vì nó đi xem mắt người ta chứ có phải bực vì phải thay nó làm việc đâu." Jihoon mỉm cười rồi uống lấy một ngụm cà phê đắng. Còn lạ gì hai đứa mãi không lớn này.

Ai trong bệnh viện này mà không biết Jeongwoo là cháu trai của viện trưởng, ba mẹ là giáo sư có tiếng, gia đình dòng dõi ba đời làm ngành y, cả cái bệnh viện to tướng này cũng thuộc gia đình nhà nó. Vừa giỏi giang, hậu phương lại đủ vững chắc, mỗi bước đi của Jeongwoo ở bệnh viện đều được trải bằng ánh nhìn kiêng nể của mọi người, chỉ mỗi bạn cùng kí túc xá, bác sĩ nội trú năm hai, Haruto, là không có chút nhân nhượng nào dành cho Jeongwoo.

So với Jihoon thì gia cảnh của Jeongwoo đúng thực tốt hơn nhiều. Ba mẹ Jihoon chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, cuộc sống cũng gọi là ổn định, đủ nuôi Jihoon ăn học chừng ấy năm trở thành bác sĩ. Nhưng cái quan trọng là Jihoon trước kia chẳng có đầu dây mối nhợ nào ở bệnh viện lớn để nhờ vả. Lúc trước cứ tưởng học hành đàng hoàng tử tế hết lòng thì sẽ sớm thăng quan tiến chức, nhưng giờ thì Jihoon mới biết là có nhiều việc, không phải chỉ giỏi thôi là được.

Nếu chịu quan sát sẽ rõ ngay, bác sĩ mới đến chỉ muốn làm quen với những người như Jeongwoo, mấy ai muốn chạy theo sau lưng một bác sĩ bình thường như Jihoon bao giờ.

"Còn buổi triển lãm ấy, anh không đi thật ạ? Nghe bảo có cả tranh vẽ anh đấy." Jeongwoo dạo bước cạnh Jihoon dọc hành lang bệnh viện nói.

"Junkyu bảo thế à?"

"Dạ không, là Ruto nó đồn."

Jihoon cười bất lực.

Jihoon và Junkyu chia tay được một khoảng thời gian, lúc chia tay là lúc Junkyu đang tất bật chuẩn bị cho buổi triển lãm mà Jeongwoo nhắc đến. Trong lòng Jihoon không hình dung ra được bức tranh Junkyu vẽ mình sẽ ra sao. Liệu sẽ xấu xí hệt như mối quan hệ của họ bây giờ không? Jihoon thật sự thắc mắc.

Jihoon tán gẫu với Jeongwoo một chút thì trời cũng tờ mờ sáng. Jihoon thay một bộ đồ mới, choàng bên ngoài chiếc áo blouse trắng có hơi nhăn, chuẩn bị đi đến phòng thăm bệnh. Bệnh viện tấp nập ồn ào như mọi ngày, mùi thuốc khử trùng ở khoa cấp cứu mà Jihoon đã quen thuộc trong suốt một thời gian dài làm cậu cảm thấy dễ chịu, dù mọi người thường rất ghét nó.

Jihoon đứng ở quầy lễ tân xem lại một vài bệnh án và công việc trong ngày thì tiếng cãi vã ồn ào trước cửa phòng cấp cứu làm cậu chú ý đưa mắt nhìn.

"Đừng bày trò nữa được không? Anh rất bận."

"Em đã bày trò gì đâu? Anh không muốn đến thì thôi."

Hyunsuk mặc một chiếc quần jeans ở đầu gối được cắt xén trông bụi bặm, một chiếc áo thun bên trong và khoác vest đen bên ngoài. Kiểu ăn mặc lộn xộn khó hiểu, thoạt nhìn cũng đủ biết không phải một người bình thường, không bình thường trong cái suy nghĩ của Jihoon. Đối diện Hyunsuk là một cô gái, từ trên xuống dưới đều là một cây đồ hiệu, theo lời của y tá ở quầy, cô gái ấy mới vào viện sáng nay, tình trạng không có gì bất thường, nhưng vẫn nằng nặc yêu cầu được ở lại.

Jihoon tặc lưỡi không muốn xen vào chuyện của người khác, nhất là chuyện của tầng lớp xa hoa hào nhoáng, nhưng tiếng cãi nhau cứ ngày một lớn.

"Xin lỗi khi chen ngang nhưng hai người có thể tìm một nơi khác để nói chuyện với nhau không? Đây là khu bệnh, bệnh nhân cần được yên tĩnh nghỉ ngơi. Không hay lắm nếu cứ ồn ào thế này." Jihoon tiến lại gần cẩn trọng nói.

"Thật không hiểu nổi em." Hyunsuk nói rồi đưa mắt lườm về phía Jihoon một cách sắc lạnh làm Jihoon hồi hộp lùi về sau một chút.

Hyunsuk nhanh chóng rời đi đầy giận dữ trong tiếng gọi vọng của cô gái mà không thèm đoái hoài. Jihoon cúi người cười đầy gượng gạo với cô gái đang đứng đó rồi cũng trở lại công việc của mình.

"Thằng cha đó tự nhiên lườm mình vậy!" Jihoon bực bội khi nhìn thấy Hyunsuk qua ô cửa kính bệnh viện, anh đang bước lên chiếc xe hơi hạng sang màu xanh dương sành điệu, có cửa xe thiết kế dạng cánh bướm, mà đối với Jihoon chỉ có hội nhà giàu khoe mẽ mới đi.

Nhưng đứng ngẫm một lúc, Jihoon lại thấy Hyunsuk trông rất quen, hình như dạo trước đã từng thấy đâu đó, trên điện thoại hay truyền hình gì đó Jihoon cũng chẳng còn nhớ rõ.

"Chẳng có việc gì nghiêm trọng cả, chỉ vì em ấy muốn anh đến thôi." Hyunsuk đặt ly cà phê xuống bàn rồi thở dài đáp.

Asahi ngồi nghiêm nghị trên sô pha ở studio nghe Hyunsuk than phiền về chuyện sáng hôm nay. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như bạn gái của Hyunsuk mới sáng không giãy nảy gấp gáp gọi cho Hyunsuk đến bệnh viện dù chẳng có chuyện gì nghiêm trọng.

"Thấy anh có vẻ chán nản lắm, dạo này công việc không tốt ạ?"

"Ừa, công ty dạo đây hơi lằng nhằng chuyện bản quyền, anh định hết hợp đồng sẽ ra làm riêng. Em thấy sao?" Hyunsuk ngồi xuống bên cạnh Asahi thở dài hỏi ý.

Công ty của Hyunsuk dạo đây đã chuyển nhượng cổ phần cho một cổ đông mới, nhân sự có sự thay đổi nên công tác làm việc cũng không làm Hyunsuk thấy hài lòng. Hyunsuk là người làm nhạc giỏi, lại có gu thời trang, chỉ là Hyunsuk tham vọng nhiều hơn, không muốn mãi chôn chân mình ở công ty, càng không muốn âm nhạc của mình bị lệ thuộc tư bản. Thêm việc công ty Hyunsuk đang bàn bạc thỏa thuận muốn Hyunsuk nhượng bản quyền một số bài nhạc lại cho ca sĩ trình bày, chuyện mà Hyunsuk chẳng hài lòng chút nào.

"Em thấy ổn thôi nếu anh có những dự định riêng cho mình. Dù gì thì anh cũng có studio riêng rồi, chỗ đứng và mối quan hệ trong ngành cũng không phải tệ. Anh biết mà, em sẽ ủng hộ anh thôi."

"Ừa, anh vẫn đang nghĩ. Còn em, buổi triển lãm thế nào rồi, hiếm khi thấy em hợp tác với người kém tiếng. Hôm trước em bảo cậu ta tên gì ấy nhỉ?"

"Junkyu. Anh ấy rất được, hôm đó anh có đến không? Em sẽ giới thiệu cho anh."

Hyunsuk gật gù. Asahi là người em thân thiết hiếm hoi mà Hyunsuk quen trong nghề. Asahi là nhân viên sáng tạo nghệ thuật cùng công ty với Hyunsuk. Asahi cũng có những dự án riêng, nhưng không có quá nhiều tham vọng như Hyunsuk, nên cậu chọn cách an phận ở lại công ty, mặc dù những người cũ đã dần rời đi hết.

Asahi đang bày biện ở phòng khách studio của Hyunsuk vẽ vời, song cũng tán gẫu vài chuyện bên lề buổi triển lãm cho Hyunsuk nghe. Còn Hyunsuk thì chẳng khác nào kẻ sầu não vô định, cứ nằm dài trên sô pha mà chẳng buồn đáp lại lời nào.

"Anh định khi nào thì nói với em ấy?" Asahi dừng nét cọ vẽ xoay người nhìn Hyunsuk.

"Chuyện gì?" Hyunsuk hỏi lại dù biết rõ người mà Asahi đề cập là ai, cũng rõ chuyện mà Asahi muốn nói đến là gì.

"Chia tay đó. Anh định cứ thế này hoài hả? Yêu đương gì kiểu này, chấm dứt cho xong."

"Ừa, để anh tìm lý do đã."

Thật ra trước đó bạn gái Hyunsuk đúng là kiểu người mà Hyunsuk rất để tâm đến, đồng điệu với Hyunsuk về khoản thời trang đã là một điểm cộng vô cùng lớn. Nhưng nếu nói đúng cái trọng tâm của hai người yêu nhau thì Hyunsuk không cảm thấy sâu đậm chút nào.

"Thì cứ chia tay cho xong, anh còn định tìm lý do gì nữa?" Asahi bất lực đến nỗi ý tưởng vẽ vời trôi tuột đâu hết. Thường ngày Hyunsuk luôn là người chủ động nắm bắt mọi thứ, là kiểu người rất dứt khoát, không hiểu sao dính vào tình yêu thì cứ như bị đần ra.

"Anh không biết nữa. Lý do gì đó mà không ai phải tổn thương."

"Vậy thì anh đi ngoại tình đi." Asahi nói đùa.

"Khùng hả? Thằng này!" Hyunsuk cầm lấy con gấu bông màu tím than ném vào người Asahi đang cười hơ hớ hài lòng vì trò đùa của mình.

Nhưng sau đó thì Hyunsuk làm theo như vậy thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com