Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 45:

Sau khi Thương Diệc Trụ rời đi, hắn đi qua lối đi ít người qua lại, sau khi bảo tiêu hộ tống hắn tới bãi đỗ xe, bọn họ mới rời đi.

Hắn không vội vã lên xe, mở cửa, lấy ra mũ lưỡi trai màu đen trong xe, đem mũ lưỡi trai đội lên đầu, che lại hơn phân nửa khuôn mặt, thuận tay lấy luôn bao thuốc lá bên cạnh, dựa vào bên cạnh xe.

Thương Diệc Trụ kẹp một điếu thuốc trên tay, châm lửa hút một hơi, phun ra làn sương lượn lờ mờ ảo, hắn hất thần, suy tư, thiếu chút nữa làm tàn thuốc lá cháy tới làm bỏng đầu ngón tay, đem hắn lấy lại tinh thần.

Mày hắn chau lại, hình như hơi có chút tức giận, đúng lúc điện thoại không đúng thời điểm reo lên.

Cảm xúc không kiên nhẫn của Thương Diệc Trụ nổi lên, nhưng nhìn đến người gọi tới, nhanh chóng đem cảm xúc trong lòng đè xuống, hắn dập tắt tàn thuốc, thanh âm bình tĩnh lại: " Mẹ."

Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã gần 10 giờ, hắn nhẹ nhàng nói: " Có chuyện gì vậy?"

Mấy năm trước, mẹ hắn Lâm Tú Uyển, mắc bệnh nặng nên thân thể suy yếu vô cùng, hơi một chút trái gió trở trời, hơn nữa bệnh căn lưu lại từ hồi trẻ, Lâm Tú Uyển không dám quá chiều chuộng bản thân mình, hằng ngày làm việc nghỉ ngơi cực kỳ có quy luật, mỗi ngày đúng 9 giờ tối đã lên giường nghỉ ngơi rồi, giờ này tìm hắn, nhất định là có chuyện gì đó quan trọng.

" Mẹ đã thấy tin tức rồi." Thanh âm nói chuyện của Lâm Tú Uyên dịu dàng ôn nhu, giống như gió xuân ấm áp cọ qua tai.

Thương Diệc Trụ không nghĩ tới chuyện giấu Lâm Tú Uyển: " Qua một thời gian nữa, con nhất định sẽ dẫn em ấy về ra mắt mẹ."

Lúc còn đang đi học hắn đã trực tiếp nói cho Lâm Tú Uyển rằng hắn không thích phụ nữ, bởi vì chuyện này Lâm Tú Uyển thiếu chút nữa đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với hắn, nhưng sau đó thấy hắn quá quyết tâm, dần dà đành phải chấp nhận.

Sau khi chấp nhận rồi, bà lại ngóng trông bên cạnh Thương Diệc Trụ có người chiếu cố hắn, nhưng mấy năm nay Thương Diệc Trụ vẫn không có tìm ai, làm Lâm Tú Uyển cũng lo lắng không thôi.

Lâm Tú Uyển thở dài, mong ngóng bây lâu nay cuối cùng Thương Diệc Trụ cũng tìm được bạn trai rồi, nhưng khuôn mặt này.....

" Đứa nhỏ đó với con trai của dì Tần con lớn lên thật giống nhau, nếu không phải một người họ Từ một người họ Cố, mẹ còn nghĩ đó là cùng một người nữa."

Hai chữ dì Tần từ trong miệng Lâm Tú Uyển phát ra, lông mày Thương Diệc Trụ lập tức không vui rũ xuống, thậm chí còn không còn tâm trạng giả vờ nữa, làm như cực kỳ không muốn nghe.

Thương Diệc Trụ nhàn nhạt nói: " Khuôn mặt giống, tính cách khác nhau một trời một vực."

Nói đến đây, hắn lại nhớ đến Cố Chỉ quật cường ngồi ở mép giường, đôi mắt hồng hồng nhìn hắn chăm chú chờ đợi đáp án từ hắn, Thương Diệc Trụ chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng lại càng tăng lên.

" Nếu cùng đứa trẻ đó ở bên nhau...." Thanh âm Lâm Tú Uyển càng thêm dịu dàng, như đang khuyên nhủ Thương Diệc Trụ, nhưng lại lo lắng hắn sẽ không vui, ngữ khí lại nhẹ nhàng hơn nữa, "..... Chuyện trước kia, nên quên hãy quên đi, một bên vẫn nhớ tới người cũ, một bên lại vui vẻ bên người mới, đối với ai cũng không công bằng."

Thương Diệc Trụ xoa xoa mi tâm: " Con biết."

Giọng điệu của hắn giống như nói cho có lệ, Lâm Tú Uyển thở dài càng sâu, bà bỗng nhớ tới một chuyện khác hỏi: " Hôn lễ của Tiểu Thu đã định được ngày chưa?"

Thương Diệc Trụ: " Định ra rồi, là mười tám tháng này."

Lâm Tú Uyển tính tính thời gian: " Cũng chẳng còn mấy ngày nữa, cơ thể của mẹ không tốt sẽ không đi, đến lúc đó con thay mẹ gửi quà mừng được không?"

" Được." Thương Diệc Trụ đã sớm nghĩ đến chuyện Lâm Tú Uyển sẽ không đi, cho nên phần quà mừng của bà, hắn đã sớm chuẩn bị tốt rồi.

" Đứa trẻ kia biết việc này không?"

Thương Diệc Trụ: " Con không nói cho em ấy."

Lâm Tú Uyển: " Vậy chuyện lúc trước của con, cậu ấy có biết không?"

Thương Diệc Trụ nâng lên mí mắt, không mặn không nhạt nói: " Biết, em ấy không để ý."

Lâm Tú Uyển biết rõ tính cách của Thương Diệc Trụ, mắng: " Là con không thèm đẻ ý hay là cậu ấy không để ý hả?"

Thương Diệc Trụ trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: " Lòng con hiểu rõ."

Lâm Tú Uyển thở dài thật sâu: " Tùy rằng cậu ấy với Tiểu Thu không có quan hệ gì, nhưng cậu ấy là đối tượng con muốn ở bên, hôn lễ của Tiểu Thu con không nói với cậu ấy, một mình đi tam dự, tóm lại không có tốt. Nếu như sau này cậu ấy biết, trong lòng sẽ có hơn phân nửa là không thoải mái, khó tránh khỏi sẽ có một trận cãi vã."

Thương Diệc Trụ: " Con không nghĩ sẽ giấu em ấy."

Lâm Tú Uyển: " Nhưng con không nghĩ chủ động nói cho cậu ấy biết."

Thương Diệc Trụ day day giữa lông mày, khẽ thở dài: " Con đã biết."

Lời nói của mẹ, Thương Diệc Trụ cũng không phải là không hiểu, mà là hắn không muốn đi làm.

Cố Chỉ là người hắn đã bao nuôi nhiều năm bên người, tính cách của Cố Chỉ, hắn là người rõ ràng nhất, nếu như hắn nói ra, trong lòng Cố Chỉ nhất định sẽ càng không thoải mái.

Huống chi có một số việc, hắn không muốn giải thích, cũng cảm thấy không cần thiết phải giải thích.

Lâm Tú Uyển mệt mỏi, không nói nhiều nữa cúp điện thoại.

~ ~ ~ ~ ~ ~

Có lẽ ban ngày ngủ quá nhiều, Cố Chỉ nằm trên giường bệnh, làm cách nào cũng không thể ngủ được.

Cậu chơi trò chơi trên điện thoại thật lâu, rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ, mới vừa nhắm mắt lại, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy từ ngoài vào.

Cố Chỉ còn tưởng là paparazzi lẻn vào được, vội vàng lấy chăn che đầu lại, kết quả đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, mới thò đầu ra nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đứng ngược sáng, bên tai trái đeo ba viên kim cương màu xanh vô cùng bắt mắt.

Oan nghiệt.

Trong đầu Cố Chỉ lúc này chỉ có xuất hiện hai chữ này, cậu chỉ Phí Khâm rồi chỉ cửa phòng bệnh, lạnh lùng nói: " Cút, cảm ơn."

Phí Khâm nghe xong một nửa đóng cửa lại, đi tới ngồi vào bên mép giường bệnh của Cố Chỉ, hai chân thong dài gác lên nhau: " Em bị bệnh, Thương đại ảnh đế không tới thăm sao?"

Cố Chỉ không kiên nhẫn: " Đi ra ngoài."

Phí Khâm không dao động, trào phúng cong cong khóe môi: " Anh luôn suy nghĩ tại sao em lại luôn coi thường anh, hóa ra là em đã chui vào lòng tên họ Thương kia."

" Yên tâm,, nếu không phải là Thương Diệc Trụ...." Cố Chỉ ngoài cười nhưng trong không cười nói, ".... Tôi vẫn coi thường ngài, lăn!"

Phí Khâm cúi người nắm chặt lấy hai tay Cố Chỉ, đè cậu ở dưới người, ý cười lưu manh trên môi biến mất không thấy đâu nữa, trở nên âm trầm đến cực điểm: " Cố Chỉ, mấy năm nay anh vẫn luôn nghĩ tới em, em có nghĩ tới anh không?"

Hắn vốn dĩ muốn chậm rãi theo đuổi Cố Chỉ, nhưng chuyện hôm nay đã phá vỡ mọi kế hoạch của hắn, làm hắn hoàn toàn hoảng sợ.

" Tôi nhớ ngài đây làm cái gì? Nhớ ngài làm như thế nào vứt bỏ tôi? Nhớ tôi ngày trước quấn lấy ngài như thế nào sao?" Cơ thể Cố Chỉ suy yếu, không làm cách nào tránh thoát được hai tay Phí Khâm, chỉ có thể cười mỉa mai hắn, " Nếu như ngài còn một chút lương tâm, làm ơn hãy tránh xa tôi ra một chút."

Phí Khâm nắm chặt tay hắn: " Chuyện lúc trước là anh có lỗi với em, anh vô cùng xin lỗi."

Hắn nói tình cảm vô cùng thắm thiết, Cố Chỉ thì cảm thấy tay hắn đang nắm lấy tay mình ghê tởm tới cực điểm: " Không cần, tôi và ngài đã sớm chẳng có quan hệ gì, hay là Phí đại thiếu gia có sở thích làm tiểu tam sao?"

Phí Khâm: " Nếu em đồng ý ở bên tôi, vứt bỏ Thương Diệc Trụ, anh sẽ không tính là tiểu tam, căng chết là đào góc tường mà thôi."

Cố Chỉ nhìn Phí Khâm giống như đang nhìn người bị bệnh tâm thần: " Ngài có bệnh rồi, đi về uống thuốc thì hơn."

Phí Khâm không thèm để ý, tiếp tục nói: " Lúc trước em thích tôi như vậy, tình nguyện bị thôi học, bị người ba vô lương tâm của anh đánh cũng nhất quyết không lấy ra bức ảnh đó, sợ sẽ ảnh hưởng tới anh."

Những ký ức đen tối như thủy triều ùn ùn kéo tới, ngực Cố Chỉ như có một hòn đá đè chặt trên ngực khiến cho cậu không thể thở được.

Cậu có một bức ảnh chụp, là ảnh Phí Khâm trộm hôn cậu, chỉ cần cậu tình nguyện đưa bức ảnh đó cho giáo viên xem, liền sẽ không có ai nói rằng cậu quấy rầy Phí Khâm cả.

Nhưng cậu không đành lòng, không bỏ được, mặc kệ Cố Cường tát cậu một cái suýt chút nữa làm hỏng lỗ tai, cậu cũng không nghĩ tới sẽ đem bức ảnh đó ra.

Cậu biết những ánh mắt trào phúng trán ghét, giễu cợt, khinh thường đó dừng lại trên người mình đau đớn đến mức nào, mặc kệ Phí Khâm phản bội cậu, cậu cũng không đành lòng nhẫn tâm đem ra.

Nhưng Phí Khâm sao có thể có mặt mũi nhắc lại chuyện năm đó chứ, còn đắc ý tự mãn như vậy!

Cố Chỉ cắn chặt răng, giọng nói căm hận: " Nếu năm đó tôi có thể có được một nửa tỉnh táo như hiện nay, tôi nhất định sẽ mang bức ảnh đó ném vào mặt bọn họ, để cho bọn họ biết là ai dây dưa ai!"

" Em sẽ không...." Phí Khâm nhắc tới chuyện xưa, tâm tình tốt đẹp hơn rất nhiều, "..... Em không bỏ được."

Cố Chỉ nhìn Phí Khâm không biết xấu hổ như vậy, tức giận đến trước mắt tối sầm: " Lăn!"

Phí Khâm không bực, buông tay Cố Chỉ ra, ngồi lại xuống ghế: " Thương Diệc Trụ có thể cho em cái gì, anh cũng có thể cho em những cái đó, em suy xét lại một chút được không?"

Cố Chỉ giờ phút này chỉ nghĩ muốn đấm cho Phí Khâm một quyền, làm cho hắn cút khỏi tầm mắt của mình, cậu còn chưa kịp động thủ, một giọng nói khác không thuộc về hai người bọn họ vang lên.

" Em ấy không có gì phải suy xét hết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com