15
"Em nhớ anh Hyuk đâu có hứng thú với người ngoài, anh đang tìm thanh mai trúc mã mà nhỉ"
"Anh Hanbin hay thanh mai trúc mã anh đều cần"
".. Đúng như những gì em thấy, anh quá ích kỷ Hyuk ạ"
"Cũng không liên quan đến nhóc"
"Ngược lại đấy"
Taerae xoay lưng tiến lại gần Hyuk mà dùng đôi mắt thách thức nhìn anh cùng khóe môi nhếch cao tỏ vẻ hiếu thắng. "Em thích anh Hanbin, rất thích. Em không chấp nhận người mình thích bị người khác trêu đùa, đặc biệt người đó là anh"
"Anh có vấn đề gì sao?" Hyuk cũng không nhượng bộ đáp trả ánh mắt gắt gao của cậu út bằng cái nhíu mày đầy khó chịu, tông giọng cũng đã trầm xuống 7 phần. "Nếu em muốn tranh giành thì nên nhìn lại mình đang đối đầu với ai"
"Anh Hanbin không phải đồ vật để anh nói chữ tranh giành dễ như thế"
"Anh ấy là người của anh"
"Em chẳng quan tâm đâu, vào việc luôn nhé?"
Rút từ trong người một con dao Karambit, Taerae không hề chần chừ mà lao lên cận chiến với Hyuk.
Hyuk mặc dù chẳng có vũ khí gì để đấu lại song sự nhạy bén mau chóng kéo ánh nhìn của cậu ta đến tủ trưng bày katana gần đó. Món quà của một cậu công tử Nhật Bản nào đấy tặng Hanbin bị Hyuk vứt ra ngoài phòng khách được trưng dụng rất đẹp đẽ, nghĩ đã thấy bực tại chẳng ai chịu bỏ nó đi cả.
Nhưng sau trận chiến này Hyuk sẽ ném nó vào thùng rác, thề đấy.
Áng chừng độ nặng và tìm góc đẹp nhất để tặng cho thằng nhóc kia một cái sẹo để đời, Hyuk liên tục bị đẩy vào thế phòng thủ liền nhảy lên chém xuống một nhát thật mạnh, chỉ tiếc thứ bị chẻ đôi là chiếc ghế gỗ gần đó chứ không phải thân xác 1m81 nào đấy.
Taerae di chuyển rất linh hoạt, đó cũng là điểm mạnh để cậu ta lướt xung quanh căn phòng mà chẳng gây tiếng động nào cả. Tiếng dao lia cứ vun vút trong bầu không khí tĩnh lặng, thỉnh thoảng một số thứ lại bị đổ vỡ khiến sàn nhà vừa được Hyeongseop dọn dẹp đã đầy rẫy những mảnh thủy tinh.
Hyuk thì cứ đứng im một chỗ với cây katana trong tay. Hiển nhiên chẳng thứ nào chạm được đến anh nhưng điều đó cũng đồng nghĩa Hyuk không thể động vào Taerae với lưỡi kiếm này. Thằng bé quá nhanh nhẹn để katana có thể lia tới, hoặc do Hyuk chưa đủ thành thạo để chém đứt một vài bộ phận trên cơ thể đối phương.
Cậu công tử họ Koo tất nhiên không chấp nhận sự thật rằng cậu chưa hoàn toàn sử dụng tốt kiếm, cơ mà cứ đứng đỡ thế này thì không phải cách hay.
Cảm nhận hướng gió, cảm nhận sự chuyển động trong không khí ít nhất có thể giúp Hyuk làm Taerae xây xát một chút.
"Đang đánh mà nhắm mắt như vậy là không tốt nha anh Hyuk"
Taerae toan tung một đòn hiểm gần mạn sườn trái của Hyuk liền bị lưỡi kiếm sượt qua cánh tay. Cậu trai lúc đầu còn hớn hở lau đi vết cắt đang dần rỉ máu, một lúc sau chúng ồ ạt chảy ra khiến Taerae có hơi chút bất ngờ, nhìn vậy mà vết thương sâu phết đó.
"Hẳn là chuyến công du ở Nhật cũng giúp anh biết dùng kiếm đấy nhỉ"
"Đó gọi là tài năng em ạ"
"Hahaha, loại tài năng của anh dùng để giết người cũng quá phí hoài rồi"
".. Nhóc cũng để ý anh quá"
"Tất nhiên rồi, em theo sát từng bước chân của anh mà"
Nhìn Taerae cười toét miệng trông đến là yêu đời, Hyuk càng đề cao cảnh giác lùi xuống một bước chân thì một tiếng nổ vang lên, sức nóng lập tức ập tới đẩy Hyuk chới với về đằng trước, ngay lập tức Taerae chớp thời cơ kề con dao Karambit ngay cổ đối phương cứa một đường.
Máu chảy dài thấm đẫm chiếc áo phông trắng của Hyuk. Cậu công tử nhíu mày cầm lấy tay Taerae vật mạnh xuống, cá là Hyuk vừa nghe thấy tiếng xương gãy, bằng chứng là thằng nhóc Taerae nằm im bặt trên sàn rồi.
"..."
"Hình như.. xương sườn số 7 và số 12 của em gãy rồi"
"..."
"Chắc anh quản lý không mắng đâu nhỉ"
"Anh mày không biết, nằm đấy đợi tí để anh gọi bác sĩ"
'Cạch'
"Đồ ăn về rồi đây, đói lắm đúng k-"
Hyeongseop vừa đẩy cửa bước vào đã đứng hình, lần 2.
"Lạnh quá, lần sau anh đừng có kéo em theo nữa"
LEW suýt xoa phà hơi vào bàn tay lạnh cóng đi theo sau Hyeongseop liền cụng đầu vào người đứng trước, cậu nhóm trưởng khó hiểu ló đầu qua xem có cái gì chặn đường anh ấy không mà đứng lại đột ngột như vậy.
À.
Chỉ là một bãi phế liệu lại đâu vào đấy.
"Cái gì đây?"
Hyeongseop tức giận thật rồi.
Hyuk nghe vậy cũng chẳng biết trả lời thế nào cho phải. Nói là cậu vừa đánh nhau với thằng nhóc này để xem anh Hanbin thuộc về ai sao? Có trẻ con quá không?
"Anh Hyuk đánh út vì muốn tranh anh Hanbin với út đó" Taerae được đà ứa hai giọt nước mắt mà mách lẻo. "Anh ấy lăng nhăng lắm, có người trong lòng rồi còn muốn giành crush của em nữa, em muốn tranh lại thì anh Hyuk đánh em gãy xương"
"..."
"Hyuk, Taerae nói đúng không?"
".. Em không có ý kiến"
"Có muốn trăn trối gì không?"
".. Em thắng, anh Hanbin là của em"
"..."
Hyeongseop chán lắm rồi, chẳng muốn dạy bảo gì thêm nữa mà đi lướt qua hai con người kia tiến thẳng vào phòng ngủ.
LEW ung dung cầm túi đồ ăn phát cho mỗi người một bịch rồi cũng theo chân Hyeongseop vào phòng nghỉ, trước khi đi còn rất tốt tính để lại một câu. "Ăn xong thì dọn, cảnh sát có đến thì tự thanh minh"
"..."
"..."
"Tí cảnh sát đến, út giả chết là anh Hyuk vô tù nè"
"Nhóc ngứa đòn thật đấy"
Hyuk ngồi phịch xuống sàn cầm bát mì tương đen lên làm một gắp thật đầy, mong là đồ ăn có thể làm dopamine trong người cậu giảm bớt vì cảm giác phấn khích vẫn tràn trề khiến Hyuk run rẩy hai tay. Không giải phóng được nó thì chỉ đành tìm cách khác lành mạnh hơn để giải tỏa thôi.
"Anh Hyuk đưa em hộp Katsudon với"
"Đây"
"Nằm ăn cũng được đấy anh nhỉ, cơm nó tọng hết vào họng em rồi"
"Đừng có cử động, ngồi dậy là biến dạng xương sườn đấy"
"Nhưng khó ăn quá đi"
"Thế khỏi ăn, bác sĩ cũng sắp đến rồi"
".. Bác sĩ hỏi em tại sao bị thương thì sao ạ?"
"Cứ nói dối là em muốn giết anh nhưng thất bại"
"Nhưng em muốn giết anh thật mà?"
"..."
Nhìn thái độ dửng dưng của Taerae làm Hyuk chẳng thể đoán nổi đấy là một câu nói đùa hay thật.
Dù là vệ sĩ của Jaewon nhưng thằng bé còn có một thân phận khác, cũng chẳng ai hay điều gì có thể chắc chắn Taerae hoàn toàn đứng về phía Hyuk mà cùng lật đổ Kwang-mo, ấy vậy mà cậu công tử họ Koo vẫn khá bình thản với đối thủ có tiềm năng trước mặt.
Lão già đó thành công làm TEMPEST lục đục rồi đấy.
______________________________
Một bóng người vụt qua màn đêm, chốc lát một bóng đen khác đuổi theo cùng tiếng bước chân vang vọng con hẻm.
Jaewon ôm vết thương ngay bụng càng chạy càng kiệt sức, mồ hôi chảy thấm đẫm những lọn tóc xõa trên trán cùng chiếc áo len mỏng manh, mùi máu tanh xộc hẳn lên mũi làm 5 giác quan của cậu trai càng lúc càng đánh trống báo hiệu một điều: Jaewon sắp không ổn rồi.
Âm thanh bước chân mỗi lúc thêm gần cho đến khi một bàn tay đẩy ngã Jaewon xuống. Thân thể vô lực dính chặt trên nền đất lạnh lẽo cùng tiếng súng lên nòng giảm thanh, một giọng nói quen thuộc vang lên làm trong lòng Jaewon cảm thấy thật sự chua chát.
"Sẵn sàng chết rồi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com