17
Lấy được lọ thuốc của Hyuk cũng là lúc Hanbin nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát và xe cấp cứu chạy vụt qua.
Không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy bất an nhưng chưa kịp lo lắng thêm tí gì, một sự cố bất ngờ xảy ra khiến Hanbin chết trân như không tin vào mắt.
"HYUK!! LEW!! HYEONGSEOP!!!"
Hanbin chạy ngược vào đống đổ nát ra sức hét to gọi tên từng đứa em. Tiếng nổ làm anh choáng váng, nhưng nếu không ai lên tiếng trả lời anh sau vụ nổ vừa rồi Hanbin sẽ còn choáng váng hơn.
"Cho cảnh vệ và đội cứu hộ đến nhà tang lễ Gangnam. NGAY LẬP TỨC!!"
Ném đi chiếc điện thoại trong tay vội vã đào bới đống gạch đá hỗn độn, Hanbin dường như phát khóc mà liên tục gọi tên Hyuk. "Hyuk.. Hyuk ơi, cậu không được có mệnh hệ gì đâu, phải sống.. phải sống"
"Hyeongseop.. LEW, trả lời anh đi, mấy đứa không sao thì mau gọi anh, anh đưa mấy đứa ra ngoài"
Dùng tay trần cố đẩy mấy viên đá thậm chí còn nặng hơn cả mình dường như không phải cách sáng suốt nhất mà một vệ sĩ nên ứng xử, nhưng Hanbin nào đủ tỉnh táo để xem xét tình hình nữa. Anh chỉ mong 3 đứa em của mình vẫn sống, còn cái chết thì cũng không chờ đợi ai cả.
Chỉ còn mình Hanbin là may mắn không liên lụy vào vụ nổ, song anh không cảm thấy cảm kích ngược lại còn tự dằn vặt bản thân. Đáng lẽ người phải nằm trong kia là anh, Hanbin luôn sẵn sàng bán rẻ mạng sống bản thân nhưng còn Hyuk và hai đứa em, chúng phải sống để cống hiến.
Hanbin trước giờ lãnh đạm nhưng không hề vô cảm. Anh cũng biết yêu quý mấy đứa em của mình, cũng biết ghen tỵ với tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết của chúng, cũng muốn bảo vệ chúng khỏi những mâu thuẫn xã hội khi lựa chọn làm những nghề không mấy an toàn.
Khi biết bọn trẻ thực sự không có đứa nào ngây ngô như Hanbin đã tưởng, anh càng thấy thông cảm cho các thành viên hơn. Tuổi đời còn trẻ nhưng đã sa chân vào mặt tối của xã hội thật giống với quá khứ của Hanbin, và với kinh nghiệm của người từng trải, anh không hề muốn những đứa em phải sống cuộc đời u ám giống mình chút nào.
TEMPEST cũng chỉ là một nhóm tập hợp thanh thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn lỡ va phải Koo Kwang-mo mà đánh mất sự hồn nhiên vốn có.
Và giờ chúng đang trên bờ vực đánh mất cả tính mạng.
"Hyuk.. Hyeongseop, LEW.. anh xin mấy đứa, gọi tên anh đi, anh chắc chắn sẽ cứu các em ra mà"
Đôi bàn tay nhỏ nhắn đã chai sạn giờ lại càng chai sạn hơn, những vết xước cứ liên tục ứa máu trên làn da đen đi vì đất và bụi. Những cơn đau nhói trên đầu ngón tay càng lúc càng dữ dội, Hanbin biết móng đã gãy gần hết vì bị đá chèn nhưng nào ai quan tâm, máu của Hanbin có đổ bao nhiêu cũng không đáng giá bằng mạng sống của mấy đứa em vẫn còn bị đống đổ nát đó đè lên, móng có gãy cũng đâu đau đớn bằng sức nặng mà chúng phải chịu đựng.
Thời gian cứ trôi qua trong vô vọng, Hanbin bất lực quỳ rạp xuống nhìn căn nhà tang lễ đã bị nổ tan thành từng mảnh rồi lại nhìn xuống bàn tay nhuốm đầy máu của bản thân. Cố gắng gượng dậy đào bới thêm, Hanbin tự hỏi sao người của gia tộc lại đến lâu như vậy.
Đã 30 phút, 1 tiếng hay 2 tiếng anh chẳng nhớ nữa, vụ nổ rõ ràng to như vậy nhưng tuyệt nhiên không một ai hô hào hay chạy đến gọi cảnh sát. Anh cảm thấy lạ lẫm, khu vực này từ lúc nào lại vắng vẻ đến thế, nó vốn dĩ là khu trung tâm ở Gangnam mà?
"CÓ AI KHÔNG!? MAU GIÚP TÔI TÌM NGƯỜI VỚI, CÓ NGƯỜI BỊ KẸT DƯỚI NÀY!!"
"CÓ AI KHÔNG?? LÀM ƠN MAU ĐẾN GIÚP TÔI, EM TRAI CỦA TÔI ĐANG NẰM DƯỚI NÀY, HÃY GIÚP TÔI!!"
Dù kêu gọi sự trợ giúp đến khàn cả cổ vẫn không có ai đáp lại, nghi vấn trong đầu càng trở nên rõ ràng hơn khiến hai chân Hanbin run rẩy. Anh chạy đến chiếc điện thoại bản thân vừa ném đi mà nhặt lên ấn gọi cứu hộ, đầu dây bên kia bắt máy ngay tức khắc.
"Một vụ đánh bom ở nhà tang lễ Gangnam, làm ơn cho người đến đây ngay!!"
"..."
"Alo!? Tôi nói có một vụ đánh bom, em trai tôi đang rất nguy kịch, các anh mau cho người tới đây!!"
"..."
"N-này.. không nghe tôi nói gì sao? Các em tôi, Koo BonHyuk, Ahn Hyeongseop và Lee Eui Woong gặp một vụ đánh bom và đang nằm dưới đống đổ nát, làm ơn hãy đến cứu em tôi"
"..."
"..."
Hanbin mau chóng nhìn lại số điện thoại anh vừa gọi tới, đúng là 119- đường dây cứu thương và cứu hộ đây mà, sao họ không trả lời?
Đầu dây bên kia vẫn tiếp đãi anh bằng sự im lặng đến kì dị, Hanbin lập tức ngắt máy ấn gọi 112. Nếu anh tường thuật lại vụ việc cho cảnh sát, chắc chắn họ sẽ điều những đơn vị có liên quan đến trợ giúp.
Quả nhiên máy được nối ngay lập tức, Hanbin vội vã vào thẳng vấn đề. "Nhà tang lễ Gangnam ở trung tâm có một vụ đánh bom, tôi cần người đến trợ giúp"
"..."
Vẫn là sự im lặng vô tâm ấy, Hanbin như phát điên mà gào lên. "CÓ NGHE RÕ KHÔNG?? CÁC EM TÔI MÀ CÓ MỆNH HỆ GÌ THÌ TÔI GIẾT CHẾT LŨ CẢNH SÁT MẤY NGƯỜI ĐẤY!!??"
"..."
"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt CHẾT TIỆT!! Sao không có ai trả lời thế này, lũ trẻ.. Hyuk, làm sao đây"
"HÃY GIÚP TÔI VỚI, CÓ AI KHÔNG? LÀM ƠN ĐẾN GIÚP TÔI ĐƯA CÁC EM TÔI RA NGOÀI, CHÚNG BỊ KẸT Ở DƯỚI NÀY"
Lâu lắm rồi Hanbin mới cảm thấy bất lực như vậy.
Cảm giác mọi thứ đều quay lưng với anh, sự trợ giúp có ở khắp mọi nơi nhưng không một ai đáp lại lời khẩn cầu của Hanbin. Có phải anh làm gì sai trái nên mọi người ghét anh không?
Nhưng nếu họ ghét Hanbin cũng đừng để Hyuk, Hyeongseop và LEW chịu thiệt chứ, mấy đứa nhỏ đâu có tội tình gì..
"Hức.. anh xin lỗi, anh xin lỗi nhiều lắm. Mấy đứa chết là vì anh, anh không thể làm gì cả.."
"Có ai không.. làm ơn hãy giúp tôi.."
Hanbin vỡ òa mà khóc nấc lên, hai bàn tay vô lực cố đẩy đi tảng đá trước mắt nhưng chúng không hề xê dịch đi một li. Cả người Hanbin nặng trịch, bụi và máu bết bát toàn thân. Tiếng sụt sịt của Hanbin cứ vang vọng một góc thể hiện sự bất lực, dù anh có kêu gào cầu cứu hay làm gì đi chăng nữa cũng chẳng ai xuất hiện, người của gia tộc hay những đơn vị cứu hộ không một ai đến giúp Hanbin và các em thoát khỏi tình cảnh này.
Đến phút cuối của sự cùng quẫn, trong đầu Hanbin chợt nhớ tới một người.
Anh vội vàng bò đến chiếc điện thoại cũng đã vỡ đi một góc ấn vào dãy số hiện lên đầu tiên của danh bạ. Tiếng chuông đổ một hồi lâu rồi cũng có người bắt máy, Hanbin hắng giọng cố nén giọng mũi của mình lên tiếng. "Bác Kwang-mo, cháu đang tham dự tang lễ ở nhà tang Gangnam thì một vụ nổ bất ngờ xảy ra. Cháu có gọi người của gia tộc hay cứu hộ họ cũng không hề xuất hiện, cháu xin bác hãy điều các đơn vị đó đến đây. Hyuk còn nằm dưới đống đổ nát, Jaewon cũng thế.. Cháu xin bác hãy giúp cháu"
"..."
Lại một khoảng im lặng trải dài, Hanbin không chịu đựng được nữa mà vỡ òa. "Cháu cầu xin bác, cháu xin bác hãy đáp ứng yêu cầu này của cháu. Cháu sẵn sàng làm mọi thứ bác muốn, chỉ mong bác hãy cứu Hyuk và các em cháu ra ngoài. Jaewon cũng đã chịu đựng quá đủ rồi, cháu muốn em ấy yên nghỉ chứ không phải bị chôn vùi dưới đất đá nặng nề đó. Cháu xin bác.."
".. Tình hình thế nào?"
Hanbin mừng rỡ khi nghe Kwang-mo hỏi vậy, anh lảo đảo đứng dậy quan sát xung quanh mà thông báo cho người kia. "Không có người dân xung quanh đây nên không có thương tích nào ngoài Hyuk, Hyeongseop và LEW, cháu có đào bới một chút nhưng không xuể. Cháu có gọi để kiểm tra các em nhưng không một ai trả lời"
"Tốt"
"Dạ?"
"Chúng chết hết rồi, ta có việc cho cháu đây"
"Bác nói gì vậy ạ? Nếu có thêm người đến tìm thì chắc ch-"
"Oh Hanbin, cháu có đem súng theo không?"
"Cháu.. cháu không. Nhưng mà bác ơi, Hyuk-"
"Xung quanh đó có tòa nhà cao tầng nào không?"
"..."
"Trả lời"
"Có ạ"
"Leo lên đó rồi nhảy xuống, đấy chính là thứ ta muốn cậu làm"
"Nếu cháu nhảy.. bác sẽ cho người tới chứ ạ?"
"Tất nhiên"
"Cháu.. cháu sẽ làm"
"Tốt"
Koo Kwang-mo ngắt điện thoại trong cơn vui sướng tột đỉnh.
Một vở kịch hoàn hảo đã diễn ra và chúng sắp hạ màn, không còn lũ ranh con ngáng đường nữa, hắn có thể rảnh tay thôn tính cả cái đại Hàn này mà không ngán bất kì ai.
Ngay cả 119 và 112 cũng có thể bị mua chuộc, thử hỏi ngoài tiền ra thì con người còn mê mẩn thứ gì khác?
Kwang-mo còn đang suy tính thêm kế hoạch bành trướng gia tộc bằng những gì còn sót lại của Song gia. Thằng con trai nuôi chết rồi, Hyuk và đám chó săn của KNPA cũng đã bị trừ khử bằng vali bom tự chế lão đặc biệt mua về từ Irag. Chỉ còn thằng nhóc Taerae và Hanbin là xong chuyện.
"Ngài Koo, Eunchan và Taerae bị tai nạn xe ở đại lộ Gangnam. Chiếc xe đâm vào thân xe tải hạng nặng, rò rỉ xăng dầu từ cả hai rồi phát nổ. Hiện tại chưa tìm thấy xác nhưng e rằng bị cháy đen rồi ạ"
"Ôi trời, một ngày vui kì diệu gì đây" Kwang-mo tay chống cằm nhếch môi cười thoả mãn. "Đúng là Chúa luôn luôn sáng suốt"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com