27
Tiếng nổ rầm trời cùng không khí sực mùi ẩm mốc lại một lần nữa đánh thức Hanbin tỉnh giữa những cơn mê man không hồi kết.
Hai mắt anh lờ đờ mở ra, dường như chúng cũng quá mệt mỏi để liếc nhìn mọi thứ xung quanh mà chỉ dừng cố định ở một điểm duy nhất ở phía trước, trầm ngâm đào bới trong bóng tối những thứ bản thân đang trải qua là giả hay thật.
Bỗng chốc cơn đau nhức toàn thân ùa tới khiến Hanbin đến cái nhíu mày cũng không thể làm, từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống chiếc cằm thanh tú rửa trôi vài vệt máu khô đã đông cứng thành từng mảng.
Mỗi khi tỉnh dậy, thực tại khốc liệt lại thi nhau chạy đến vả vào mặt Hanbin khiến anh hận bản thân không thể chết sớm hơn. Anh có thể nhớ hết mọi thứ xảy đến trong cuộc đời mình, cũng đã nhớ có bao nhiêu người phải liên lụy đến cái mạng này vào ngày Hanbin và chị chạy trốn.
Anh không rõ lý do cả hai phải rời bỏ Koo gia nhưng đến giờ thì Hanbin hiểu rồi, thậm chí còn ngỡ ra được nhiều điều đã bỏ lỡ trong suốt thời gian làm việc bên Kwang-mo mà bản thân cố chấp cho qua.
Giờ Hanbin thấy chính anh cũng chẳng khác gì người đàn ông ấy, dung túng cái ác và để bàn tay nhuốm máu đỏ quá nhiều đến không thể gột rửa. Chính vì vậy anh mong cầu một cái chết đến với mình càng sớm càng tốt.
Nhưng trớ trêu thay, Kwang-mo đã nhốt Hanbin dưới tầng hầm u tối này được gần nửa năm rồi.
Lão ta biết sau khi đối mặt với hàng loạt sự thật anh sẽ hối hận, sẽ căm ghét lão và chính bản thân, sẽ dằn vặt từ ngày này qua tháng nọ. Điều độc ác ở hắn là Kwang-mo luôn cố tình cho anh biết tình hình thế giới bên ngoài tươi đẹp thế nào, bình yên ra sao để khủng bố tinh thần Hanbin. Hắn biết cách để tra tấn người muốn chết.
Mặc dù biết Hyuk chắc chắn sẽ chờ anh, Hanbin cũng không còn mặt mũi để mà đối diện với người ấy. Anh không còn tư cách là bạn thuở ấu thơ của Hyuk, Hyuk cũng sẽ không chấp nhận có người bạn nào giết người nhiều đến mức ám ảnh ngay cả trong giấc ngủ như anh.
Hanbin tìm mọi cách để trốn tránh thực tại song Kwang-mo lại không cho phép điều đó xảy ra. Dù có tuyệt thực hay ngay cả cắn lưỡi, hắn hầu như có thể biết trước mà luôn kịp thời ngăn chặn.
Đã là ngày thứ 3 Hanbin bỏ cơm và một lát nữa thể nào cũng có người vào bóp miệng ép ăn đủ thứ kì lạ. Hanbin có thể phản kháng nhưng sức lực đã chóng tàn, không những người ngoài dày vò anh mà chính Hanbin cũng dày vò bản thân. Anh không có đủ kiên nhẫn để tồn tại thêm một giây phút nào nữa, Hanbin muốn được giải thoát.
Anh muốn gặp bố mẹ, muốn gặp chị.
"..."
'Lạch cạch'
Hanbin không buồn ngẩng đầu lên nhìn, tiếng bước chân từ ngày này qua tháng nọ vẫn không hề thay đổi.
Một thứ ánh sáng leo lắt rọi đến thân thể ốm yếu của Hanbin, thậm chí anh chẳng còn sức để hé mắt nhìn tên khốn nào tốt bụng muốn quan sát dáng vẻ thất bại này của mình thì ngay sau đó tiếng đổ vỡ chói tai đập vào màng nhĩ buộc Hanbin phải chú ý.
Bóng dáng cao lớn chắn trước tầm nhìn khiến anh mau chóng nhắm mắt lại đón chờ những hành động tra tấn quen thuộc như một việc hiển nhiên mà Hanbin đáng phải nhận. Thời gian thì cứ trôi qua cùng sự im ắng kì lạ, Hanbin chắc mẩm tên thuộc hạ kia đang tìm cách dày vò anh nhiều nhất có thể nên hiên ngang ngẩng đầu lên chuẩn bị đón nhận.
"..."
"..."
"Cậu.. còn làm cái gì? Mau giết tôi đi"
"..."
Bỗng dưng Hanbin cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như có một tảng băng áp sát trước mặt liền bật cười tỏ ý hài lòng. "Chắc hẳn cậu rất ghét tôi nên mới có sát ý nhiều như thế này. Ra tay đi, bây giờ tôi còn chẳng có sức để phản kháng"
"Anh.."
Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên làm Hanbin giật mình như không tin những gì bản thân vừa nghe thấy. Chẳng lẽ anh sắp chết nên mơ sảng rồi sao?
"Eunchan?"
"..."
Không nghe thấy câu trả lời từ đối phương, ngay sau đó là hàng loạt tiếng va chạm của kim loại bất giác làm hai cổ tay Hanbin nhẹ bẫng. Một vòng tay vội vã kéo Hanbin vào lòng ôm chặt, hơi thở trầm ấm phả bên tai cùng sức nặng kìm bên hông khiến nước mắt anh bắt đầu ứa ra, nhiệt độ cơ thể này chắc chắn không phải mơ rồi.
Là Eunchan, là em ấy bằng xương bằng thịt.
"Em xin lỗi đã đến muộn, có khá nhiều thứ phải xử lý"
"Anh.. anh xin lỗi. Anh mừng là em còn sống, nhưng anh xin lỗi.."
".. Anh xin lỗi vì cái gì?"
"Anh không thể bảo vệ em, cũng không thể sống đàng hoàng như một con người.. suốt thời gian bị giam giữ anh đã hiểu giá trị mình nằm ở đâu, nên xin em đừng quan tâm tới anh nữa. Đừng dấn thân vào nơi địa ngục này, em mau về đi"
"Gì đây? Giờ anh đang trách ngược em sao?"
"Kh-không!! Anh không có ý đó.. Anh chỉ thấy rất hổ thẹn khi đứng trước mặt mấy đứa, em không biết anh đã từng làm những gì đâu.. anh là người xấu, anh xấu xa như Kwang-mo vậy"
Nhìn Hanbin ốm yếu còn thao thao bất tuyệt mấy câu không đầu không đuôi làm Eunchan chắc mẩm anh cả chỉ đang bị kiệt sức nói mớ, cũng chẳng để ý gì nhiều liền cởi áo ngoài ra khoác lên người Hanbin. Chỉ khi thấy một bàn tay sắp lao đến cướp khẩu súng lục được dắt bên lưng quần, Eunchan mới ngỡ ra Hanbin đang hoàn toàn tỉnh táo với những gì anh ấy nói.
Nắm lấy cổ tay xanh xao của đối phương mà không nỡ bóp mạnh, cậu trai chỉ đành trừng mắt nhìn đối phương rồi gầm lên từng chữ.
"Anh tốt nhất nên ngoan ngoãn cùng em rời khỏi đây, em sẽ chấn chỉnh lại anh sau"
"Không được đâu.. không được đâu Eunchan, anh là người xấu" Hanbin kiệt sức nỉ non để mặc cậu em cõng mình trên lưng, Eunchan nghe vậy thì đảo mắt một vòng lầm bầm đáp.
"Anh là người xấu, em cũng là người xấu. Bên nhau hợp quá rồi còn gì"
'Đoàng'
Tiếng súng nổ vang vọng căn hầm trống trải cùng hai thân ảnh đồng loạt ngã xuống bởi âm thanh bất ngờ. Eunchan nhanh chóng phản ứng ôm lấy Hanbin chạy đến những chiếc thùng rượu gần đó vội vã che giấu anh rồi dặn dò. "Anh ngồi ở đây, đợi em chút. Dù có chuyện gì cũng không được đi ra"
"Đừng, em đừng làm vậy" Hanbin kéo vạt áo Eunchan lắc đầu nguầy nguậy. "Mục tiêu của hắn chắc chắn là anh, em đừng dính dáng gì vào vụ việc này nữa"
"Vì Chúa đấy, anh Hanbin" Eunchan nghiến răng gầm gừ. "Có chết anh cũng chỉ được chết dưới tay em"
Lại một tiếng súng nữa vang lên, Hanbin không thể chấp nhận nổi việc anh đã quàng bao nhiêu áp lực lên cổ những đứa em của mình, cũng không thể nhìn Eunchan phải mạo hiểm mạng sống mà thằng bé đã lao vào sinh tử mới có cơ hội thứ hai liền dùng sức đẩy Eunchan rồi chạy một mạch về phía nơi tiếng động phát ra. Tiếng chân ngay lập tức thu hút ánh đèn rọi thẳng vào mặt Hanbin, sau đó là một sức nặng bất ngờ đè lên khiến anh ngã xuống mà không kịp nhìn nhận tình hình.
"Anh Hanbin!! Cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com