38
"Em.. làm cái gì vậy Hyuk?"
Hanbin run rẩy nhìn gương mặt lạnh tanh vẫn không suy chuyển nòng súng chệch ra khỏi một li trên trán anh, hai tay bất động giữa không trung chẳng thể níu kéo thứ gì ngoài nắm chặt đầy hồi hộp chờ đợi hành động tiếp theo của Hyuk.
Hyuk nhướn mày quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Hanbin rồi liếc xuống tấm ảnh đang nằm dưới chân, không nói không rằng cúi xuống nhặt nó lên rồi nhét vào túi áo trước ánh mắt nghi ngờ của người kia.
"Em-"
"Dừng ở đấy được rồi Hanbin, cái này không liên quan đến anh"
"Sao lại không liên quan? Anh là người yêu của em"
".. Nhưng em không muốn nói về chuyện này"
"Có chuyện gì mà anh không được biết sao?"
Hyuk không nói gì thêm mà chỉ thở dài hạ súng xuống.
Còn về phía Hanbin, trong đầu anh đã đầy rẫy chất vấn về những gì Hyuk đang cố che giấu. Chưa nói đến phản xạ có điều kiện của em ấy về tấm hình đáng nghi kia thì giờ Hanbin mới nhận ra, anh chẳng hiểu gì về người yêu của mình cả.
Không rõ là Hyuk không muốn kể hay Hanbin thực sự không quan tâm người đầu ấp tay gối với mình mỗi đêm có cuộc sống ra sao, song cũng nhờ vài hành động kì lạ của Hyuk dạo gần đây làm anh dần đặt nặng nghi vấn mà nghĩ tới những thứ bản thân trước kia chưa bao giờ dám nghĩ.
Rằng ở quá khứ Hyuk đã bao giờ trải qua một chuyện nào đó làm cậu hối hận hay có tâm sự cần anh giúp đỡ, chưa bao giờ em ấy đòi hỏi anh thứ gì ngoài tiếp xúc da thịt và hàng tiếng đồng hồ ngồi cạnh nhau mà không ai nói một câu.
Hanbin trước giờ chưa nghi ngờ Hyuk lấy một lần, âu cũng vì nghĩ họ đã ở bên nhau lâu như vậy thì không cần hỏi han thêm bất cứ thứ gì mà sơ ý bỏ qua vấn đề mấu chốt luôn nằm ở bản thân: anh là một người từng mất trí nhớ.
Chính vì mất trí nhớ nên càng phải cảnh giác với người lạ.
Sự nôn nao khó chịu trong lòng mỗi khi tiếp xúc với Hyuk luôn được Hanbin cố nhịn mà bỏ qua, tất cả những lời cậu ta nói luôn đem đến cho anh sự bài xích nhưng lại không thể hiểu lí do là gì. Người mất trí nhớ thì chính là tờ giấy trắng, rơi vào tay ai thì tờ giấy sẽ nhuốm màu y như vậy.
Vậy mà thời gian trôi lâu như thế Hanbin vẫn chưa tìm hiểu Hyuk thực sự có thân phận gì, gia thế ra sao mà giờ đây cậu ta có thể thản nhiên cầm súng mà đe dọa anh không chút nhân nhượng.
Quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Hanbin dần dần thay đổi, Hyuk đoán có lẽ anh ấy đang bắt đầu nghi ngờ cậu.
Đúng là Oh Hanbin, dù có bị mất kí ức thì cũng không mất đi bản tính mạnh mẽ và sắc sảo của mình. Đó luôn là thứ làm Hyuk trăn trở khi biết bản thân không thể rèn luyện anh ấy thành một con người ngây thơ dễ đoán để tiện bề điều khiển.
"Hình như anh bắt đầu không nghe lời em rồi thì phải, liều thuốc sáng nay anh đã bỏ đi rồi đúng không?"
Hanbin chột dạ song vẫn nhanh trí bày ra bộ mặt ngại ngùng mà ấp úng trả lời. "Hôm qua.. hôm qua em làm cái gì khiến anh đau họng không uống thuốc được?"
"..."
Dùng cách này cơ à.. Hyuk không ngờ đấy.
Vậy hôm qua cố tình chờ đợi, câu dẫn như thế là để có lý do bào chữa cho việc lén lút bỏ thuốc đúng không?
Cậu công tử chậc lưỡi vứt khẩu súng lục sang một bên mà vươn tay bế Hanbin vào lòng sải bước tiến vào phòng ngủ.
Bình thường thì một viên nhưng hôm nay phải hai viên rồi.
Hyuk thực sự không muốn đi đến bước này nhưng tấm hình kia đã bị Hanbin nhìn thấy, biểu hiện của hành vi chống đối cũng mấp mé trở lại, việc hai dấu hiệu đó xuất hiện cũng đã đủ để cậu quyết tâm dùng biện pháp cuối cùng.
Cho anh ấy uống hai viên thuốc đó thì trí nhớ sẽ quay trở về như ban đầu, Hyuk phải tiến hành lại công cuộc tẩy não một lần nữa, toàn diện hơn và hoàn hảo hơn, không cho phép bản thân bất cẩn để lộ ra bất kì thứ gì có thể giúp Hanbin gợi lại chuyện cũ. Hyuk còn nghĩ tới việc thuê người về chăm sóc và giám sát Hanbin, dù không đành lòng chuyện người ngoài tiếp xúc nhiều với anh nhưng cậu không còn cách nào khác, muốn việc nhanh chóng thành công thì phải tổ chức có quy mô.
Nhưng cũng phải chấp nhận rủi ro nuôi ong tay áo.
Hyuk liếc xuống nhìn Hanbin đang co người lại trong vòng tay mình, đầy sợ hãi và ngờ vực khiến trái tim cậu đau nhói. Nếu ông trời biết Hyuk yêu Hanbin nhiều đến thế, sao ngài không chịu tác hợp cho hai người họ sống một cuộc đời hạnh phúc mãi mãi về sau?
Cứ khiến anh ấy phải chật vật đi tìm quá khứ làm gì, dù sao trừ khoảng thời gian bên cạnh Hyuk ra thì Hanbin lúc nào cũng phải chịu đau khổ.
Hyuk làm điều này cũng là vì muốn tốt cho Hanbin, không muốn anh quá đắm chìm vào tội lỗi quá khứ mà hành hạ bản thân cũng như hành hạ tấm chân tình chỉ hướng đến một mình anh của Hyuk.
Đặt đối phương ngồi xuống ghế, Hyuk tiến đến chiếc kệ đầu giường gần đó lấy ra một lọ thuốc kì lạ nhưng lại kéo theo một đống thứ bùng nhùng rơi lả tả xuống sàn khiến Hanbin nhìn vào cũng chẳng thể đỏ mặt nổi. Là đồ chơi dùng để thổi bong bóng theo lời Hyuk nói đây mà.
Hanbin lúc này cảm thấy nguy hiểm hơn bao giờ hết, nhất là khi từ người đối phương tỏa ra thứ khí tức đe dọa lạ lùng mà trước giờ anh chưa hề kinh qua. Anh có cảm giác Hyuk đang muốn làm gì mình, một thứ có thể đe dọa tới tính mạng.
Khoảng cách xa lạ chưa bao giờ đến nhanh chỉ trong một khắc như thế, điều đó làm Hanbin chùn bước muốn bỏ chạy.
"Anh ngồi yên đấy"
Hyuk quay phắt lại đối diện anh bằng gương mặt tức giận, đùng đùng đi tới bóp má Hanbin khiến anh đau điếng. "Giờ muốn chạy rồi? Nói xem anh định chạy đi đâu?"
"Anh.. em quá đáng sợ rồi Hyuk" Hanbin khó khăn đáp trả. "Anh không ngờ em lại là con người như vậy, tại sao em lại giấu anh? Rốt cuộc giữa chúng ta có uẩn khúc gì không?"
"..."
"Nói thật đi, em có thật sự liên quan tới anh không?"
"Hay em chỉ đang lợi dụng anh?"
"..."
"Nếu em nói chúng ta có liên quan, anh vẫn sẽ phủ nhận mối quan hệ của bọn mình và ghét bỏ em thôi"
"Dù là khi có kí ức hay không, anh vẫn nghi ngờ tình cảm của em như vậy"
"Hưng à.. em phải làm gì với anh đây"
Nghe thấy cái tên kì lạ khiến hai bên thái dương Hanbin lập tức đau nhói, hơi thở anh trở nên dồn dập khiến cơ thể vô lực mà ngã xuống sàn. Toàn thân Hanbin nóng rực, tim đập loạn lên như vừa phản ứng với thứ gì cực kì kinh khủng. Anh hấp hối như một con cá thiếu nước khiến Hyuk cũng hoảng loạn theo mà chạy đến ấn vào miệng Hanbin hai viên thuốc liên tục cầu xin anh nuốt xuống.
Đến thời khắc này bản tính cứng đầu của Hanbin mới thực sự phát huy tác dụng, anh mím môi mím lợi từ chối thuốc Hyuk đưa đến mà chấp nhận việc cơ thể đang dần co giật mất kiểm soát, răng môi đã bắt đầu bập xuống lưỡi khiến khoang miệng ngập tràn toàn máu là máu, phút chốc chúng rỉ ra khóe miệng chảy dài xuống cằm khiến Hyuk dường như phát điên lên mà dùng tay cố cạy môi Hanbin.
"Anh..!! Anh mà không uống thuốc là chết đó!?"
Hanbin vẫn vậy chẳng suy chuyển, cố sống cố chết tránh đi bàn tay của Hyuk rồi nhìn cậu ta bằng ánh mắt đắc thắng.
Chừng nào anh còn chưa biết sự thật thì đừng mong anh nghe lời.
"..."
"Anh.. đừng trách em" Nói đoạn Hyuk dời tay xuống cổ Hanbin không chút chần chừ mà nghiến mạnh.
Hai mắt Hanbin trợn trừng, khoang miệng mở to ộc ra những máu cố muốn nói điều gì liền bị Hyuk chặn lại bằng một nụ hôn cưỡng ép uống thuốc. Ngay khi hai viên con nhộng trôi xuống cổ họng, tầm nhìn của Hanbin lập tức tối sầm rồi mất đi ý thức, ngất lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com