Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

"Anh thơ thẩn gì vậy?"

Jung Hwan khẽ thổi vào tai HanBin làm anh giật mình rụt đầu lại.

Đưa hai tay che lại tai mình, anh bĩu môi, gọi người ta thì gọi bình thường thôi làm anh buồn chết.

"Không có gì đâu, anh chỉ đang nghĩ linh tinh thôi!" Lắc đầu đáp lại Jung Hwan, anh bỏ bút và tranh vẽ xuống.

"Từ sáng tới giờ em thấy anh toàn bị phân tâm. Anh nghĩ gì thế ?" Jung Hwan lo lắng hỏi anh. Trước giờ cậu chưa thấy anh như vậy bao giờ. HanBin khi rảnh rỗi luôn đến quán với cậu, phụ cậu chán chê rồi mang tập tranh của bọn trẻ ra chấm điểm. Mỗi lần chấm điểm cho bọn trẻ HanBin thường rất tập trung hay cả khi vẽ tranh cũng thế anh ít khi để bản thân chìm vào suy tư hay thơ thẩn nhiều như vậy.

HanBin xoay người nói " Đừng bận tâm, chỉ là những suy nghĩ vu vơ thôi!" .

Jung Hwan không nói chỉ lặng lẽ xếp lại tranh và bút đang la liệt trên mặt bàn rồi kéo ghế ngồi cạnh anh. Đẩy đĩa bánh kem nhỏ về phía anh, cậu nhẹ giọng

"Anh ăn đi "

"Gì thế, em mang ra bao giờ vậy?"

"Em mang ra từ khi nãy rồi, có gọi anh mấy lần mà anh không có trả lời." Jung Hwan vừa nói giọng mang chút tủi thân, giận dỗi vừa đưa tay chỉnh lại tóc cho anh. Giận dỗi thế thôi chứ chứ hành động vẫn mang nét yêu chiều anh lắm.

"T-thế hả, anh xin lỗi nhé !" HanBin cảm thấy có lỗi quá đi, đến đây giúp đỡ cậu chưa được mấy lại còn để cậu tủi thân như thế.

Anh kéo tay cậu đan lại, nhìn xuống đĩa bánh kem được bày đẹp mắt. Tâm trạng anh bỗng dấy lên loại cảm xúc đan xen lẫn lộn. Anh thấy rất vui bởi Jung Hwan vẫn luôn quan tâm đến anh, nhưng giờ là khoảng thời gian khó khăn, cậu rất cần tiền để Jung Min chữa trị. Mọi chi tiêu đều cắt giảm, anh và cậu mỗi ngày đều cố gắng dành dụm, được bao nhiêu tiết kiệm bấy nhiêu. Quán cà phê nhỏ này là thứ trang trải cuộc đời cậu, là nguồn thu chủ yếu cũng như duy nhất.

Thấy HanBin cầm lấy dĩa, bàn tay mảnh khảnh mân mê lớp kem trên mặt bánh, hàng mi cong rủ xuống, cái má phúng phính hơi phồng lên. Đoán chắc anh người yêu lại nghĩ ngợi đẩu đâu rồi, liền cưng chiều hỏi

"Anh sao thế?"

"Jung Hwan à, sau em không cần phải mang bánh kem đâu..."

Jung Hwan ngạc nhiên nhìn thẳng vào mặt anh.

"Sao vậy anh, sao lại...?"

Bàn tay dưới bàn bối rối vân vê gấu áo, anh xoay người đáp "Anh biết thời buổi này đang khó khăn, bánh không nhất thiết lúc nào cũng mang ra cho anh đâu..."

Jung Hwan sau khi nghe anh nói hơi nhíu mày rất nhanh lại giãn ra. Cậu biết ngay mà, con mèo nhỏ này thì ra là lo cho cậu. Mỉm cười nói

"Em biết anh nghĩ gì, nhưng anh à em vẫn có thể lo được, vả lại em biết mèo con nhà em thích bánh nên mang ra có gì là sai sao!?! ?
Jung Hwan hóm hỉnh trả lời, hai tay còn véo véo cái mà mềm, làm HanBin  nhăn mặt vỗ vỗ vào tay cậu.

"Aaa này, em đừng có trêu mà, anh nói nghiêm túc đó." Gạt tay cậu ra, anh xoa má nói.

"Em cũng rất nghiêm túc đó. Anh đừng bao giờ nghĩ vậy, anh đối với em rất quan trọng, cái gì của em cũng là của anh, ăn cho anh cũng là cho em rồi và dù có thế nào đi nữa em nhất định sẽ không để anh phải chịu khổ..."

"... anh chỉ cần biết là thế, được chứ?"

Jung Hwan nhìn con mèo nhỏ trước mặt dường như sắp khóc đến nơi, liền kéo anh vào lòng.

Tựa cằm lên vai cậu người yêu mà sụt sịt, HanBin chẳng thể kìm nén mà rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.

"Ừ !"

Buông anh ra, nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt nơi gò má. Thấy mắt anh mới khóc chút xíu mà mắt đã sưng húp lên, má và mũi cũng đã hây hây hồng, trông vừa xót vừa thấy đáng yêu. Không nhịn được liền thơm lên má anh mấy cái.

Thấy nhột, anh cười khúc khích, mãi mới đẩy được cậu ra, cái má anh mới tạm thời được yên ổn.

.

.

.

.

.

.

"Chiều này sau khi đóng cửa, mình đến thăm Jung Min nhé!" Ngồi trong lòng Jung Hwan, HanBin ngước mặt lên ngỏ lời.

"Hôm qua em mới vào thăm con bé rồi mà!"

"Đấy là em thôi, có phải anh gặp đâu? Với lại anh nhớ con bé quá! "

Cúi xuống nhìn người trong lòng, cậu bĩu môi

"Xí, không gặp con bé có mấy ngày anh đã thấy nhớ nó rồi, vậy mà đợt trước em đi xa mấy ngày chẳng thấy anh nói nhớ em gì cả." Cậu chu môi, phụng phịu

"Gì chứ, anh nhớ cả hai mà, cơ mà đợt nào em đi xa mà anh không nhớ em chứ?"

"Em không biết, anh tự nhớ đi!" Nói xong liền quay phắt đi, ra vẻ chẳng quan tâm, tay còn hơi đẩy người anh ra.

HanBin ngơ ngác nhìn Jung Hwan, cái người này sao mà cứ hay giận dỗi gì đâu.

Mỉm cười thật nhẹ, anh lay vai cậu. Gọi cậu mãi song đáp lại anh chỉ là sự im lặng cùng cái lắc vai để đẩy tay anh ra.

Bất lực, Jung Hwan nay tự nhiên lại trẻ con như vậy. Có chút mất kiên nhẫn, gọi cậu một lần nữa.

"Kang Jung Hw..."

Chưa nói hết câu, người kia đã kéo anh xuống dưới thân mình. Bị bất ngờ, HanBin rất nhanh đã bị cậu ép xuống.

"Jung Hwan, em..."

Jung Hwan lặng lẽ nhìn anh không đáp. Đôi mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Cái nhìn ấy khiến HanBin có chút sợ, vội tránh né.

"Anh!"

" Đừng tránh né em, được không?"

HanBin nhất thời không biết làm gì, mặt cũng đã bị người ta giữ lại, Jung Hwan buộc anh phải nhìn nào mắt cậu. Khẽ đảo mắt, anh lúng túng muôn đẩy cậu ra.

Jung Hwan không để cho anh có cơ hội bỏ trốn, cậu đã cúi xuống sát mặt anh mà hôn lấy đôi môi đang run rẩy.

A, không phải là lần đầu hai người hôn nhau, nhưng tại sao mỗi lần cậu gần gũi tim anh như chẳng có quy luật, cứ thế đập liên hồi...

Vòng tay ra sau eo anh kéo anh lại vào người mình, Jung Hwan hôn anh đến mê man. Mút mát lấy cánh môi rụt rè. Mở mắt, thấy anh lại nhắm tịt mắt lại, môi vẫn khép chặt chẳng chịu mở. Cậu cắn lấy môi dưới, khiến anh giật mình a một tiếng.

Thấy HanBin thất thủ, liền nhanh chóng luồn lưỡi vào trong khoang miệng anh mà càn quét. HanBin hoàn  toàn được Jung Hwan dẫn dắt. Nụ hôn nhẹ nhàng dần chuyển sang mạnh mẽ, từng chút từng chút một mút mát cánh môi hồng không chịu buông...

Tách khỏi môi anh, Jung Hwan tìm đến vầng trán xinh đẹp, đến chiếc mũi mèo nhỏ nhắn rồi đến đôi môi còn sưng đỏ, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên từng nơi mình lướt qua.

HanBin ngại ngùng, mặt đỏ bừng đẩy cậu ra ngồi dậy

"Em phải báo trước chứ!"

"Sao vậy, anh ngại hả, cũng đâu phải lần đầu đâu hửm?"

HanBin bị Jung Hwan trêu trọc liền đỏ mặt ngại ngùng muốn độn thổ.

"Đừng có nói nữa mà!"

"Được rồi không trêu anh nữa!"

HanBin phụng phịu quay mặt đi, dường như chẳng lời nói của Jung Hwan lọt vào tai.

Rồi xong, bày đặt dỗi anh giờ lại phải quay ngược dỗ lại anh. Jung Hwan cười mà như mếu, cậu chỉ muốn thơm anh xíu thôi mà.

"Anh à, chiều nay em cùng anh đến gặp Jung Min, anh nghĩ xem nên  làm gì mang vào cho con bé."

Nghe đến Jung Min, HanBin liền quay ra đáp

"Con bé thích lựu mà, đang mùa mịu nữa lên chắc chắn con bé sẽ thích lắm!"

Thấy anh cười tươi như vậy, quan tâm đến con bé cứ như em ruột khiến cậu rất vui. Tự nhiên thấy bản thân khi nãy thật ngốc lại đi giận dỗi anh. Cơ mà, HanBin hết giận rồi hay sao ấy cứ nhắc đến Jung Min với lựu mãi thôi.

Jung Hwan chỉ biết cười bất lực, thôi thì anh ấy hết giận là được rồi.

.

.

.

.

.

.

.

-Bệnh viện-

Bước vào phòng bệnh, Jung Hwan thấy Jung Min đang nằm trên giường bệnh, nghĩ cô ngủ liền nhẹ nhàng đặt túi lựu vừa mua lên bàn.

HanBin từ phía sau, thấy cô chân bước nhẹ lại, sau khi để ý kĩ liền thốt lên thật khẽ

"Jung Hwan à, sắc mặt con bé tệ quá!"

Jung Hwan không nói, kéo ghế cho anh và mình, ánh mặt thoáng hiện một nỗi buồn khó tả.

" Mình ngồi đợi thôi, sắp đến giờ ăn con bé sẽ tỉnh sớm thôi"

Mùi thuốc sát trùng đặc trưng quẩn quanh khắp phòng. HanBin thấy hơi khó chịu, nơi này thực sự là cực hình với Jung Min, cô nhóc này từ xưa đã rất sợ đến bệnh viện. Nay lại phải gắn bó với nó còn hơn là nhà của mình nữa.

Cạch

Cô y tá bước vào, chợt nhận ra trong phòng có người liền bước tới

" Người nhà của bệnh nhân Jung Min."

HanBin và Jung Hwan thấy cô y tá liền cúi đầu chào hỏi.

Cô gật đầu chào lại, rất nhanh đã di chuyển đến giường bệnh kiểm tra lại cho Jung Min.

Xong xuôi, cô y tá quay ra nói với cậu, gương mặt mang chút buồn phiền và có phần nghiêm trọng "Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được chứ?"

"À vâng, tất nhiên rồi!"

Jung Hwan quay qua gật đầu với HanBin, anh biết ý liền quay lại ngồi xuống bên giường với Jung Min.

Nhìn qua Jung Min nằm trên giường bệnh, cậu mím môi bước theo sau cô ý tá ra ngoài.

HanBin trong này, nhìn người đang nằm kia trong lòng không khỏi xót xa. Con bé gầy đi nhiều quá, nét mặt cũng bơ phờ chẳng còn nét tinh nghịch, dễ thương thường ngày. Khẽ thở dài anh đứng dậy đi rửa lựu lại một lần nữa. Khi con bé tỉnh dậy mong lựu có thể khiến con bé vui hơn chút.

Cẩn thận rửa lại mấy quả lựu, anh xếp vào đĩa rồi mang ra ngoài.

Bước ra đã thấy Jung Hwan ngồi trên ghế, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bực, đau đớn.

Jung Hwan đứng dậy cầm lấy đĩa lựu trên tay anh đặt lên bàn. Cậu quay lại, gục đầu lên vai anh.

"Anh... con bé... Jung Min nó..."

"Được rồi, nào bình tĩnh mình ra ngoài nói chuyện." HanBin xoa xoa lưng cậu an ủi.

"Vâng..."










"Em nói sao, con bé thực sự...?" HanBin gần như hét lên, anh dường như không tin vào tai mình.

"Vâng, em không hiểu... con bé hôm qua... thực sự... tại sao lại..
? " Jung Hwan giọng nói có phần không ổn định. Chết tiệt, cậu cũng không thể tin con bé lại có hành động ngốc nghếch như vậy. Lòng thầm trách bản thân làm anh lại không thể lo cho em mình.

HanBin đau lòng nhìn cậu, chẳng thể làm gì ngoài an ủi

"Jung Hwan à, bình tĩnh lại nào, dù sao con bé cũng đã không sao rồi. Để khi con bé tỉnh lại mình xem tình hình như thế nào đã nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com