Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Giữa Dịu Dàng và Bóng Tối

Những ngày sau đó tại biệt thự là một cuộc thử nghiệm liên tục về quan hệ mới giữa Bon Hyuk và Hanbin. Sự "chấn kinh" của Bon Hyuk không biến mất ngay lập tức. Nó tồn tại cùng với sự phục hồi thể chất và sự trở lại của trách nhiệm công việc.

Bon Hyuk tiếp tục thể hiện sự thay đổi trong cách "yêu" Hanbin. Sự dịu dàng và ấm áp không còn là khoảnh khắc thoáng qua. Nó trở thành một phần của hành vi hàng ngày của anh ta. Anh ta vẫn muốn Hanbin ở bên cạnh, nhưng cách thể hiện mong muốn đó đã khác. Thay vì ra lệnh hay giam giữ, anh ta tìm kiếm sự chấp thuận của Hanbin, sự đồng hành tự nguyện của Hanbin.

"Em có muốn... cùng anh đọc sách không?" Bon Hyuk hỏi vào một buổi tối nọ, giọng khẽ, mang theo một sự mong chờ dè dặt. Anh ta ngồi trên ghế sô pha, tay cầm một cuốn sách.

Hanbin nhìn anh ta. Anh nhớ lại những ngày đọc sách trẻ con cho Bon Hyuk nghe khi anh ta mất trí nhớ. Anh thấy sự khác biệt tàn khốc giữa Bon Hyuk đó và Bon Hyuk này.

"Được ạ." Hanbin đáp, giọng bình tĩnh. Anh đến ngồi cạnh Bon Hyuk, giữ một khoảng cách vừa phải.

Bon Hyuk khẽ mỉm cười. Nụ cười đó vẫn mang theo nỗi buồn, nhưng pha lẫn sự nhẹ nhõm khi Hanbin đồng ý. Anh ta bắt đầu đọc sách, giọng trầm ấm. Hanbin lắng nghe, cảm nhận sự gần gũi này. Đó là một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi, dựa trên sự đồng hành, không phải sự kiểm soát.

Tuy nhiên, bên cạnh sự dịu dàng mới mẻ này, bóng ma của sự chiếm hữu và nỗi sợ hãi bị bỏ rơi vẫn lẩn khuất trong hành vi của Bon Hyuk. Nó không còn thể hiện qua xiềng xích, mà qua những cách khác.

Anh ta có thể trở nên lo lắng bất thường khi Hanbin ở ngoài tầm mắt quá lâu ngay cả khi trong khuôn viên biệt thự. Anh ta có thể lén nhìn Hanbin khi Hanbin đang làm việc riêng, ánh mắt đầy sự bất an. Anh ta có thể hỏi những câu hỏi thăm dò về những gì Hanbin đang nghĩ, đang làm, không phải vì nghi ngờ, mà vì sợ rằng Hanbin đang lên kế hoạch rời đi ngay lúc anh ta không để ý.

Bon Hyuk có thể trở nên hơi bám víu, không phải bằng sức mạnh, mà bằng sự hiện diện không ngừng, bằng việc luôn tìm cách ở gần Hanbin. Điều này xuất phát từ nỗi sợ hãi bị bỏ rơi đã ăn sâu vào xương tủy, giờ đây càng mãnh liệt hơn khi anh ta biết Hanbin có thể rời đi bất cứ lúc nào, và anh ta không còn dùng sự kiểm soát để ngăn cản điều đó.

Hanbin nhận thấy những biểu hiện này. Anh hiểu nguồn gốc của chúng. Đó là nỗi sợ hãi của đứa trẻ bị tổn thương, vẫn hiện hữu trong con người trưởng thành, và càng trở nên rõ ràng hơn khi niềm tin rằng Hanbin sẽ bỏ đi bị lung lay.

Hanbin điều hướng mối quan hệ này một cách cẩn trọng. Anh đáp lại sự dịu dàng của Bon Hyuk bằng sự quan tâm và sự hiện diện. Anh không chạy trốn những lúc Bon Hyuk thể hiện sự bất an hay bám víu, vì anh hiểu đó là biểu hiện của nỗi sợ hãi, không phải sự tàn độc.

Nhưng đồng thời, Hanbin cũng bắt đầu thiết lập những ranh giới nhỏ. Anh không cho phép Bon Hyuk kiểm soát hoàn toàn không gian riêng của mình, dù Bon Hyuk không còn áp đặt. Anh có thể nói "Em muốn ở một mình một lát" một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Cách Hanbin thiết lập ranh giới này không mang tính chống đối, mà mang tính xây dựng một mối quan hệ dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau dù sự tôn trọng này mới chỉ bắt đầu.

Những lúc này, Bon Hyuk có thể trở nên hơi bối rối hoặc buồn bã, nhưng anh ta chấp nhận. Sự "trân trọng" mà anh ta dành cho Hanbin lớn hơn mong muốn kiểm soát tuyệt đối. Anh ta sợ làm Hanbin không vui, sợ đẩy Hanbin ra xa mình bằng cách cưỡng ép.

Cuộc sống hàng ngày là sự pha trộn liên tục của sự dịu dàng mới mẻ từ Bon Hyuk, nỗi sợ hãi và sự bất an âm ỉ của anh ta, tình cảm phức tạp của Hanbin, và những ký ức về quá khứ vẫn còn hiện hữu trong mỗi góc biệt thự.

Những vấn đề từ thế giới bên ngoài cũng bắt đầu xâm nhập sâu hơn vào cuộc sống của họ. Vụ tai nạn đang được điều tra dù có lẽ đã được Bon Hyuk hoặc người của anh ta dàn xếp để không quá phức tạp. Có thể có những cuộc hỏi cung có lẽ chỉ với nhân viên hoặc những người có liên quan khác, Bon Hyuk sẽ bảo vệ Hanbin khỏi điều này, hoặc những báo cáo về tình hình kinh doanh mà Bon Hyuk phải xử lý.

Hanbin chứng kiến Bon Hyuk quay trở lại vai trò Tổng giám đốc Koo. Anh thấy sự sắc bén, sự quyết đoán, và cả sự tàn nhẫn tiềm ẩn khi Bon Hyuk đối phó với công việc. Điều này nhắc nhở Hanbin rằng dù có sự thay đổi, Bon Hyuk vẫn là Bon Hyuk. Con quái vật vẫn còn đó, chỉ là nó đang cố gắng học cách tồn tại cùng với đứa trẻ bị tổn thương bên trong, dưới ảnh hưởng của tình yêu mà Bon Hyuk đang đấu tranh để hiểu và chấp nhận.

Sự phức tạp trong mối quan hệ của họ ngày càng sâu sắc. Tình yêu của Hanbin và sự "trân trọng" đầy bất an của Bon Hyuk tạo nên một quan hệ độc đáo. Họ đang cố gắng xây dựng một điều gì đó từ đống đổ nát của quá khứ, với sự dịu dàng mới mẻ xen lẫn nỗi sợ hãi cũ và những vết sẹo không thể xóa nhòa.

Cuộc sống trong chiếc lồng vàng không còn là sự giam cầm thể xác rõ ràng như trước, nhưng nó là một cuộc giam cầm về mặt cảm xúc, nơi cả hai đều bị mắc kẹt trong mạng lưới phức tạp của tình yêu, nỗi đau và ký ức. Tương lai của họ không chắc chắn, nhưng chắc chắn sẽ là một hành trình đầy thử thách để điều hướng mối quan hệ bất thường này.

Những ngày sau của Bon Hyuk trôi qua trong một bầu không khí kỳ lạ. Sự bàng hoàng tột độ đã dịu đi, nhưng thay vào đó là một sự mong manh, một nỗi bất an mới trong Bon Hyuk. Niềm tin rằng Hanbin sẽ bỏ đi đã sụp đổ, nhưng anh ta vẫn chưa thể hoàn toàn tin vào sự thật rằng Hanbin yêu mình.

Bon Hyuk không còn hành động dựa trên sự chấp nhận đau đớn và buông bỏ như trước. Giờ đây, anh ta đang ở trong trạng thái của một người vừa tìm thấy một hy vọng mong manh, nhưng lại sợ hãi tột độ rằng nó sẽ tan vỡ. Sự dịu dàng và trân trọng vẫn còn đó, thậm chí có thể sâu sắc hơn, nhưng nó đi kèm với một sự bất an mới.

Anh ta bắt đầu quan sát Hanbin một cách kỹ lưỡng hơn không phải sự giám sát tàn độc của kẻ giam cầm, mà là sự quan sát đầy lo lắng của một người sợ mất đi thứ mình vừa tìm thấy. Anh ta tìm kiếm dấu hiệu cho thấy tình cảm của Hanbin là thật, hoặc dấu hiệu cho thấy Hanbin sẽ đổi ý và rời đi.

Bon Hyuk bắt đầu hỏi những câu hỏi thăm dò, không còn là sự dò xét của kẻ kiểm soát, mà là sự tìm kiếm sự thật của người đang bối rối.

"Em... em có thật sự muốn ở lại đây không?" Bon Hyuk hỏi vào một buổi chiều nọ, khi họ đang ngồi trong vườn. Giọng anh ta khẽ, đầy sự bất an.

Hanbin nhìn Bon Hyuk. Anh hiểu nỗi sợ hãi đằng sau câu hỏi đó. Anh biết Bon Hyuk vẫn đang đấu tranh với bóng ma bị bỏ rơi.

"Em muốn." Hanbin đáp, giọng bình tĩnh. "Ít nhất là bây giờ."

Bon Hyuk nghe vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn còn sự nghi ngờ. Anh ta muốn sự xác nhận tuyệt đối, nhưng lại sợ sự xác nhận đó là lời nói dối.

Sự bất an này của Bon Hyuk đôi khi biểu hiện thành những hành vi mới, xuất phát từ nỗi sợ hãi bị bỏ rơi nhưng không còn là sự giam cầm thể xác. Anh ta có thể trở nên clingy một cách tinh tế, luôn tìm cách ở gần Hanbin, luôn tìm cách có sự tương tác, như thể sợ rằng nếu anh ta buông lỏng một giây thôi, Hanbin sẽ biến mất.

Ví dụ, khi Hanbin đang tập trung làm việc riêng, Bon Hyuk có thể lại gần, không nói gì, chỉ đơn giản là ngồi cạnh, hoặc khẽ chạm vào tay Hanbin, như một cách để xác nhận sự hiện diện của Hanbin là thật. Điều này khác hẳn với sự xâm phạm và kiểm soát trước đây, nhưng nó vẫn là biểu hiện của nỗi sợ hãi sâu sắc.

Một thách thức mới nảy sinh từ chính sự thay đổi này: làm thế nào để Hanbin có thể có không gian riêng và sự độc lập cần thiết, trong khi vẫn trấn an nỗi sợ hãi bị bỏ rơi của Bon Hyuk, mà không làm tổn thương anh ta (hoặc quay trở lại sự kiểm soát cũ)?

Hanbin phải học cách thiết lập ranh giới một cách nhẹ nhàng, không mang tính chống đối, mà mang tính xây dựng. "Anh, em cần một lát ở một mình." Hanbin có thể nói như vậy, kèm theo một cái chạm nhẹ nhàng hoặc một nụ cười trấn an, để Bon Hyuk hiểu rằng việc Hanbin muốn ở một mình không có nghĩa là Hanbin muốn rời bỏ anh ta.

Những lúc này, Bon Hyuk có thể trở nên hơi buồn bã hoặc bất an, nhưng anh ta cố gắng chấp nhận. Cuộc đấu tranh nội tâm của anh ta hiện rõ. Anh ta muốn Hanbin được tự do và hạnh phúc dựa trên sự "trân trọng", nhưng anh ta lại sợ hãi tột độ khi Hanbin thực sự sử dụng sự tự do đó vì nỗi sợ bị bỏ rơi.

Áp lực từ thế giới bên ngoài vẫn tiếp tục ảnh hưởng đến Bon Hyuk. Công việc, vụ tai nạn, những vấn đề pháp lý liên quan đến vụ tai nạn dàn dựng hoặc những hoạt động kinh doanh của anh ta. Những áp lực này khiến Bon Hyuk căng thẳng, và khi căng thẳng, bóng ma của sự sợ hãi bị bỏ rơi càng có cơ hội trỗi dậy.

Một buổi tối nọ, Bon Hyuk nhận một cuộc điện thoại liên quan đến một vấn đề công việc phức tạp. Giọng anh ta trở nên sắc bén, quyết đoán, trở lại với vai trò Tổng giám đốc Koo quyền lực. Hanbin ngồi đó, nhìn Bon Hyuk nói chuyện, và chợt thấy lại hình ảnh con quái vật mà anh từng biết.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bon Hyuk ngồi đó, vẻ mặt mệt mỏi và căng thẳng. Anh ta khẽ thở dài.

Hanbin lại gần, ngồi xuống cạnh Bon Hyuk. Anh khẽ đặt tay lên tay anh ta.

Bon Hyuk nhìn Hanbin, ánh mắt anh ta mang theo sự ngạc nhiên và cả một chút gì đó... tìm kiếm sự an ủi.

"Mệt mỏi sao, anh?" Hanbin hỏi khẽ.

Bon Hyuk nhìn Hanbin, và trong khoảnh khắc đó, lớp vỏ bọc quyền lực tan biến. Vẻ mặt anh ta trở nên mong manh, bộc lộ sự mệt mỏi và cả sự bất an. Anh ta không nói gì, chỉ khẽ siết lấy tay Hanbin. Cái siết đó không có sự chiếm hữu tàn độc, mà là sự bám víu của một người đang tìm kiếm điểm tựa, tìm kiếm sự trấn an.

Hanbin cảm nhận cái siết đó, cảm nhận sự phụ thuộc không phải sự phụ thuộc tàn độc, mà là sự phụ thuộc của người đang vật lộn với nỗi sợ hãi. Tình cảm phức tạp trong lòng anh dâng lên. Anh thương cảm cho nỗi đau của Bon Hyuk, nhưng anh cũng cảm nhận được sự nặng nề của việc trở thành điểm tựa đó.

Thách thức trong giai đoạn này không chỉ là Bon Hyuk phải đối diện với nỗi sợ hãi của mình, mà còn là cách Hanbin điều hướng sự phức tạp đó. Làm thế nào để yêu một người vừa dịu dàng, trân trọng, vừa mang đầy nỗi sợ hãi và bất an từ quá khứ? Làm thế nào để xây dựng một mối quan hệ khi nền tảng là sự giam cầm và thao túng, dù giờ đây có tình yêu phức tạp?

Họ đang cố gắng. Cả hai đều đang cố gắng. Bon Hyuk cố gắng tin rằng Hanbin sẽ không bỏ đi. Hanbin cố gắng yêu Bon Hyuk theo cách của mình và xây dựng một mối quan hệ lành mạnh hơn trong giới hạn có thể. Nhưng con đường phía trước đầy rẫy những chông gai, những hiểu lầm tiềm ẩn, và sự trở lại bất cứ lúc nào của bóng ma từ quá khứ, cả quá khứ của Bon Hyuk lẫn quá khứ của chính mối quan hệ này.

Căn biệt thự, với vẻ ngoài sang trọng nhưng chứa đầy ký ức đau buồn, là bối cảnh cho cuộc đấu tranh nội tâm và sự cố gắng xây dựng lại từ đống đổ nát này. Sự dịu dàng mới mẻ xen lẫn nỗi sợ hãi cũ tạo nên một bức tranh phức tạp, ám ảnh về tình yêu "ngược".

//Ý là nó flop dã man, chắc ngưng quá:((( //


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com