Chương 65: Ranh Giới Cũ Và Lời Mời Mờ Ám
Cuộc chiến mà Bon Hyuk đang đối mặt ngày càng trở nên tàn khốc. Đối thủ của anh ta, một kẻ cũng đầy quyền lực và không kém phần vô đạo đức, không chỉ tấn công vào tập đoàn trên các mặt trận kinh doanh và pháp lý. Hắn ta còn sử dụng truyền thông để bôi nhọ danh tiếng của Bon Hyuk, khơi lại những vụ bê bối cũ có thể liên quan đến cách Bon Hyuk thâu tóm, loại bỏ đối thủ trong quá khứ, và thậm chí, bắt đầu nhắm vào đời tư của Bon Hyuk, hé lộ những thông tin sai lệch hoặc xuyên tạc một cách nguy hiểm.
Áp lực tăng lên gấp bội. Bon Hyuk làm việc không ngừng nghỉ, vẻ mặt anh ta luôn căng thẳng, ánh mắt sắc như dao. Con người cũ của Tổng giám đốc Koo đầy quyền lực và tàn nhẫn trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết khi đối diện với thế giới bên ngoài đang muốn xé xác anh ta.
Hanbin chứng kiến tất cả. Anh thấy Bon Hyuk trở lại với những cuộc họp căng thẳng, những chỉ thị dứt khoát, và cả sự lạnh lùng tàn nhẫn khi đưa ra quyết định liên quan đến số phận của hàng trăm nhân viên hay tương lai của cả một bộ phận. Anh thấy Bon Hyuk ngủ rất ít, ăn qua loa, và luôn trong trạng thái chiến đấu.
Sự căng thẳng đó bắt đầu ảnh hưởng đến Bon Hyuk và Hanbin. Dù Bon Hyuk vẫn cố gắng giữ sự dịu dàng và trân trọng với Hanbin, nhưng áp lực công việc đôi khi khiến anh ta mệt mỏi đến mức không thể duy trì hoàn toàn. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi vẫn lẩn khuất, và khi căng thẳng, nó càng có cơ hội trỗi dậy, biểu hiện qua sự lo lắng, bám víu tinh tế hơn, hoặc đôi khi là một cái siết tay chặt hơn bình thường khi Hanbin ở bên cạnh.
Một buổi tối nọ, Bon Hyuk ngồi trong văn phòng tại nhà, vẻ mặt u ám. Anh ta vừa nhận được tin tức về một đòn tấn công mới từ đối thủ, một đòn hiểm độc có thể gây thiệt hại nghiêm trọng. Sự giận dữ và cả nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt anh ta.
Anh ta cầm điện thoại lên, gọi cho ai đó. Hanbin ngồi ở một góc phòng, cố gắng không gây tiếng động, nhưng vẫn lắng nghe. Bon Hyuk nói chuyện bằng giọng lạnh lùng, tàn khốc. Anh ta đang cân nhắc một "giải pháp" nhanh chóng, triệt để, một giải pháp mà Hanbin linh cảm rằng nó sẽ đi ngược lại với những nỗ lực thay đổi gần đây của Bon Hyuk. Đó là con đường cũ, con đường dẫn đến bóng tối.
Bon Hyuk cúp máy. Anh ta ngồi đó, vẻ mặt đầy sự giằng xé. Anh ta đang đứng trên ranh giới cũ. Con đường dẫn đến quyền lực bằng mọi giá.
Hanbin nhìn Bon Hyuk. Anh thấy sự đấu tranh nội tâm trong anh ta. Anh thấy sự cám dỗ của con đường cũ, con đường đã định hình Bon Hyuk, con đường mà anh ta quen thuộc nhất khi đối mặt với nguy hiểm. Và anh cũng thấy sự mệt mỏi, sự tổn thương, và có lẽ, cả hình ảnh Hanbin đã thấy anh ta yếu đuối như thế nào trong bệnh viện.
Hanbin khẽ đứng dậy, lại gần bàn làm việc của Bon Hyuk. Anh đặt tay nhẹ nhàng lên vai Bon Hyuk.
Bon Hyuk giật mình khẽ. Anh ta ngước lên nhìn Hanbin. Ánh mắt anh ta đầy sự giằng xé, pha trộn giữa sự tàn nhẫn của công việc và sự mong manh của con người.
"Anh..." Hanbin khẽ nói, giọng bình tĩnh. "Đừng làm điều đó."
Bon Hyuk nhìn Hanbin. Anh ta hiểu "điều đó" là gì. Hanbin biết anh ta đang cân nhắc sử dụng những phương pháp tàn khốc, có thể là phi pháp.
"Em... em không hiểu." Bon Hyuk nói, giọng khàn đặc. "Anh... anh phải làm vậy. Nếu không... mọi thứ... mọi thứ sẽ sụp đổ."
Sự sợ hãi mất tất cả hiện rõ trong giọng Bon Hyuk. Mất đế chế. Mất quyền lực. Mất... Hanbin? Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, bị mất mát, là động lực sâu sắc nhất của anh ta.
"Em hiểu anh sợ hãi." Hanbin nói, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Bon Hyuk. "Nhưng... anh không cần phải quay trở lại với... với những cách đó."
Hanbin khẽ siết nhẹ vai Bon Hyuk, cố gắng truyền tải sự hiện diện và sự tin tưởng của mình. "Anh... đã thay đổi."
Bon Hyuk nghe Hanbin nói vậy, toàn thân anh ta run rẩy khẽ. "Thay đổi?" Anh ta lặp lại, giọng đầy sự giễu cợt chính bản thân mình. "Em... em nghĩ sự thay đổi đó có ý nghĩa gì sao? Khi mọi thứ đang... đang bị xé nát?"
"Có ý nghĩa." Hanbin khẳng định, giọng chắc chắn. "Em đã thấy anh... khi anh yếu đuối nhất. Em đã thấy... đứa trẻ trong anh sợ hãi thế nào. Em hiểu... tại sao anh lại làm những điều đó trong quá khứ."
Anh nhìn vào mắt Bon Hyuk, thể hiện sự thấu hiểu của mình. "Nhưng... anh không cần phải để nỗi sợ hãi đó... điều khiển anh nữa."
Bon Hyuk nhìn Hanbin, ánh mắt đầy sự bàng hoàng. Hanbin đang nhắc nhở anh ta về "bóng ma" của chính mình, về nỗi đau mà anh ta luôn cố gắng che giấu. Và Hanbin, người đã nhìn thấy nỗi đau đó, lại đang yêu con người bị tổn thương đó.
Sự giằng xé trong Bon Hyuk mãnh liệt. Con đường cũ là sự đảm bảo mà anh ta quen thuộc. Con đường mới là sự không chắc chắn, dựa trên một sự thay đổi mong manh và tình cảm phức tạp của Hanbin. Nhưng sự hiện diện của Hanbin, những lời nói của Hanbin, lại là thứ níu giữ anh ta. Nỗi sợ mất đi Hanbin, nỗi sợ Hanbin sẽ thất vọng và rời đi nếu anh ta quay trở lại con đường cũ, lớn hơn cả sự cám dỗ của giải pháp nhanh chóng.
Sau một khoảng im lặng kéo dài, Bon Hyuk khẽ gật đầu, gần như không thể nhận ra. "Anh... biết." Giọng anh ta khẽ, đầy sự mệt mỏi. "Anh... sẽ tìm cách khác."
Đó là một quyết định. Một quyết định đầy khó khăn, đi ngược lại bản năng và kinh nghiệm của Bon Hyuk. Nó không đảm bảo thành công. Nhưng nó cho thấy sự thay đổi là thật, ít nhất là lúc này, dưới ảnh hưởng của Hanbin.
Hanbin cảm thấy một sự nhẹ nhõm nhỏ nhoi. Anh biết, Bon Hyuk không hứa hẹn sẽ luôn chọn con đường "đúng". Nhưng anh đã chọn nó lúc này.
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn. Mối đe dọa từ bên ngoài ngày càng leo thang. Và Bon Hyuk đang phải chiến đấu không chỉ với kẻ thù, mà còn với chính con quỷ bên trong mình, dưới áp lực tột độ, với Hanbin ở bên cạnh.Mối quan hệ của họ đang bị thử thách đến cùng cực, buộc họ phải đối diện với những lựa chọn khó khăn nhất. Căn biệt thự là nơi diễn ra cuộc chiến này, một pháo đài chống lại thế giới bên ngoài và những bóng ma bên trong.
Quyết định của Bon Hyuk, không sử dụng những phương pháp tàn khốc để đối phó với mối đe dọa, mang lại những hệ quả phức tạp. Nó có thể khiến Bon Hyuk phải trả giá về mặt tài chính hoặc tạm thời mất đi một phần quyền lực. Đối thủ của anh ta không dễ dàng từ bỏ, và họ sẽ lợi dụng sự "nhân nhượng" trong mắt họ này để đẩy mạnh tấn công.
Mối đe dọa từ bên ngoài ngày càng trở nên cá nhân hơn. Không chỉ nhắm vào tập đoàn, đối thủ còn có thể tìm cách đe dọa trực tiếp Bon Hyuk hoặc những người thân cận của anh ta – bao gồm cả Hanbin. Sự an ninh trong biệt thự được tăng cường lên mức tối đa. Mỗi tiếng động lạ, mỗi chiếc xe đi qua đều khiến đội an ninh cảnh giác. Căn biệt thự trở thành một pháo đài thực sự, cô lập họ khỏi thế giới bên ngoài, nhưng cũng là nơi họ phải đối mặt với nỗi sợ hãi và áp lực cùng nhau.
Áp lực liên tục ảnh hưởng sâu sắc đến Bon Hyuk. Anh ta ngủ ít hơn, ăn uống kém hơn, và thường xuyên cau có, trầm tư. Dù đã chọn con đường ít tàn khốc hơn, nhưng sự căng thẳng của cuộc chiến và nỗi sợ hãi bị mất tất cả vẫn giày vò anh ta. Bóng ma bị bỏ rơi, bị thất bại, luôn lởn khuất.
Trong những khoảnh khắc yếu đuối, Bon Hyuk tìm kiếm sự gần gũi của Hanbin. Anh ta có thể ngồi im lặng cạnh Hanbin, tìm kiếm sự trấn an trong sự hiện diện của anh. Anh ta có thể nắm lấy tay Hanbin, siết nhẹ không phải sự siết chặt tàn độc, mà là sự siết chặt của nỗi sợ hãi và sự bám víu, tìm kiếm một điểm tựa giữa cơn bão.
"Em... em không sao chứ?" Bon Hyuk hỏi Hanbin thường xuyên hơn, không phải vì lo lắng cho Hanbin, mà vì nỗi sợ hãi rằng Hanbin sẽ biến mất khi anh ta đang đối mặt với khó khăn.
Hanbin đáp lại sự lo lắng và bám víu đó bằng sự kiên nhẫn và sự thấu hiểu. Anh biết Bon Hyuk đang vật lộn với nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của mình. Anh ở bên cạnh Bon Hyuk, là điểm tựa cho anh ta, không phải vì bị ép buộc, mà vì tình cảm phức tạp của mình. Anh làm những điều nhỏ nhặt để giúp Bon Hyuk cảm thấy an toàn hơn – chuẩn bị bữa ăn nhẹ, nhắc anh ta nghỉ ngơi, đơn giản là ngồi cạnh anh ta trong sự im lặng.
Tuy nhiên, việc trở thành điểm tựa cho Bon Hyuk, người từng là kẻ giam cầm mình, không dễ dàng. Áp lực của cuộc chiến, sự căng thẳng của Bon Hyuk, và cả những khoảnh khắc bóng ma cũ của anh ta lướt qua... đều là những thử thách đối với Hanbin. Anh vẫn nhớ về quá khứ, về sự đau khổ. Tình cảm phức tạp của anh là thật, nhưng nó không xóa nhòa những gì đã xảy ra.
Đôi khi, sự bám víu của Bon Hyuk trở nên hơi quá mức, làm Hanbin cảm thấy ngột ngạt. Những lúc đó, Hanbin phải khéo léo thiết lập ranh giới, trấn an Bon Hyuk rằng việc anh muốn có không gian riêng không có nghĩa là anh sẽ rời đi.
"Anh, em cần một lát ra ngoài vườn." Hanbin nói khẽ, nhìn vào mắt Bon Hyuk. "Em sẽ không đi đâu cả."
Bon Hyuk nhìn Hanbin, vẻ mặt anh ta hiện lên sự giằng xé – nỗi sợ hãi bị bỏ rơi vs. Sự tôn trọng đối với sự tự do của Hanbin. Sau một thoáng do dự, anh ta khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự lo lắng cho đến khi Hanbin trở về.
Mối đe dọa từ bên ngoài có thể bắt đầu nhắm trực tiếp hơn vào Hanbin, coi anh là điểm yếu của Bon Hyuk. Có thể có những lời đe dọa ngầm, những hành động đáng ngờ xung quanh biệt thự, hoặc thậm chí là một nỗ lực trực tiếp để tiếp cận hoặc bắt cóc Hanbin sẽ bị đội an ninh của Bon Hyuk ngăn chặn.
Những sự kiện này sẽ đẩy áp lực lên Bon Hyuk lên đến đỉnh điểm, và cũng là thử thách lớn nhất đối với tình cảm phức tạp của Hanbin. Liệu Hanbin có cảm thấy mình lại trở thành con tin, điểm yếu bị lợi dụng không? Liệu sự sợ hãi có lấn át tình cảm phức tạp không?
Bon Hyuk phản ứng với những mối đe dọa nhắm vào Hanbin bằng sự giận dữ tột độ và bản năng bảo vệ nguyên thủy. Sự tàn khốc cũ có thể quay trở lại khi Hanbin gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, lần này, Hanbin ở bên cạnh anh ta, chứng kiến và có lẽ, cố gắng kiềm chế anh ta. Họ trong giai đoạn này là sự pha trộn dữ dội của áp lực bên ngoài, cuộc đấu tranh nội tâm của Bon Hyuk giữa con người cũ và con người mới, giữa nỗi sợ hãi và tình yêu, sự bám víu của anh ta, và vai trò điểm tựa, người đồng hành, người cố gắng giữ cho Bon Hyuk không lún sâu vào bóng tối của Hanbin.
Họ đang cùng nhau đối mặt với cơn bão. Bon Hyuk chiến đấu với thế giới bên ngoài và với chính mình. Hanbin chiến đấu với nỗi sợ hãi của chính mình và cố gắng là điểm tựa cho người mà anh yêu. Căn biệt thự, giờ đây không chỉ là lồng giam hay pháo đài, mà là chiến trường nơi họ đang đặt cược tất cả vào mối quan hệ mong manh nhưng có thật này.
//Biết chuyện gì hong..... chuyện là sắp end ròi đó🤡. Nguyên nhân: Flop => lười viết => end. 🤡
Mà End là HE nha còn "Huhu Ending" hay "Happy Ending" thì hơm cóa bít😗. Tại còn tùy tâm trạng của t/g nữa🙄//
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com