Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 6 (end)

Koo Bonhyuk nhận ra, buổi hẹn hò hôm nay Hanbin có chút mất tập trung. Trong lúc xem phim cũng ngẩn người, suýt nữa đã làm đổ cốc coca xuống áo, đi mua sắm cũng không thấy có hứng thú muốn mua gì, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tươi tỉnh trước mặt hắn.

Cái dáng vẻ đầy tâm sự này, hình như bắt đầu từ sau khi rời khỏi quán cà phê.

- Anh không khỏe sao?

Câu hỏi trôi tuột theo tiếng dương cầm réo rắt bên tai, không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng đàn, cùng với tiếng dao nĩa chạm vào nhau, Bonhyuk cắt một miếng thịt bò đặt vào đĩa của Hanbin, mãi sau mới nghe anh hồi đáp.

- Không, nghĩ đến vài chuyện thôi.

- Nghĩ lâu vậy sao? Cứ tập trung ăn trước đi, nếu không anh sẽ bị đau dạ dày đấy!

Hanbin ngẩng đầu lên, Bonhyuk sau khi đưa phần thịt đã cắt lên đĩa cho anh mới bắt đầu tự cắt của mình. Động tác vô cùng từ tốn thành thạo, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp trai.

Nhưng mà, cô gái kia... là ai cơ chứ?

Mấy năm trời xa cách, rốt cuộc anh cũng chợt nhận ra đã có một khoảng thời gian quá dài anh không biết được cuộc sống của hắn trôi qua như thế nào.

Đã làm gì, học hành thế nào, kết bạn với ai, thậm chí là chuyện có người yêu.

Anh chợt nhớ lại cuộc gặp mặt ở Pháp mấy năm trước, hắn đã nói là đang hẹn hò.

Vậy cô gái kia, hẳn là bạn gái cũ nhỉ?

Nhưng tại sao hai người vẫn có vẻ thân mật như thế?

Vậy những chuyện đã làm để theo đuổi anh bây giờ, trước đây cũng dùng để theo đuổi người kia sao?

Hanbin đột nhiên cảm thấy mất hết khẩu vị.

Vừa miên man suy nghĩ vừa nốc rượu vào miệng, khi bữa ăn kết thúc, Hanbin đã say đến đỏ ửng cả mặt mày.

Bonhyuk cũng uống mấy ngụm rượu, tuy chưa say đến mức không biết trời đất như anh nhưng cũng không còn đủ tỉnh táo để tự lái xe về nhà nữa. Hắn bèn gọi lái xe trong nhà đến, ôm người ngồi vào hàng ghế sau.

Dọc đường đi, hắn cứ chăm chăm ôm chặt lấy eo anh, để người dựa sát vào cổ mình, cố định không để anh ngã úp sấp xuống.

Nhưng có vẻ hắn đã lo lắng hơi thừa thãi, Hanbin sau khi say rượu vẫn ngoan như trước kia, im lặng dựa vào cổ hắn thiu thiu ngủ.

Lúc dừng trước cổng chung cư, hắn không nỡ thức anh dậy, liền nhẹ nhàng bế người đi lên tầng.

Đặt anh nằm xuống giường, cởi cúc áo cho anh.

Nhìn làn da trắng nõn dần hiện ra trước tầm mắt, Bonhyuk vốn ngà ngà say nay lại có chút miệng đắng lưỡi khô. Lưỡi hắn vô thức quét một vòng quanh hàm trên, cố nén dục vọng trong người mình xuống.

Lần say mất kiểm soát trước khiến hắn suýt chút nữa đã làm ra chuyện không thể cứu vãn, hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta say mà bắt nạt người ta được.

Bonhyuk siết chặt nắm tay lại, quay người muốn đến tủ đồ lấy quần áo ngủ.

Người vốn đang nằm im trên giường đột nhiên vươn tay kéo hắn lại. Sức của anh vốn không lớn, nhưng hắn lại không phòng bị gì, bị kéo một cái cả người liền lảo đảo ngã xuống giường.

Để không đè lên người Hanbin, hắn vội chống hai tay bên cạnh người anh, cố định lại bản thân mình.

- Hanbinie?

Anh mở to đôi mắt mơ màng, nghiêng đầu nhìn hắn một hồi lâu, đến lúc hắn nhịn không được muốn mở miệng, lại đột nhiên hỏi một câu.

- Cô gái kia, là ai vậy?

Bonhyuk sững lại, chưa phản ứng được câu hỏi của anh mang ý gì.

- Cô gái lúc sáng đứng nói chuyện với em, là ai vậy?

A...

Hóa ra anh ấy cứ bồn chồn không yên nguyên này hôm nay là vì chuyện này sao?

Nhận thức này khiến Bonhyuk cảm thấy vui vẻ một trận. Hắn biết, Hanbin không hẳn là không để ý đến mình.

Hắn chăm chú nhìn người dưới thân, cố gắng không bỏ sót một chi tiết nào.

- Là bạn gái cũ của em.

Hanbin nghe xong, đôi mày khẽ nhíu lại.

- Bạn gái cũ mà khi gặp lại cũng có thể hôn má được vậy sao?

- Với người Pháp, hôn má là cách chào hỏi nhau mà.

Hanbin ngước mắt lên nhìn hắn, trong giọng nói không che giấu nổi chút bướng bỉnh và ghen tuông.

- Không cho.

- Sao cơ?

- Bạn gái cũ, hay là ai khác cũng không được.

Bonhyuk lúc này mới cảm thấy tác dụng phụ của cồn cũng tốt thật đấy.

Những lời nói thành thật như thế này, lúc tỉnh táo, Hanbin chắc chắn sẽ không nói ra.

Hắn hạ thấp tay xuống, áp mặt lên cổ anh, hít vào mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể, giọng nói lại tỏ ra dửng dưng như không.

- Sao anh lại cấm cản em? Em đã là gì của anh đâu?

Hơi thở ấm nóng không ngừng phả lên cần cổ anh, Hanbin có chút nhột mà rụt người lại.

Nghe xong lời nói của hắn, chợt trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không biết nên diễn tả sao cho phải.

Hanbin tủi thân, khóe miệng cũng méo xệch, cánh tay đột nhiên vươn ra ôm lấy cổ Bonhyuk.

- Sao lại không chứ? Sao em có thể nói như thể là chúng mình không có quan hệ gì vậy?

- Thế nói cho em biết, hai chúng ta là quan hệ gì?

Người đàn ông phía trên không ngừng dùng cằm cọ cọ bả vai anh, giống như thợ săn đã tìm góc độ để hạ thủ con mồi, hơi thở nóng rực như muốn đốt cháy toàn thân anh.

- Chúng ta... là anh em.

Trong một khắc, đôi mắt hắn tối sầm lại.

- Hanbinie, chúng ta không có quan hệ huyết thống, không phải là anh em.

Hanbin cau mày, có vẻ không biết nên đưa ra câu trả lời như thế nào.

Bonhyuk đợi một lúc, rồi thấy thất vọng.

Mình đang trông chờ vào điều gì chứ?

Hắn ngồi dậy khỏi người anh, bước xuống giường.

Đúng lúc này, giọng nói bé tí như muỗi, vang lên sau lưng hắn, mang theo xấu hổ và nghẹn ngào.

- Anh l...là người mà em muốn theo đuổi.


.


Hanbin mở mắt ra, cảm thấy đầu mình ong ong, mà toàn thân cũng rã rời mệt mỏi.

Lúc muốn xoay người ngồi dậy, anh chợt cảm thấy có một cánh tay nặng trịch vắt ngang eo mình, sau lưng cũng truyền đến tiếng hít thở đều đặn. Anh hơi nghiêng đầu, thấy Bonhyuk đang co người ôm lấy mình ngủ say, không có dấu hiệu sẽ tỉnh giấc.

Trái tim trong lồng ngực được dịp lại mạnh mẽ nảy lên.

Dù say rượu đến mơ hồ, nhưng anh vẫn có ấn tượng, tối qua chưa có chuyện gì phát sinh cả.

Nhưng tỉnh dậy trong vòng ôm của Bonhyuk, anh vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Hanbin nắm cánh tay hắn nhẹ nhấc lên khỏi người mình, muốn lặng lẽ xuống giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, cánh tay vốn đang bất động đột nhiên cong lại, kéo mạnh anh vào lồng ngực của người nằm phía sau.

Anh nghe thấy giọng nói khàn khàn còn ngái ngủ của hắn.

- Anh muốn đi đâu?

Hanbin đột nhiên thấy căng thẳng, chỉ lắp bắp được vài từ.

- Đ...đi đánh răng.

- Còn sớm mà, nằm với em thêm một chút nữa.

Lời nói của Bonhyuk làm anh có ảo giác, giống như hai người là một cặp đôi kết hôn đã nhiều năm rồi vậy.

Thỏa mãn ôm anh thêm một lúc, hắn mới dò hỏi.

- Anh còn nhớ chuyện tối qua không?

Những mảnh vụn rời rạc dần được ghép lại hoàn chỉnh, cảnh tượng sau khi say rượu tối qua lần lượt như đèn kéo quân lướt qua đầu Hanbin.

Cô gái kia là ai?

Bạn gái cũ cũng không được.

Anh là người mà em muốn theo đuổi.

Mặt Hanbin thoắt cái đỏ bừng lên như tôm luộc. Anh ảo não vùi mặt vào cánh tay.

Lần trước Bonhyuk say thì làm loạn, bây giờ thì đến lượt anh.

Mượn rượu tỏ tình sao?

Nhìn thấy thái độ của anh như vậy, Bonhyuk biết rõ là anh còn nhớ. Tự nhiên hắn có ý muốn dụ dỗ, ngày càng ghé sát lại, như thì thầm vào tai anh.

- Vậy em theo đuổi thành công chưa?

- Có thể trả lời em không?

- Hửm? Hanbinie?

Anh được người phía sau nhẹ nhàng xoay lại, mặt đối mặt với hắn.

Bonhyuk lúc mới tỉnh ngủ mặt mày còn hơi mơ màng, mái tóc rối tung trước trán, nhìn vừa vô hại lại mang dáng vẻ hấp dẫn muốn chết.

Anh tự hỏi, đứa bé này đã lớn từ khi nào vậy?

Quá nhanh, thoắt cái đã lớn hơn anh rất nhiều.

Khiến anh vốn phải khuỵu đầu gối xuống để nhìn, bây giờ lại phải ngẩng đầu lên.

Khiến anh từ cưng chiều, đến bây giờ lại nảy sinh tình cảm không nên có.

Hanbin siết chặt một góc chăn, cảm giác tim đập như muốn điếc cả màng nhĩ, nhẹ gật đầu một cái.

- Theo đuổi thành công rồi.

Câu khẳng định của anh khiến Bonhyuk như đứa trẻ nhận được món quà yêu thích nhất, mặt mày đều tràn ngập vui sướng. Hắn nhịn không được nhào qua áp lên người anh, cúi đầu ấn môi mình lên môi anh hôn thật mạnh.

Hanbin vội che miệng mình lại trước khi bị tấn công lần nữa.

- Khoan, khoan đã!!!

- Anh còn chưa hỏi, mấy chiêu theo đuổi của em sao lại thành thục thế, không phải trước đây dùng để theo đuổi bạn gái chứ???

Đột nhiên bị chất vấn hắn có hơi ngẩn ra, sau đó liền ảo não xoa đầu.

Hào hoa công tử gì đó, đúng là sai lầm tuổi trẻ.

Hắn cụng trán mình lên trán anh, quyết định thành thật.

- Quãng thời gian ở nước ngoài, vì trốn tránh tình cảm đối với anh, nên em có hẹn hò qua. Nhưng là cô ấy theo đuổi trước, từ trước đến giờ em chỉ theo đuổi mỗi một mình anh thôi. Mấy chiêu theo đuổi đó không phải là thành thục, mà vì thật lòng yêu anh, nên cái gì cũng muốn làm cho anh.

Chất vấn xong lại đột nhiên bị dội đường ngược lại, lần này đến lượt Hanbin trở nên không tự nhiên. Cả người anh ửng hồng, vừa cảm thấy mình trẻ con vô cớ gây chuyện vừa cảm thấy vui vẻ.

Hắn nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, có vẻ sắp nảy ra ý định gì đó không được đứng đắn cho lắm.

- Bây giờ em có thể hôn anh được chưa?

Hanbin xấu hổ nghiêng đầu quay đi.

- Chưa... chưa đánh răng...

- Vậy thì bây giờ đi đánh răng.

Bonhyuk vòng hai chân Hanbin quanh eo mình, một tay ôm lấy eo nhỏ, một tay đỡ dưới mông, dễ dàng nâng anh lên đi vào phòng tắm.

Dọc đường đi không ngừng rải những nụ hôn vụn vặt sắc tình lên người anh, vội vã muốn đánh dấu chủ quyền.

Hanbin xấu hổ muốn chết, nhưng lần này anh không chống cự nữa, tùy ý để hắn bắt nạt mình, trong lòng vẫn không nhịn được mà mắng một câu.

Thằng nhóc này! Được nước lấn tới!


.


Hanbin sau khi tham dự một bữa tiệc xã giao với mọi người trong giới, trước đề nghị đi tăng hai của họ, anh chỉ biết mỉm cười từ chối.

- Có người nhà đến đón tôi rồi, đành hẹn mọi người lần sau vậy.

Lúc anh bước ra khỏi hội trường, ngoài trời đang nổi trận gió to, có vẻ đêm nay trời sẽ đổ một cơn mưa không nhỏ.

Xe của Bonhyuk sớm đã đậu bên lề đường, "tài xế" mặc một chiếc măng tô xám, dựa vào đầu xe đứng chờ anh. Nhác thấy anh bước ra khỏi cổng, hắn liền tắt điện thoại nhét vào túi áo, dang hai tay ra hướng về phía anh.

- Hanbinie.

Lúc bé muốn ôm anh đều chẳng cần tìm lí do gì, cứ thích là ôm, sợ là ôm, buồn vui cũng ôm.

Sau này lớn lên rồi, tình cảm đặt trong cái ôm cũng biến chất, muốn ôm anh một cái cũng phải tìm cớ đủ đường. Thay cho một lời chúc, thay cho một lời chào, thay cho một lời tạm biệt...

Lúc này đây, hắn vươn tay ra, muốn anh đến ôm lấy hắn mà không cần một lí do gì cả.

Không phải là cái ôm đơn thuần như đứa trẻ 5 tuổi, là cái ôm của những người yêu nhau.

Vì yêu anh, nên muốn anh đến và ôm em thật chặt.

Hanbin đứng yên nhìn hắn một lúc, đôi mắt trong vắt lại được dịp rộ lên thành một nụ cười.

Lần này, anh không chần chừ hay lưỡng lự nữa, trái tim anh đã có đáp án rồi.

Chạy đến trước mặt người mình yêu, tặng cho hắn một vòng ôm thật chặt.

Bonhyuk nhìn mái đầu nhỏ đặt trước ngực mình, thỏa mãn khép vạt áo lại, tham lam khóa anh trong lồng ngực, khoá thật chặt, rồi siết lấy, ôm lấy.

- Chờ anh nãy giờ, gió lạnh quá.

Hai bàn tay đặt trên lưng hắn của anh khẽ xoa xoa.

- Anh đến ủ ấm cho em đây nè.

- Em muốn anh ủ ấm em trên giường cơ.

Lưu manh!

Hanbin từ xoa chuyển sang cấu hắn một cái.

- Sao trước giờ anh không biết em lại thế này nhỉ? Hối hận quá, chắc anh phải suy nghĩ lại.

Bonhyuk biết là anh chỉ đùa thôi, nhưng nói hắn không lo là nói dối.

- Anh đồng ý làm bạn trai của em rồi, em sẽ không để anh có cơ hội thay đổi suy nghĩ đâu. Đổi ý sẽ nhốt anh trong này, không thả cho anh đi nữa.

Bị lời nói trẻ con của Bonhyuk chọc cười, Hanbin vươn tay nhéo trước ngực hắn.

- Đúng là nhóc con.

Hắn cũng bật cười, cúi đầu hôn anh một cái, hắn nghĩ mình cần sửa lại một chút câu nói của anh.

- Anh, em đã lớn rồi.

Có đủ năng lực để ôm anh, bảo vệ anh, và yêu anh.

Hanbin nghiêng đầu không cho hắn hôn nữa, chiều lòng đứa trẻ to xác nhà mình.

- Ừ, em đã lớn rồi.

Nghĩ đến cuối cùng mình cũng có được người này, trong lòng hắn cứ không kìm được mà rung động mãi không thôi.

- Cảm ơn anh, vì đã yêu em.

Hanbin gác cằm lên vai hắn, dịu dàng buông ra lời tự tình, một lời tự tình chắc nịch cho riêng hắn.

- Đừng nói lời cảm ơn, yêu em không phải là ban phước, mà là tự nguyện.

Là em xứng đáng có được tình yêu này.

Ánh mắt Bonhyuk tối sầm lại, hắn vội ôm lấy anh nhét lên xe, nhanh chóng rồ ga nổ máy.

- Anh, mình về nhà lăn giường đi.

- Koo Bonhyuk!!!

Vốn tưởng chỉ là cậu bé con thoáng qua đời anh, vậy mà cuối cùng lại trở thành một người đàn ông cắm rễ trong sinh mệnh của anh, cùng anh đi đến cuối cuộc đời.

End


Hết gòi đó, bất ngờ chưa mí pà già 🤡 còn một extra cháy hừng hực nữa tui sẽ cố gắng chỉnh sửa lại rồi đăng trong ngày mốt. Cảm ơn mọi người vì đã đọc "Anh, em đã lớn rồi" nhen, i appreciate that so so much!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com