Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34: Giữa xác chết và câu chữ

       Căn phòng lạnh toát, ánh đèn huỳnh quang trắng xanh soi lên khuôn mặt lạnh như tượng của bác sĩ pháp y Trần Minh Hiếu. Anh đeo găng tay, cúi người sát xác nạn nhân vừa được đưa đến. Không gian nồng mùi formalin, mùi của cái chết mà anh đã quá quen.

Cạch....- Cánh cửa mở ra, kèm theo tiếng bước chân nhẹ và một giọng nói lạ:

Xin lỗi, tôi đã gõ cửa rồi nhưng chắc anh không nghe thấy. Tôi là Đăng Dương...là  nhà văn. Tôi đã xin phép tổ điều tra để theo dõi vụ án này.

       Hiếu không ngẩng lên, giọng lạnh lùng đáp lại:

Nhà văn thì nên ở nhà viết truyện. Đây là phòng mổ tử thi, không phải nơi để kiếm cảm hứng.

     Dương hơi khựng lại, nhưng vẫn bước tiếp.

Tôi viết truyện trinh thám. Muốn viết dựa trên câu chuyện có thật. Anh có thể cho tôi ngồi quan sát không? Tôi không làm phiền đâu.

      Lần này Hiếu ngẩng lên. Ánh mắt đen sâu thăm thẳm như nhìn xuyên qua người đối diện. Dương bất giác thấy lạnh sống lưng – không phải vì sợ, mà vì người đàn ông trước mặt anh toát ra thứ khí chất vừa lạnh lẽo vừa cuốn hút đến kỳ lạ.

Tùy cậu. – Hiếu nói, rồi lại cúi xuống, tiếp tục công việc.

          Dương ngồi xuống chiếc ghế đối diện, mở sổ, bắt đầu viết. Mỗi đường cắt, mỗi lời lẩm bẩm phân tích của Hiếu đều được anh ghi lại. Nhưng càng viết, Dương càng bị cuốn vào con người kia hơn là vụ án.

          Hiếu làm việc như một chiếc máy hoàn hảo – chính xác, điềm tĩnh, không để cảm xúc chen vào. Nhưng Dương bắt đầu nhận ra, trong cái dáng người gầy gò đó, có thứ gì đó đang chết dần – một nỗi đau không tên, được giấu sau từng nhát dao mổ xác.

Anh không thấy sợ à? – Dương bất chợt hỏi.

          Hiếu đáp mà không cần suy nghĩ:

Chết không sợ như cậu nghĩ. Nó không đáng sợ bằng việc một xác chết không được tìm lại công lý.

          Một lúc sau, anh nói thêm, nhỏ đến mức như chỉ nói cho chính mình:

Tôi đã từng để một người ra đi như thế...

         Dương nhìn anh. Trong lòng bỗng trào lên một cảm giác lạ – như muốn gỡ bỏ lớp băng đang đóng kín con người này. Không phải vì tò mò, mà vì có chút gì đó gọi là thương và đồng cảm.

       Hiếu tiếp tục công việc, không một lần ngẩng lên. Mỗi nhát dao anh dùng, như một vết xẻ sâu vào không khí tĩnh lặng, nhưng dường như không để lại dấu vết gì trong tâm trí anh. Dương không thể không chú ý đến cái cách anh làm mọi thứ – lạnh lùng nhưng đầy kỹ thuật, như thể anh đã chấp nhận rằng sự sống và cái chết chỉ là những khái niệm vô nghĩa đối với anh.

    Tuy nhiên, câu nói của Hiếu vẫn vang vọng trong tâm trí Dương. Tôi đã từng để một người ra đi như thế...Đó là một câu nói đầy sự tiếc nuối, sự thừa nhận về một vết thương sâu mà có lẽ anh chưa bao giờ tìm cách hàn gắn. Dương không thể nào không thắc mắc về người mà Hiếu đang ám chỉ, người mà anh đã không thể cứu sống.

     Thời gian trôi qua trong im lặng, cho đến khi Dương không kìm được lòng mình, cất tiếng một lần nữa:

Anh có thể kể cho tôi nghe về người đó không? Tôi... tôi chỉ là tò mò một chút mà thôi. - Em nói bằng giọng chân thành, có chút gì đó mong muốn được chia sẻ.

         Hiếu dừng lại một chút, như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, anh thở dài, gạt đôi găng tay mổ xuống chiếc bàn kim loại, rồi quay sang nhìn Dương, ánh mắt trống rỗng.

Đó là em gái tôi. -  Hiếu nói, giọng anh như một làn gió thoảng qua, không vội vã, nhưng cũng không thể giấu đi nỗi đau. Cô ấy chết trong một vụ tai nạn, và tôi không thể làm gì để cứu cô ấy... 

     Dương bất ngờ trước câu chuyện đó. Anh biết rằng mình đã chạm đến một nỗi đau lớn lao trong tâm hồn người đàn ông này, nhưng không dám nói gì thêm. Cả hai người họ đều chìm vào im lặng, nhưng không phải là sự im lặng của xa cách, mà là sự im lặng của một khoảnh khắc chia sẻ.

       Dần dần, Dương nhận ra rằng, trong công việc của Hiếu, không chỉ có những xác chết vô hồn mà còn có những nỗi đau dai dẳng không bao giờ lành. Anh không thể cứu ai, nhưng anh có thể cố gắng mang lại công lý cho những người đã khuất. Cũng giống như Dương, anh đang tìm cách giải quyết những bí ẩn, nhưng không phải chỉ để giải thoát cho bản thân mà còn cho những người khác.

       Dương ghi vội vã những gì Hiếu vừa nói, nhưng trong lòng anh biết, câu chuyện này sẽ không chỉ là một chương trong cuốn sách của mình. Nó đã trở thành một phần của anh, một phần của câu chuyện mà anh sẽ phải kể, không chỉ bằng chữ, mà bằng cả trái tim.

        Ngày tháng trôi qua, Dương càng ngày càng gắn bó với căn phòng lạnh lẽo này. Em không chỉ là một nhà văn tìm kiếm cảm hứng, mà dần dần, em trở thành một phần không thể thiếu trong thế giới đầy máu, xác và mùi thuốc sát trùng của Hiếu. Mỗi lần bước vào phòng phẫu thuật, em không còn cảm thấy sợ hãi hay ghê tởm nữa, mà thay vào đó là một sự tò mò và khát khao được hiểu thêm về con người đang làm việc không ngừng nghỉ phía trước.

        Ban đầu, em chỉ ngồi viết những chi tiết, những phân tích vụn vặt về vụ án, nhưng dần dần, em bắt đầu theo dõi cách Hiếu làm việc. Em nhận ra những cử chỉ nhỏ, những động tác chính xác, như thể anh đang chạm vào từng linh hồn đã khuất và lắng nghe những câu chuyện chưa được kể. Hiếu không nói nhiều, nhưng Dương có thể cảm nhận được tất cả những gì anh đang giấu kín sau lớp mặt nạ lạnh lùng.

     Rồi một ngày, Hiếu nhận ra điều bất ngờ: em đã trở thành một phần trong cuộc sống của mình. Ban đầu, anh chỉ coi em như một người lạ, một nhà văn muốn tìm cảm hứng từ những vụ án, nhưng theo thời gian, anh nhận ra rằng có một sự hiện diện khác biệt khi Dương không có mặt ở đó. Mỗi khi Dương không đến phòng mổ, không có tiếng gõ bút trên sổ, không có tiếng lật giấy, anh lại cảm thấy một sự trống vắng kỳ lạ. Những buổi sáng làm việc vội vã bỗng trở nên im lìm, cô đơn.

       Có những lúc, khi Dương vắng mặt, anh nhìn vào chiếc ghế trống phía đối diện, nơi mà anh thường thấy Dương ngồi, và một cảm giác lạ lùng xâm chiếm anh. Anh không biết phải giải thích thế nào về cảm giác này, chỉ biết rằng có một sự thiếu vắng không thể lấp đầy. Anh đã quen với sự hiện diện của Dương trong những ngày dài trôi qua, và bây giờ, khi không có anh, Hiếu cảm thấy như mọi thứ đều thiếu một phần quan trọng.

        Dương dường như không nhận ra sự thay đổi này, vẫn tiếp tục với công việc của mình, tìm tòi, viết lách. Nhưng đối với Hiếu, mọi thứ đã bắt đầu khác đi. Anh không còn là người duy nhất giữa những xác chết và vụ án nữa. Giờ đây, Dương đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, một phần không thể thiếu, như một bóng hình mờ mờ mà anh không thể gạt bỏ.

       Một ngày nọ, khi Dương bước vào phòng mổ như thường lệ, Hiếu đang đứng trước một xác chết mới được đưa vào. Anh cúi xuống, tay vẫn lướt qua những vết thương trên cơ thể nạn nhân, nhưng mắt anh lại hướng về phía Dương. Dương đang ngồi ghi chép, đôi mắt chăm chú vào những gì anh làm, nhưng có lẽ anh không hề hay biết rằng, lúc này, Hiếu không chỉ đang làm công việc của mình – anh đang cảm nhận sự hiện diện của Dương, sự yên tĩnh của căn phòng như một phần không thể thiếu trong quá trình ấy.

       Dương ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Hiếu, và không hiểu sao, anh cảm thấy một sự kết nối lạ lùng, như thể cả hai đều đang chia sẻ một điều gì đó mà không cần nói ra. Và lúc ấy, em nhận ra rằng, những câu chuyện anh viết không chỉ là về cái chết và sự công lý – mà còn là về sự cô đơn, về những người tìm thấy nhau trong những tình huống đầy khắc nghiệt và bất ngờ.

        Và với Hiếu, người đàn ông lạnh lùng ấy, em có thể là một phần của câu chuyện chưa kể, một câu chuyện không phải về vụ án, mà là về những điều mà cả hai đang chia sẻ mà không cần phải nói ra. Từng ngày trôi qua, từng lần ngẩng lên nhìn Dương chăm chú ghi chép, từng khoảnh khắc im lặng khi hai người cùng đối diện trong căn phòng lạnh lẽo này, Hiếu bắt đầu nhận ra điều gì đó trong mình.

    Một buổi sáng, khi Dương bước vào phòng mổ, như thường lệ, và không thấy tiếng chào quen thuộc của em khiến anh có chút lạ lẫm. Anh ngẩng lên, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng, tựa như một khối đá vô hình đè nặng lên ngực anh. Dương nhìn có vẻ mệt mỏi, đôi mắt em mờ đi, và cả dáng vẻ thiếu sức sống như thể em vừa trải qua điều gì đó không thể nói ra.

Dương...em sao vậy? -  Hiếu hỏi, giọng anh không còn lạnh lùng như mọi khi. Có gì đó trong lời nói ấy khiến Dương ngẩng lên, mắt em đối diện với ánh mắt của Hiếu. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ có tiếng máy móc và hơi thở của hai người.

      Dương chỉ cười nhẹ, nụ cười có chút miễn cưỡng: Không có gì đâu, chỉ là em hơi mệt thôi.

    Hiếu không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh, một điều gì đó bắt đầu nảy nở. Cái cảm giác bất an, không yên ổn, cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh mỗi khi Dương không ở đó, hay mỗi lần nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt em. Anh không hiểu rõ lắm, nhưng một cảm giác kỳ lạ bắt đầu xâm chiếm lấy anh.

        Ngày hôm sau, khi Dương lại đến, Hiếu không thể không nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của mình. Anh cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng công việc, nhưng mỗi lần Dương cất tiếng, ánh mắt đó lại nhìn anh đầy lo lắng, một thứ cảm giác mà Hiếu chưa từng trải qua.

      Cứ thế, từng ngày trôi qua, Hiếu bắt đầu nhận ra rằng anh đã không còn đơn giản là một bác sĩ pháp y chỉ chú tâm vào công việc nữa. Anh quan tâm đến Dương hơn mức anh nghĩ, lo lắng khi thấy em không vui, thậm chí cảm thấy trái tim mình thắt lại khi nhìn thấy em mệt mỏi. Hiếu không biết chính xác từ bao giờ, nhưng dường như, anh đã thích Dương từ lúc nào không hay.

       Vào một buổi tối muộn, khi chỉ còn lại hai người trong phòng mổ, không khí tĩnh lặng khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hiếu quay sang, nhìn Dương với ánh mắt không thể giấu nổi sự lo lắng.

Em có thể nghỉ ngơi một chút không? Đừng làm việc quá sức. -  Anh nói, giọng nhẹ nhàng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày.

        Dương nhìn anh, rồi khẽ cười, nhưng lần này, nụ cười không còn miễn cưỡng nữa. Nó chứa đựng sự ấm áp, sự cảm động. Cảm ơn anh Hiếu. - Em nhẹ nhàng nói, đôi mắt sáng lên trong bóng tối.

      Những lời ấy như một lời ngọt ngào rót vào trái tim Hiếu. Anh nhận ra rằng, chẳng phải chỉ có công việc hay vụ án mới quan trọng với mình. Mà là Dương. Em ấy – với sự ngây ngô, ánh mắt trong sáng và nụ cười đầy cảm xúc ấy – đã chiếm lấy một phần trong tâm trí anh mà anh chưa từng nhận ra.

        Và rồi, anh  biết rằng mình không thể giấu giếm cảm xúc này mãi. Anh đã thích Dương từ lâu rồi, chỉ là anh không nhận ra. Nhưng bây giờ, nhìn Dương ngồi đó, đối diện với anh, anh không thể không thừa nhận rằng, chính em ấy mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống anh lúc này.

         Một tuần sau khi những cảm xúc của Hiếu bắt đầu dâng lên mãnh liệt, anh không thể tiếp tục giữ im lặng nữa. Anh muốn làm một điều gì đó, một buổi tối không công việc, không mổ xác, chỉ có hai người. Anh muốn nhìn Dương trong một không gian khác, ngoài phòng mổ lạnh lẽo. Cảm giác ấy làm trái tim anh thổn thức, và anh biết đây là lúc anh phải hành động.

        Một chiều muộn, sau khi kết thúc ca làm việc, Hiếu đứng lặng một lúc, chờ Dương dọn đồ chuẩn bị ra về. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong lòng mình, nhưng cũng có một cảm giác khác, như một sự quyết tâm dâng lên.

Dương...– Hiếu lên tiếng, giọng anh lần này không lạnh lùng như mọi khi, mà mang chút dịu dàng, nhẹ nhàng hơn.

      Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên, trong sáng như thường lệ. Sao vậy ạ?

Em... có muốn đi ăn tối không? Anh biết một nơi khá yên tĩnh, không quá xa đây đâu. - Hiếu khẽ dừng lại, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Anh không muốn có vẻ vội vàng, nhưng sự thật là anh đã lên kế hoạch cho buổi tối này từ lâu.

      Dương nhìn anh một lúc, ánh mắt đượm vẻ ngạc nhiên. Em không ngờ anh lại mời mình ra ngoài, đặc biệt là trong một không gian không phải công việc. Nhưng ngay lập tức, anh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: Cũng được ạ. Lâu rồi em không ra ngoài ăn cơm với ai.

      Hiếu  thở phào nhẹ nhõm. Anh không biết sao mình lại thấy hồi hộp đến vậy, nhưng có lẽ, đây là điều mà anh đã muốn từ rất lâu rồi.

       Cả hai ra ngoài, ánh đèn phố xá phản chiếu trên mặt kính xe, trong khi không khí vẫn mát mẻ và dễ chịu. Lúc Dương ngồi bên cạnh, Hiếu cảm thấy mình chưa bao giờ cảm nhận sự yên bình đến vậy. Cứ như thể, những điều phức tạp trong cuộc sống này bỗng trở nên đơn giản khi anh ở gần em.

        Họ đến một quán ăn nhỏ, khá vắng vẻ và yên tĩnh, thích hợp để trò chuyện mà không bị quấy rầy. Hiếu mời em ngồi, gọi vài món ăn đơn giản nhưng đầy ấm cúng. Trong không gian nhẹ nhàng ấy, hai người bắt đầu trò chuyện – không còn công việc, không còn vụ án, chỉ có những câu chuyện đời thường, những câu hỏi vu vơ mà Hiếu chưa từng hỏi Dương trước đây.

   Em  kể về những câu chuyện khi còn nhỏ, về những lần đi học, về những lần tìm cảm hứng viết truyện. Hiếu chăm chú nghe, thi thoảng thêm vài câu hỏi đùa vui, rồi lại im lặng, cảm nhận sự gần gũi đang dần nảy sinh giữa hai người.

      Khi bữa tối gần kết thúc, Hiếu không biết làm sao để giấu cảm xúc của mình thêm nữa. Anh đã cảm nhận rõ ràng rằng, dù có muốn tránh né, anh cũng không thể che giấu điều này lâu hơn được.

Dương... – Hiếu nhẹ nhàng lên tiếng, giọng anh như ngập ngừng một chút, nhưng rõ ràng là chân thành. Có một điều anh muốn nói với em.

     Dương nhìn anh, đôi mắt có vẻ hơi bất ngờ nhưng cũng đầy sự tò mò.

Thực ra... anh đã thích em từ lâu rồi. – Hiếu hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh. Không phải vì em là nhà văn, mà vì chính con người em. Cách em nhìn nhận mọi thứ, cách em  làm việc, và cách em sống... tất cả khiến anh cảm thấy anh muốn có em ở bên cạnh hơn là một người bạn hay một đồng nghiệp.

       Dương im lặng, không nói gì ngay lập tức. Nhưng sự im lặng đó không làm Hiếu cảm thấy hoảng hốt. Thay vào đó, anh cảm nhận được sự nhẹ nhàng, như thể không khí xung quanh cũng lắng lại, tạo thành một khoảnh khắc đầy ý nghĩa.

    Hiếu mỉm cười khẽ, ánh mắt anh nhìn vào Dương với một sự chân thành không thể chối cãi.

Vậy nên... anh muốn hỏi em. Dương, liệu anh có thể trở thành một phần trong cuộc sống của em, không chỉ là người bạn đồng hành trong công việc, mà là một người ở bên em chăm sóc em mỗi ngày?

          Một khoảng lặng nữa trôi qua. Nhưng lần này, Dương không vội trả lời. Em chỉ nhìn Hiếu, rồi dường như có gì đó trong ánh mắt em thay đổi. Một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp nở trên môi.

Em...em cũng không biết từ bao giờ mình đã bắt đầu để ý đến anh nhiều như vậy.– Dương nói, giọng em nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Có lẽ... chúng ta có thể thử xem sao?

         Hiếu nhìn em, một cảm giác ấm áp, nhẹ nhõm lạ kỳ dâng lên trong lòng. Anh không cần biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, anh đã dũng cảm để bước qua ranh giới của sự im lặng và mở lòng mình ra với người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh.

      Dương vẫn đang mỉm cười, còn Hiếu thì nhìn em không rời mắt. Ánh đèn vàng từ quán ăn hắt xuống gương mặt của Dương khiến em càng trở nên dịu dàng, ấm áp lạ kỳ. Một phần trong Hiếu muốn cứ ngồi nhìn em như thế mãi. Nhưng một phần khác... mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn – khát khao được chạm vào người con trai ấy, được cảm nhận sự tồn tại thực sự của em.

      Anh khẽ dịch người lại gần. Nhịp tim đập thình thịch, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh vốn có. Tay anh vươn tới, nhẹ nhàng chạm vào má Dương, ngón tay mát lạnh khẽ vuốt ve làn da ấm nóng.

     Dương thoáng sững lại, ánh mắt chớp chớp – nhưng không né tránh.Em chỉ khẽ nói:

Anh Hiếu...người ta nhìn.

           Hiếu không nói gì, chỉ nghiêng người tới. Và rồi – đôi môi anh chạm vào môi em. Nhẹ nhàng và đầy trân trọng.

          Nụ hôn đầu không vội vã. Nó giống như một lời thú nhận không lời – một sự mở lòng sau những ngày dài im lặng. Nhưng chỉ trong tích tắc, cảm xúc dồn nén bấy lâu như bùng nổ, và Hiếu siết nhẹ lấy eo em, kéo em vào một nụ hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn.

     Dương đáp lại. Ban đầu còn có chút bỡ ngỡ, rồi dần dần tan chảy trong vòng tay người đàn ông lạnh lùng kia. Môi họ hòa quyện, hơi thở rối loạn, nhưng trái tim thì đập chung một nhịp.

      Không gian dường như ngừng lại. Mọi tiếng động ngoài kia đều mờ nhạt. Chỉ còn tiếng tim đập trong lồng ngực, và hơi ấm của người kia là thật rõ ràng.

Anh buông em ra sau vài giây – hoặc vài phút, anh không đếm được. Chỉ biết khi ánh mắt Dương ngước lên, hơi ửng hồng và ngại ngùng, anh đã biết... anh không còn đơn độc.

Xin lỗi...bé con.– Hiếu khẽ nói, ngón cái lau vệt ướt nơi khóe môi Dương – Anh đã đợi khoảnh khắc này... quá lâu rồi.

      Dương bật cười khẽ, mắt long lanh

Giờ em thuộc về anh rồi, anh hứa sẽ luôn yêu thương và chăm sóc em thật tốt. - Hiếu thì thầm bên tai em như một lời thủ thỉ đầy ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com