Chương 4: Mất ngủ
Không bao lâu, Gia Hân liền bị bầu không khí ôn tập chuẩn bị thi chuyển cấp đè nặng không có nhiều tâm tư để nghĩ ngợi, bài tập cần làm quá nhiều gần như không có điểm cuối, giáo viên luôn thúc giục, kỳ vọng gia trưởng , đại học a, ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ.
Chỉ là lại đáng sợ Gia Hân vẫn là cao hứng, tuy rằng cô có ký ức đời trước , nhưng hiện thực thường thường chính là như vậy tàn khốc, cô còn chưa đủ tuổi 18 tuổi, lại không có bằng cấp, không có tiền vốn, cái gì đều không có, chỉ có học tập là con đường duy nhất, Gia Hân không phải không có nghĩ tới mặt khác biện pháp, tỷ như viết ca, viết kịch bản, chính là nàng viết nhạc phổ còn thế nhưng kịch bản hình thức là cái gì bộ dáng cũng không biết, hơn nữa nàng viết cũng không nhất định sẽ bị người khác nhìn trúng, lần trước nhờ chương trình Siêu cấp minh tinh mà thành công khiến cho đám người hoạt động âm nhạc chú ý cũng coi như tìm được con đường kiếm tìm khả quan nhưng thân một cô gái mồ côi dễ dàng bị người khác lấy nhiều lý do để ép giá, nếu không phải cô nhanh nhạy đã phải ăn thiệt lớn hơn nữa số lượng ca khúc có thể công khai cũng phải chú ý để tránh người hoài nghi.
Vì thế Gia Hân lựa chọn một con đường an toàn nhất —— viết tiểu thuyết, đời trước Gia Hân học chính là luật pháp, sau lại tiến vào một công ty luật thực tập, viết văn chương gì đó, không phải là không có nhưng đều là đồng nhân, vì có thể thực hiện ước mơ đến Anh du học Gia Hân đánh chủ ý lên bộ truyện 《 Harry Potter 》 đình đám, vì sớm biết thế giới giải trí bên này là thứ duy nhất không giống thế mà cô từng sống, trong lòng cũng từng giãy giụa một phen cuối cùng bị hiện thực buộc phải đưa ra lựa chọn, vì đồng tiền bát gạo mà bắt đầu viết bộ tiểu thuyết《 Học viện ma thuật 》dựa theo cấu tứ của bộ truyện gốc nhưng đem ma pháp phương Tây thay đổi thành phương Đông dùng lối hành văn cũng như ý tưởng bản thân nhào nặng ra.
Trong lúc Gia Hân tiếp tục duy trì thành tích xuất sắc của mình cùng dành thời gian tra cứu thần thoại phương Đông làm tư liệu viết tiểu thuyết thì bên Âu Thần, mỗi ngày anh đều tiếp nhận được tin tức của cô.
"Thiếu gia, đây là hôm nay." Simon đem tin tức về hoạt động mới nhất của Gia Hân đưa đến trước mặt Âu Thần , nhìn thiếu gia lộ ra vẻ mặt không cảm xúc, trong lòng có loại xúc động muốn nói vài câu .
"Trong số sản nghiệp của Âu thị, hình như có một nhà xuất bản?" Âu Thần tuy rằng đưa ra một câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
"Thiếu gia định là, tôi đã biết, tôi sẽ an bài xuống." Simon lập tức biết ý tưởng Âu Thần .
"Ân." Âu Thần gật gật đầu.
"Thiếu gia, có câu này tôi phải nói, nếu là cậu thích tiểu thư Gia Hân liền đuổi theo đi, cậu cứ như vậy ở sau lưng làm những việc này, tiểu thư Gia Hân cũng sẽ không biết, con gái đều thích con trai chủ động." Simon nhịn không được lại bắt đầu tận tình khuyên bảo, phía trước thiếu gia Âu Thần thích Doãn Hạ Mạt thời điểm, hắn cũng nói qua, kết quả cậu ấy không để trong lòng kết quả biến thành như vậy.
"Ta đã biết." Âu Thần đánh gãy Simon thuyết giáo.
"Kia thiếu gia, tôi trước đi xuống." Simon cung kính hành lễ, sau đó rời khỏi thư phòng.
Âu Thần cầm lấy một tấm ảnh chụp Gia Hân ôm hoa tươi đưa cho khách, đứng ở cửa hàng đầy hoa tươi trông cô ấy như một tinh linh bước ra từ trong đồng thoại, đặc biệt là nụ cười rạng rỡ tựa như ánh nắng mùa xuân có thể sưởi ấm lòng người, thích sao? Âu Thần không biết.
Âu Thần chỉ nhớ rõ chính mình lâm vào một mảnh tối tăm, phi thường áp lực, có cái bóng dáng mơ hồ từng bước một rời xa, lúc này vẫn luôn có một thanh âm đang nói chút cái gì, thanh âm này rất êm tai, ở tỉnh lại lúc sau, Âu Thần liền nhìn đến Gia Hân ngồi ở bên cạnh mép giường của mình đối với anh lộ ra ánh mắt vui sướng đến mức muốn rơi lệ, Âu Thần quên mất mọi chuyện, nhưng cũng không tỏ vẻ hắn cái gì cũng không biết.
Âu thần nhớ rõ ở tỉnh lại vàongày thứ ba, hắn phát hiện ngăn kéo đặt đầu mép giường mình có một phần tư liệu về Gia Hân, này liền tỏ vẻ chính mình ở mất trí nhớ phía trước đã cho người điều tra cô, nhưng vì cái gì, từ lời nói Gia Hân, thực hiển nhiên lần tai nạn xe cộ này là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy mình, như vậy chính mình trước khi mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì?
Âu Thần hỏi qua Simon, Simon nói chính mình nhìn một cái tiết mục, sau khi điều tra Gia Hân liền đưa ra ý định ký hợp đồng nghệ sĩ với cô nhưng cô lại không có hứng thú, cho nên liền không giải quyết được gì, Âu Thần muốn xem một kỳ tiết mục kia, nhưng chỉ đoạn Gia Hân biểu diễn, giống như bị người cắt rớt một tiết, Âu thần biết Simon muốn che dấu mình thứ gì.
Có vạn năng quản gia Simon ở bên cạnh, mất trí nhớ lúc sau Âu thần dần dần quen thuộc sự tình nguyên lai chính mình đang làm, từ khi Gia Hân rời khỏi sau, Âu Thần ngủ càng ngày càng không an ổn, hắn luôn nằm mơ thấy đồng dạng một giấc mộng, sinh hoạt cũng theo một trật tự quá tương tự, tin tức về Gia Hân cũng đang không ngừng mà truyền tới, nhìn những dòng chữ miêu tả trên trang giấy, Âu thần có thể tưởng tượng cuộc sống của Gia Hân phong phú thế nào, ảnh chụp Gia Hân so với lúc ở biệt thự càng thêm lóa mắt, ở trên người cô ấy tràn ngập cổ thanh xuân, trách không được cô ấy muốn rời đi.
"Simon?" Quốc khánh đến nên được nghỉ lễ, Gia Hân vừa trở lại cô nhi viện Lâm Hạ liền có người đến tìm, phía trước cô còn tưởng Pochi và Tiểu Hàng, không nghĩ tới sẽ là Simon.
"Tiểu thư Gia Hân." Simon đối Gia Hân cung kính hành lễ, Simon là vị quản gia làm tròn trách nhiệm hết mình, mỗi lần ở trước mặtSimon, Gia Hân luôn có chút không được tự nhiên, bị người lớn tuổi đáng bậc cha chú như vậy tôn kính đối đãi, nàng thật sự không thói quen.
"Chú không cần đa lễ như vậy, mời ngồi." Hứa duyệt lập tức mời Simon ngồi xuống, "Không biết chú tìm con là vì chuyện gì?"
"Tôi là vì chuyện thiếu gia mà tới." Nghĩ đến tình huống gần nhất của Âu Thần ,trong ánh mắt Simon tràn ngập lo lắng, "Từ tiểu thư Gia Hân rời đi lúc sau, thiếu gia liền bắt đầu làm ác mộng, gần nhất mấy ngày nay càng ngày càng nghiêm trọng, thiếu gia mỗi đêm gần như không ngủ được, tôi rất lo lắng, ai ~" Simon thở dài, hắn trong lòng biết đây là thương tổn do Doãn Hạ Mạt để lại, liền tính ký ức không còn nữa, miệng vết thương trong lòng vẫn như cũ tồn tại.
"Nhưng ta lại không phải bác sĩ." Gia Hân do dự một lát nói, loại tình huống này hẳn là xem bác sĩ tâm lý.
"Đã tìm người xem qua nhưng không được gì, tôi tưởng lúc tiểu thư Gia Hân ở thiếu gia chưa bao giờ gặp ác mộng, cho nên muốn thỉnh tiểu thư Gia Hân đi xem thử, tôi ở đây xin cô giúp cho." Simon nói liền đứng lên đối với Gia Hân hành lễ.
"Chú không cần như vậy,con chịu không nổi đâu, con giúp chú là được rồi. " Gia Hân Simon một cô không đồng ý liền đứng dậy vội nói vừa đưa tay kéo người dậy, tư tưởng kính già yêu trẻ ăn sâu vào trong tiềm thức khiến cho Gia Hân gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn." Simon nắm lấy tay Gia Hân, vị quản gia vẫn luôn làm cho người tôn kính tại một khắc này đây hiện ra sự bất lực.
Sau khi hướng viện trưởng nói rõ, Gia Hân liền ngồi xe rời đi cô nhi viện, viện trưởng đương nhiên không nói hai lời liền đồng ý, từ Gia Hân cứu Âu Thần lúc sau,gia tộc Âu thị vì hành động này của cô mà quyên tặng cho cô nhi viện một khoản tiền lớn, viện trưởng đương nhiên sẽ đồng ý, lần trước Gia Hân bị đưa trở về bà còn lo lắng cô có phải hay không đắc tội người nào, lần này xem ra không phải như vậy.
Gia Hân quay đầu lại nhìn thoáng qua cao hứng phấn chấn viện trưởng, trong lòng có chút khổ sở, viện trưởng đối cô xác thật rất tốt, nếu không có viện trưởng thu dưỡng, có lẽ Gia Hân đã sớm không tồn tại, nhưng Gia Hân vẫn là có chút thương tâm, tình yêu của cha mẹ ruột vô cùng lớn lao, cũng không phải là bất luận người nào đều thay thế được, kỳ thật xuyên qua đến thế giới này, thân phận cô nhi cái nàytuy rằng làm Gia Hân không có nơi nương tựa, lại làm cô có vài phần thả lỏng, cô không cần phải đối mặt một đôi cha mẹxa lạ, vô pháp nói cho bọn họ trước mặt người không phải là bọn họ thân sinh nữ nhi, không cần phải đối mặt với loại áy náynày, làm cho Gia Hân thả lỏng rất nhiều.
"Cộc cộc cộc." Simon đứng ở ngoài cửa thực cung kính gõ cửa ba lần, Gia Hân thành thật đứng ở một bên, trong lòng nghĩ lúc nhìn thấy Âu Thần hẳn là nói như thế nào, cảm tình Gia Hân đối với Âu thần thực rối rắm, Âu Thần đem nàng nhốt tại biệt thự thời gian lâu như vậy, nàng là có chút trách hắn, nhưng Âu Thần gặp tai nạn xe cộ mất trí nhớ đem cô thành cái phao cứu sinh lúc rơi xuống nước, phân ỷ lại này khiến cho cô có chút đồng tình anh ta, một phương diện khác tưởng Âu Thần có phải hay không đối với cô nhất kiến chung tình? Về phương diện khác lại cảm thấy chính mình tự mình đa tình.
"Tiến vào."
Lại lần nữa nhìn thấy Âu Thần, Âu Thần chính ngồi dựa vào một cái ghế an tĩnh mà nhìn không trung, anh ta có chút tiều tụy, giữa mày giống như có chuyện ưu sầu không nghĩ thông được, tựa hồ đang phiền não cái gì, lại tựa hồ chuyện gì đều không có, hắn cứ như trầm mặt nhìn không trung một cách lẳng lặng, giống như toàn thế giới chỉ có hắn một người.
"Gia Hân?" Âu thần nhìn người đứng phía sau Simon, lại xem Simon bộ dáng liền biết là Simon tự tiện làm chủ, trong lòng có chút cảm động, lại cảm thấy hắn quá tùy tiện chủ trương.
"Âu Thần, đã lâu không thấy." Gia Hân đối với Âu Thần vẫy chào hỏi, làm xong lúc sau thầm mắng chính mình xem người cư nhiên xem ngây người, thật sự quá mất mặt.
"Lần sau không cần làm như vậy, Simon." Âu Thần ngồi dậy, đối với Simon nhẹ giọng quát lớn nói.
"Là, thiếu gia." Simon thái độ thành khẩn mà đồng ý, chuyện này là hắn tự chủ trương làm, bất luận mục đích là cái gì, đều là hắn không đúng.
Gia Hân muốn mở miệng, nhưng suy nghĩ một chút đây là chuyện trong nhà người khác vẫn là không cần nhúng tay vào sự tương đối hảo, rốt cuộc Simon chính mình cái gì.cũng chưa nói.
Simon thực mau liền từ phòng đi ra ngoài, toàn bộ phòng chỉ còn lại Gia Hân cùng Âu Thần, hai người.
"Tôi nghe Simon nói anh luôn làm ác mộng, có chút lo lắng, cho nên." Gia Hân suy nghĩ một hồi, mở miệng giải thích, nhưng cảm giác có chút không rất hợp, "Rốt cuộc chúng ta là bạn tốt sao, hi hi."
"Cảm ơn cô." Âu Thần nhìn Gia Hân đến mức khiến cả người không được tự nhiên đứng ở nơi đó cười ngây ngô, trong khoảng thời gian ngắn tâm tình cũng thả lỏng không ít.
"A? Không cần quá khách sáo, tôi cũng không biết chính mình giúp được gì không, rốt cuộc tôi lại không phải bác sĩ." Gia Hân ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Lớn lên xinh đẹp mặc kệ làm cái gì động tác đều rất đẹp, cho nên chẳng sợ Gia Hân làm ra động tác không đoan trang như vậy, ở người ngoài xem ra vẫn có vài phần đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com